Mạc Lăng mơ mơ màng màng tỉnh giấc, hình như hắn đã ngủ rất lâu rồi, khung cảnh bên cạnh rất không thích hợp, còn có một người mặc đồ trắng. Cô ta không hề động, đang ngồi dựa vào một thân cây lớn, mắt đăm chiêu nhìn ra xa xăm, bọn họ đang ở bìa rừng, hẳn là cách Sơn Dương Trại xa lắm.

Hắn khẽ nheo mắt, cảm thấy cơ thể mình vẫn còn đau nhức nhưng đã tốt hơn rất nhiều. Cánh tay cũng cử động một chút được, xem ra vết thương đã được xử lý qua.

Mà người trước mặt, hắn hình như cũng biết.

Người đó không nhìn hắn, một bộ dáng suy tư nặng nề.

“Tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào bất ổn không?”

“Người kia đâu?”

Mạc Lăng âm trầm hỏi, hiện giờ hắn muốn biết chỉ là người trong Sơn Dương trại kia thôi, người kia làm sao mà để mình đi được, nhất là trong tình trạng thương tích thế này, trừ khi, trừ khi nàng ấy đang gặp nguy hiểm.

Hắn càng nghĩ càng thấy không ổn, càng thấy lo lắng. Đột nhiên, người trước mặt cười khẽ.

“Mạc Lăng ơi Mạc Lăng, không ngờ hai người lại có một đoạn tình cảm như vậy, quả thực không ngờ, càng lúc càng thú vị.”

Mạc Lăng nhíu mày, lại càng lo lắng.

“Cô biết những gì? Nàng ấy giờ ra sao rồi?”

Người kia không trả lời, lâm vào trầm tư, dường như đang cố xắp xếp mọi chuyện trong đầu, không biết kể từ đâu. Mạc Lăng nhíu mày càng chặt, không đợi được, liền gọi.

“Na Dương tiểu thư…”

“Nói cho ngươi cũng được thôi. Chỉ là… ta đã nghĩ sẽ không kể chuyện này cho ai nữa, mà thôi, quên đi.”

Hoa Nhược Song cười mỉm, nhan sắc xinh đẹp nhưng chẳng khiến Mạc Lăng để tâm, giọng đều đều kể.

“Ngươi cũng biết đấy. Nàng chính là Hắc Dạ Thiên Sát, là đồ đệ duy nhất của Hoàng Phủ Ám Minh, cách đây hai năm đã chém giết nổi danh trên giang hồ rồi. Nàng tên thật là Đỗ Dao, thế nhưng người trong giang hồ chỉ biết nàng là đệ nhất sát thủ, còn không biết nam hay nữ, ngay cả sư phụ của nàng cũng không nhìn đến nàng là nam hay nữ, chỉ tiếc rằng cái tên đẹp như vậy, không ai gọi!”

“Đỗ Dao…”

Hóa ra nàng tên là Dao Dao.

Hoa Nhược Song thoáng thở dài. Nàng trầm tư, như nhìn vào khoảng thời gian nào đó trong trí nhớ.

“Hoàng Phủ Ám Minh cũng là một kì tài võ học, là một tên võ si bậc nhất, đối với hắn, việc giết người so với việc chẻ củi cũng chả khác là bao, chỉ là một tên sát thủ không có cảm xúc. Hắn mang theo Dao Dao chém giết từ rất sớm, hai người đó đều là người của Ám Nguyệt.”

Ngừng lại một lúc, Hoa Nhược Song nhìn trăng mảnh khuất sau áng mây mà thở dài, lại nhớ lại.

“Năm đó hầu như là Hoàng Phủ Ám Minh nhưng số lượng người mà Dao Dao giết cũng không nhỏ. Mặc kệ nàng muốn hay không đều phải giết người. Cách đây một năm, nàng tự phế võ công, trả lại hết ơn thu nhận của Hoàng Phủ rồi rời khỏi Ám Nguyệt. Sau đó, Hoàng Phủ Ám Minh cũng tẩu hỏa nhập ma, phát điên lên mà giết chóc, nhìn chung cũng thoát khỏi khống chế của Ám Nguyệt. Vậy nên, bọn họ đều bị coi là phản đồ, bị Ám Dạ truy sát…”

“Cô muốn nói những sát thủ lúc trước là Ám Dạ sao?”

Mạc Lăng lại càng lo lắng cho an toàn của người kia. Rất muốn ngay lập tức quay trở về, lại phát hiện ra mặc dù vết thương trên cơ thể được xử lý rất tốt, nhưng lại không động được. Hoa Nhược Song ngẩn người, bật cười.

“Ngươi nghe nàng ta chém giết như vậy mà vẫn không kinh tởm, ghét bỏ? Vẫn lo cho nàng ta sao?”

Mạc Lăng lẳng lặng nói.

“Ta sẽ không ghét Dao Dao…”

“Mạc Lăng, ngươi thực sự là người tốt, vậy nhưng là lỗi của ta, tại ta nên ngươi mới vướng vào chuyện này…”

Hoa Nhược Song ngửa mặt lên nhìn trời, càng nhìn lại càng thấy bi ai, đây có lẽ là do số phận, không tránh nổi.

“Dao Dao trước khi dời khỏi giang hồ có đến tìm ta, muốn nhờ ta trả lại ngọc bội cho sư phụ nàng. Mà Thanh Sương kiếm trước đó đã bị Dao Dao trộm khỏi núi Không Động rồi. Lúc đó ta mới nghĩ ra việc loan tin đồn Thanh Sương kiếm có huyền cơ, sau đó cố gắng xắp xếp ngươi đi trộm kiếm, mục đích là để đánh lạc hướng Ám Dạ và những người khác truy tìm nàng.”

“Ngươi ngay từ đầu đã biết Thanh Sương kiếm trên đỉnh Không Động là giả nhưng vẫn bảo ta đi trộm?”

“Haha. Đệ nhất đạo tặc ngươi cũng thật giỏi, không ngờ thực sự trộm được kiếm. Mà càng không ngờ, Dao Dao lại tìm được ngươi, ở chung một chỗ với ngươi. Mà trăm tính vạn tính, cũng không thể tính được, các người lại yêu nhau.”

Hoa Nhược Song cười điên cuồng. Mạc Lăng mặt không biểu tình nhìn nàng, lạnh giọng nói.

“Na Dương! Ta tin tưởng cô, nhưng cô lại lừa ta, ta sẽ không để bịng nữa, bây giờ ta chỉ muốn ở bên cạnh Dao Dao.”

“Không được.”

Hoa Nhược Song chầm chậm nói.

“Có hai người nhờ ta, Dao Dao muốn ta đưa ngươi rời đi. Còn một vị cô nương tên Bạch Cẩm Y, cô ấy muốn ta giải huyệt, lấy lại võ công cho ngươi.”

“Cẩm Y cũng đến, muội ấy không gặp nguy hiểm gì chứ!”

“Không, nhưng nàng ấy đang đi cùng Mộ Nhược Ngôn của phái Không Động và Hoàng Phủ Ám Minh nên không thể tùy tiện đến tìm ta được. Khi ta rời đi, nàng ấy đã nói cho ta tung tích của ngươi và cách giải của Bát nhưỡng huyệt!”

Dừng lại một chút, Hoa Nhược Song cẩn thận nhìn sắc mặt của người kia mới mỉm cười từ tốn nói.

“Ta giải huyệt cho ngươi cũng được thôi, nhưng ta muốn ngươi ngay lập tức rời đi thật xa, đừng liên quan đến chuyện này nữa.”

Mạc Lăng vẫn im lặng không đáp, không đạt được thỏa thuận, nàng mới mất bình tĩnh, kích động nói thêm.

“Ngươi là người thông minh, ngươi cam chịu chết vì nàng sao? Các người mới gặp nhau hơn một tháng, ngươi thực sự tin mình yêu nàng ta sao? Đừng dây dưa với Dao Dao nữa!”

“Không được!”

Dao Dao dẫn theo Nhược Hy chạy khỏi Sơn Dương trại.

Nhược Hy tốc độ không đổi nhìn vào bóng lưng của nàng, tay vẫn cầm Thanh Sương kiếm. Từ năm mười tuổi nàng đã được chọn là người giữ kiếm, chính sư phụ đã trao tận tay thanh kiếm này cho nàng, từ đó nàng chỉ biết đến kiếm. Nhược Hy cũng không quên người năm đó cướp mất kiếm, đó là một người bạo ngược. Trong một đêm giết sạch những người giữ kiếm, chỉ còn lại mình nàng, hắn đeo mặt nạ hổ, cao cao tại thượng nhìn xuống, ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, coi nàng chỉ như một đứa nhóc không đáng giết. Lúc đó nàng mới mười bốn, tràn ngập căm hận.

Những người giữ kiếm đều cảm nhận được khí của kiếm, nàng đi theo, tìm được đến Sơn Dương trại, cũng ở đó tròn một năm.

Nhưng người này thực sự là kẻ đeo mặt nạ hổ năm đó.

Đây là cha nuôi…

Hắn thu nhận nàng, còn chăm chút cho nàng, đối tốt với nàng suốt một năm qua. Hắn hẳn phải biết nàng là người giữ kiếm của Không Động, cũng biết nàng ở đây làm gì, người giữ kiếm đến chết cũng chỉ biết đến kiếm, phải bảo vệ thanh kiếm.

Người này là kẻ thù của mình. Nhược Hy âm thầm tự nhủ, tay cầm kiếm càng thêm chặt.

Người trước mặt khẩn trương, vội vã, không để ý đến nàng, như đang chạy trốn khỏi thứ đáng sợ nào đấy, không ngừng ngó nghiêng, tìm kiếm và dè chừng. Bỗng chốc, Dao Dao dừng lại như đang suy tính rồi rẽ ngoặt vào lối khác, Nhược Hy nhanh chóng bám theo. Ở Sơn Dương trại trạm chán với tốp sát thủ đầu tiên, bọn chúng sẽ đến ngày càng đông, nếu không chạy nhanh sẽ không kịp.

Nàng lúc này đang ở tình thế cực kì nguy hiểm. Lại nghĩ thật tốt khi Lăng không đi cùng mình. Lăng chắc chắn được an toàn rồi.

Nhưng nàng không cam tâm, nàng không cam tâm phải chạy trốn cả đời, cũng không cam tâm phải xa hắn cả đời.

Âm thầm cắn chặt răng, nàng gia tăng tốc độ. Cuối cùng, hai người dừng lại tại khách điếm nhỏ tồi tàn ở ven bìa rừng. Dao Dao thở hổn hển, nhìn ngó xung quanh rồi mới tiến đến gõ nên tấm cửa gỗ nặng nề. Nhược Hy giương mắt nhìn, thấy rõ khách điếm này liêu xiêu, lụp xụp cũ nát như sắp đổ, mái được phủ sơ sài bằng rơm rạ, chỉ có duy nhất cái cửa này làm bằng gỗ là chắc chắn. Dao Dao cẩn trọng gõ năm tiếng, bốn nông, một sâu, dừng lại một chút rồi mới gõ thêm hai tiếng nữa.

Bọn họ đợi bên ngoài một lúc lâu, đến khi Dao Dao có chút không tin, muốn gõ lại thì cánh cửa gỗ nặng nề mở. Đằng sau cánh cửa là một tên có vẻ mặt âm trầm, khoác áo khoác cũ rách nát, đặc biệt cao gày.

“Hoan nghênh khách quan, đến muộn vậy!”

Hắn uể oải nói, lia mắt đánh giá hai người, rồi ngay lập tức nở nụ cười giảo hoạt.

“A, đây chẳng phải là Khinh Văn sao, lâu quá không gặp!”

“Là Khinh Vãn, Tà thiếu gia!”

Dao Dao đơn giản đáp, rồi kéo Nhược Hy lách mình qua hắn, vào phía trong. Người được gọi là Tà thiếu gia vẫn giữ nguyên ý cười trên mặt, đóng cánh cửa gỗ nặng nề lại. Bên trong cũng giống như bên ngoài, chỉ có một ít đồ đạc cũ nát. Nhược Hy chạy suốt một ngày, đã mệt mỏi, định ngồi xuống một cái ghế, lại bị Dao Dao giữ lại, không cho ngồi, nhíu mày khó hiểu.

“Tà thiếu gia, cho chúng ta tạm tá túc ở đây thì thế nào!”

Tà thiếu gia ung dung phủi bụi trên một cái ghế cũ khác rồi ngồi xuống, gác tay lên bàn, một bộ dạng lười biếng, tùy tiện.

“Chỗ này là khách điếm, đương nhiên có thể ở lại. Nhưng mà phải mất phí, ngươi không phải không biết quy củ…”

Dao Dao âm thầm cắn răng, tay cũng siết thành nắm đấm.

“Được!”

Nói rồi cũng ngồi xuống một cái ghế khác, đối diện hắn, đoạn kéo ống tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn. Tà thiếu gia mỉm cười, rút trong tay áo ra một con dao nhỏ có thiết kế tinh xảo, dọc lên tay nàng một đường, lập tức máu đỏ chảy chói mắt. Khi máu chảy đầy một cái bát lớn, Tà thiếu băng vết thương của nàng lại rồi uống cạn. Nhược Hy trân mắt nhìn, cái người trông vô cùng ốm yếu kia uống máu người, hơn nữa, hắn uống xong, khóe miệng vẫn còn dính tơ máu, nở nụ cười vô cùng thỏa mãn.

Thật là qủy dị!

Nhược Hy chợt nhớ trên giang hồ có một tên ma đầu luyện một môn gọi là hấp huyết công, càng uống máu của nhiều người thì càng mạnh. Người này là Vô Tâm Tà Thiếu, Tà thiếu gia. Nàng hoảng sợ đề phòng, lùi lại đằng sau, tay nắm chặt kiếm.

Vị Tà thiếu gia chẳng để chút phản kháng nho nhỏ này vào mắt, nheo mắt nhìn Nhược Hy.

“Còn phí của cô ta…?”

“Để ta trả!”

“Cha nuôi!”

Dao Dao ra hiệu cho Nhược Hy im lặng. Tà thiếu gia cười cười, lại rạch trên tay còn lại của nàng một đường nữa.

“Không ngờ ngươi lại đối tốt với vị ‘nghĩa nữ’ này như vậy. Được rồi, đi theo ta!”

Dao Dao mất máu quá nhiều, khi đứng dậy bị choáng váng, phải dựa hẳn người vào Nhược Hy, bước thấp bước cao đi theo Tà thiếu gia.

Hắn dẫn hai nàng đi theo một hành lang rất dài và hẹp, tối om, chỉ dựa vào ánh sáng của cây đèn cầy duy nhất trên tay hắn. Không ngờ, cái khách điếm tồi tàn, dựa lưng vào núi như này, bên trong lại rộng đến vậy.

“Ta nói, nếu hôm nay ngươi đi cùng sư phụ thì ta cũng có thể miễn ngươi.”

“Sư phụ ta?”

“Ngươi không biết sao, sư phụ ngươi cũng đến rồi"”

Tà thiếu gia vừa nói vừa đẩy cửa một căn phòng, trên cửa có một tấm biển đề chữ Thiên.

Bên trong đã có người.

Một nam nhân mái tóc nửa đen, nửa bạc, đeo mặt nạ cáo đã vỡ mất một nửa, trên tay hắn đang ôm một thiếu niên thật thảm hại, ôm sát vào người như vật quý. Hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, không tỉnh, cả cơ thể như con búp bê gãy nát, khóe miệng và bả vai đều chảy máu, xuôi theo cánh tay buông thõng, chảy xuống nền nhà. Tình cảnh bi thảm dọa cho hai người đứng ở cửa kinh sợ, đồng loạt hô.

“Sư phụ!”

“Ca ca!

Hoàng Phủ Ám Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy những tơ đỏ, điên cuồng và nguy hiểm.

” Không được động vào Vãn Nhi của ta!”

Bỗng vị Tà thiếu gia bật cười, tiến lên đặt cây nến vào giữa phòng, nhàn nhạt nói.

“Ha ha, các người cứ từ từ tâm sự nhé, ta đi trước!”

Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại sau lưng họ.