Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaThời gian qua rất nhanh, dần dần, khí trời chuyển ấm, ở ngọn cây chẳng biết từ đâu nở ra một nụ hoa, trong một đêm chợt bừng nở, rực rỡ chói mắt. Mấy đứa nhỏ bỏ đi áo bông nặng trịch, hai tay chân được thảnh thơi càng thêm chạy giỡn vui vẻ. Hạ Đống vẫn chưa khỏe hẳn đã hoạt bát đủ khiến người ta đau đầu.
Hạ Kiệt nhận được bài học lớn, không dám tiếp tục dự trữ thức ăn, mỗi ngày đúng hạn đều tới siêu thị mua thức ăn mới về.
“A Kiệt, con muốn cái này!” Hạ Đống đẩy xe đẩy tới trước quầy snack.
“Không được, trong đó đều toàn hóa chất, mấy đứa nhỏ mà ăn nhiều sẽ béo như con heo.”
“Lừa gạt, chẳng phải trên bàn ba cả một đống sao, sao có thấy cha mập đâu.”
“Đó là do ba thức đêm, bộ con cũng để dành ăn đêm hả?” Nói xong, đẩy xe tới khu thức ăn nhanh, đang muốn đem một đống mì gói bỏ vào trong xe.
“Con ghét ăn cái đó.” Hạ Đống lớn tiếng. “A Kiệt, làm cơm cho con ăn là trách nhiệm của ba. Mì ăn liền cũng toàn là hóa chất, con không muốn.”
Hạ Kiệt trợn trắng mắt: “Con không cần tìm cớ, đừng mong ba mua snack cho con.”
“Ba cũng đừng mong con ăn mì ăn liền.” Hạ Đống đứng ngay xe đẩy, cùng y ánh mắt đối nhau, xoẹt ra tia lửa.
“Tạo phản hả, nhóc con.” Bàn tay to vươn ra, như xách con gà con mà đẩy nhóc lôi trên mặt sàn.
Hạ Đống vừa muồn phản kích, chỉ nghe 1 tiếng gọi non nớt trẻ con: “Nha, cha, là anh tiêu chảy kìa!”
Tôi chết ~~~~~Quý Thụ Thành dẫn con trai chậm rãi đi tới, cười nói: “Thật trùng hợp nha, ba Hạ Đống.”
Hạ Đống thấy chủ nhiệm lớp như con chuột thấy mèo, lập tức tự động biến tàn hình đứng qua 1 bên, Hạ Kiệt liếc mắt nhìn nhóc, cuối cùng cũng tìm được khắc tinh của nhóc rồi ha. “Xin chào, thầy Quý.”
“Cậu muốn mua mì ăn liền?” Quý Thụ Thành nhìn xe toàn mì ăn liền, đủ loại màu khiến người ta hoa mắt.
“Cha, con muốn ăn mì.”
“Cái này không có dinh dưỡng, trẻ nhỏ không nên ăn, thế nhưng, lâu lâu ăn cũng không sao.” Cuối tuần, hai đứa em đều đến trường học, trong nhà không nhiều miệng, nấu mì cũng tốt. “Con ăn loại nào?”
Cái này coi như hỏi đúng người, Hạ Kiệt lập tức thao thao bất tuyệt: “Vị của Thống Nhất tương đối đậm đà, Khang Sư Phó thì mùi rất thơm, nhưng kỳ thực chẳng có vị gì cả, cái mì xào Nhật Thanh kia cũng khá được đó, rau trộn ăn rất ngon, còn cái Nguyên Khang thì …”
“Hình như cậu rất quen thuộc, bộ ăn nhiều lắm sao?” Quý Thụ Thành thuận miệng hỏi. Hạ Kiệt liền che lại đứa con trai đang cường liệt kháng nghị phía sau mình, văn nhã cười cười: “Cái này, chúng tôi … cũng thỉnh thoảng ăn thôi.”
“Vậy hôm nay cậu định mua gì, tôi vừa nãy đi có thấy bán rau dưa, hôm nay rau chân vịt cũng khá ngon, thịt sườn cũng đang giảm giá đó.”
“Ba không có nấu ăn, nhà em toàn mua thức ăn đóng gói thôi.” Hạ Đống giãy dụa, cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Câm miệng, nhóc con.” Hạ Kiệt đỏ mặt, xấu hổ nói. “Kỳ thực hôm nay định mua vài món ăn, đang định ăn thử thế nào, cũng không thể lúc nào cũng mua mì gói được, thức ăn ở siêu thị làm cũng khá dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe tụi nhỏ.”
Lừa gạt!Quý Thụ Thành đương nhiên coi là thật, hai người cha đẩy xe đẩy đến chỗ bán rau dưa, mua rau chân vịt, hắn còn nhiệt tâm giảng dạy cho y làm cách nào từ món rau dưa làm thành 1 món ăn đơn giản. Hạ Kiệt rất thích nghe thanh âm của hắn, tuy rằng nghe hắn nói cứ như lọt vào sương mù, nhưng lại không thấy chán, luôn gật đầu khiêm tốn thụ giáo.
Hai đứa nhỏ không ai giữ, ngay trong siêu thị chơi trận chiến xe đẩy, không ngừng chạy qua chạy lại trong khu hoa quả. Tiểu Diệp Tử chơi sắp phát điên, bình thường chung quanh bé đều là chú, tuy rằng so với người khác hưởng thụ được hơn 4 lần yêu thương, nhưng không có bạn cùng tuổi, còn trong trường, thì đều theo cha ở trong văn phòng làm bài tập, ăn, bị quản cực kỳ nghiêm khắt, tình cách cũng khá hướng nội, dáng vẻ bây giờ là khanh khách cười to, cười tới mặt đỏ bừng. Cho nên, khi hai người cha mua xong đồ ăn lần lượt về nhà mình, thì bé còn lưu luyến ‘anh chàng tiêu chảy’
Sáng cuối tuần, theo thường lệ chính là tổng vệ sinh của nhà họ Quý, dựa theo bình thường, là cha ở trong phòng khách dọn dẹp, Tiểu Diệp ngoan ngoãn ngồi ở sofa làm bài tập, không làm phiền cha. Thế nhưng kỳ quái lạ, Quý Thụ Thành hôm nay còn chưa dọn dẹp xong, thì đứa con ngay sofa đã lăn trái lăn phải, không, nói đúng hơn, chính là từ giây phút bé ngồi xuống sofa thì đã không yên rồi, hai tay một lát thì gãi lưng, một lát thì gãi ngực, nhe răng trợn mắt còn hừ hừ.
“Sao thế?
“Ôi, ngứa!” Tiểu Diệp ấp úng.
“Để cha xem.” Quý Thụ Thành buông giẻ lau, đi qua, đứa nhỏ lập tức cuộn tròn người lại, không cho hắn xem.
“Rốt cục xảy ra chuyện gì?” Sờ soạn phía sau cổ của bé, cả tay đầy mồ hôi. Chắc không sinh bệnh chứ? Quý Thụ Thành đè trán bé, không có phát sốt nha. Liền quấn cao tay áo của bé lên, da trơn, cũng không có vấn đề gì.
Bỗng nhiên, hắn mắt sắc liền thấy dưới cánh tay tuyết trắng của con mình có một con sâu đen. Dưới tình thế cấp bách, liền cởi bỏ toàn bộ áo lông, nội y bên trong toàn là sâu đen nhỏ, hơn cả trăm con nhìn mà phát sợ, ở dưới cánh tay còn có một cây bông, bên trong cây bông mở ra một đám tằm đang nhả tơ.
“Ai đưa cho con cái này?” Quý Thụ Thành dở khóc dở cười.
“Anh Hạ Đống.” Tiểu Diệp Tử hơi sợ, thiếu chút nữa khóc ra.
May là tằm không có cắn người, chỉ là con sâu nhỏ, bắt cũng bắt không ra, nên đơn giản lột quần áo đi tắm, nhưng bé lại không chịu, thấy mấy con tằm theo dòng nước chảy xuống cống, bé liền khóc lớn, chết sống không chịu nhảy vào bồn tắm lớn.
Quý Thụ Thành đành phải dỗ dành bé: “Mấy con sâu này con không có nuôi được đâu, trong cây bông còn nhiều lắm, cha sẽ không ném bỏ chúng.”
Tắm rửa xong, thay đổi y phục sạch sẽ, Tiểu Diệp Tử khóc còn chưa hết, liền chạy vào phòng khách tìm cây bông. Quý Thụ Thành cũng không bỏ qua được, từ giá sách lấy một cây bút lông nhúng nước ấm, cầm lấy tay con trai mình, cẩn thận dùng ngòi bút mềm mại bắt mấy con tằm bỏ lên tờ giấy trắng. Tầm khoảng 11 con.
Nhìn những con tằm ở trên tờ giấy trắng không ngừng ngọa ngậy, Tiểu Diệp Tử thỏa mãn, cười ha hả, làm ba ba thở dài: “Mấy con tằm này, không có lá dâu thì không nuôi được đâu? Con có chuẩn bị sẵn chưa?”
“Anh Hạ Đống sẽ nuôi nha, ảnh nói lấy ra rồi thì gọi cho ảnh.”
5 phút sau, Hạ Đống lén lút chạy tới, thấy Tiểu Diệp Tử liền thần thần bí bí hỏi: “Cha em có ở nhà không?”
“Có.” Quý Thụ Thành từ phòng bếp đi ra, ôm lấy lưng nhóc đề phòng nhóc chạy trốn. “Nuôi tằm thì nuôi tằm, sao lại đưa qua cho em nhỏ, bản thân em tự mình mang về nhà thì tốt rồi.”
“Ba em không cho em nuôi.” Hạ Đống rụt cổ nói. “Năm ngoái lúc em lấy chúng ra, toàn bộ đều bị ba ném vào trong bồn cầu.”
“Vì sao?”
“Sao mà em biết?” Hạ Đống khẩn cầu. “Thầy Quý, để Quý Tiểu Diệp nuôi đi, em sẽ phụ trách cung cấp lá dâu, mỗi ngày chỉ cần cho em nhìn là được rồi, tuyệt đối sẽ không gây phiền cho thầy mà, cầu xin thầy đó.”
Quý Thụ Thành nhìn bộ dáng thương cảm của nhóc, có chút nhẹ dạ, hơn nữa Tiểu Diệp cũng ôm cái cổ mình làm nũng. Hắn lắc đầu, tùy tụi con.
Thế là, mỗi ngày Hạ Đống đều cùng Tiểu Diệp chơi chung 1 chỗ, nhóc này ỷ vào tính nết ôn hòa của thầy chủ nhiệm, trưa nào cũng chạy tới văn phòng giáo viên để xem tằm, tan học thì ở trường chẳng chịu về, cuối cùng đơn giản nhà cũng chẳng thèm về, ở lại luôn nhà thầy Quý làm bài tập, xong thì chạy xuống công viên dưới lầu chơi, canh giờ ba mình tan tầm thì chạy về nhà.
Ở chung thời gian dài, Quý Thụ Thành cuối cùng cũng hiểu được công việc của Hạ Kiệt bận tới mức nào, bình thường 6h tối mới về tới nhà.
Cuối tuần kia, hai đứa nhỏ chơi tới quên cả thời gian, Quý Thụ Thành để nhóc ở lại nhà, gọi điện về nhà báo, nhưng chẳng ai tiếp máy.
Buổi tối đưa nhóc trở về. Lần đầu tiên tới nhà y, liền khó tránh khỏi quan sát 1 chút, toàn bộ bày biện trong nhà chẳng khác gì một người đàn ông độc thân ở trong ký túc xá, mọi thứ sắp đặt coi như chỉnh tề, chỉ là trên sofa để quần áo mất trật tự. Nhà bếp là nơi sát phong cảnh nhất, trên bàn để đầy đồ ăn đã lạnh, chén đũa ăn hồi sáng còn chưa rửa qua, dính đầy dầu, tường thì còn coi như sạch, bởi vì không có nấu nướng, không có khói dầu, chỗ đổ rác trong cống thoát nước cũng bị tạp vật lấn hơn phân nửa.
Căn nhà lớn lạnh tanh, không có chút khí người, thảo nào thằng nhỏ ngày nào cũng chạy qua nhà mình.
“Nếu ba em không về thì em ăn gì?”
Hạ Đống nói: “Tủ lạnh còn dư đồ ăn thừa, bỏ cùng cơm vào trong lò vi ba làm nóng là dùng được. Ba cũng có cho em tiền, nếu không thì ra tiệm thức ăn nhanh mua đồ ăn về.”
“Anh Hạ Đống, súng của Long Thái Tử (một vai trong game Mộng Huyễn Tây Du) là hình dạng gì vậy? Em muốn xem.” Tiểu Diệp nhìn màn hình máy tính hỏi.
Quý Thụ Thành để tụi nhỏ tự chơi, theo tính khiết phích, tự mình đi tìm nhà vệ sinh, lấy dụng cụ, bắt đầu dọn dẹp nhà bếp.
Hạ Kiệt vội vã lái xe về nhà, vừa nhìn thời gian thì đã là 7h30. Cái tên quản lý Vương khốn khiếp, từ lần y xin nghỉ do con bị bệnh lần trước, liền bị ổng ghim thù, luôn ngầm mà lăng nhục y. Không biết nhóc con kia hôm nay ăn gì, sờ sờ cái bụng đói của mình, ngẫm lại cảnh còn phải về nhà hâm đồ ăn, thật thấy thê lương.
Mở cửa phòng chợt thấy đèn trong phòng bếp sáng lên ánh đèn ấm áp, còn trong phòng sách thì truyền tới tiếng cười vui vẻ của tụi nhỏ. Y kinh ngạc đi tới cạnh cửa nhà bếp.
Chị đang đứng trước bồn rửa chén mà rửa chén, nghe được tiếng động liền quay đầu lại ôn hòa cười cười: “Đã trở về. Lại tăng ca à? Trong nồi cơm điện cho nấu cho em canh cánh gà, lấy ra ăn đi.”Hạ Kiệt nhìn bóng lưng bận rộn kia, không khỏi có chút hoảng hốt ….
Quý Thụ Thành cầm chén đũa lần lượt lau khô rồi bỏ vào tủ chén, quét tước xong cuối cùng cũng đỡ hơn. Vừa quay đầu liền thấy Hạ Kiệt đang dựa vào cạnh cửa ngây ngốc nhìn chằm chằm mình. Nhìn vải bố lau nhà trong tay mình, hắn luôn là một mặt lãnh đạm cũng chợt ửng đỏ: “Xin lỗi, tôi thấy bàn hơi lộn xộn, nên tự ý hành động.”
“Không không, là tôi xấu hổ, trong nhà bừa bộn tới thế …” Hạ Kiệt đang muốn tìm coi có gì để làm, nhưng phát hiện trong nhà bếp đã dọn dẹp xong hết, tất cả đều trở nên ngay ngắn rõ ràng, chỉ còn lại túi rác bên chân. Y nhức đầu, xoay người muốn cầm lấy, thì lúc đó Quý Thụ Thành cũng cúi người xuống cầm. Do không chú ý, trán của hai người cụng mạnh vào nhau. Hạ Kiệt liền đỏ mặt, vội vã cầm lấy túi plastic, thấp giọng nói: “Tôi đi bỏ rác.”
Y hoang mang rối loạn cầm lấy túi rác chạy tới cửa mang giầy, lung tung xỏ đại, trong lúc không chú ý liền đem đổ ngã cái hộp giầy bên chân.
Tằm cưng mà hai đứa nhỏ âm thầm nuôi dưỡng chợt rớt hết ra ngoài, mấy đậu đen nho nhỏ đã thành tằm đang ngủ đông, trắng, thô thô, rơi xuống đất, có vài con còn rớt ngay trên chân trái của Hạ Kiệt.
Quý Thụ Thành đang ở trong bếp chỉ nghe ở cửa vang lên tiếng động lớn. Nhanh chóng chạy ra nhìn, thì thấy Hạ Kiệt xanh cả mặt, ngồi phịch trên sàn nhà, hai mắt nhắm nghiền, cư nhiên chết ngất.
“Này, ba Hạ Đống, cậu … cậu sao vậy?”
Cái tay băng lãnh của Hạ Kiệt kéo tay áo của hắn, nói lắp: “Thầy Quý, phiền thầy … phiền thầy lấy … mấy con sâu này … lấy đi.”
Nghĩ không ra một người đàn ông cao thước tám như y lại sợ tằm, Quý Thụ Thành cố nén cười, đem mấy con tằm cưng kia từng con bỏ lại vào trong hộp giày, sau đó đỡ y lại chỗ sofa. Hạ Kiệt toàn thân vô lực, sắc mặt xanh mà khẩn cầu: “Xấu hổ rồi, có thể … để tôi … dựa vào chân anh không?”
Quý Thụ Thành ngẩn người, liền ôm đầu của y đặt lên đùi phải của mình, tay trái bị y nắm lấy đặt lên trán. Làn da đầy mồ hôi kia khi tiếp xúc với lòng bàn tay chợt nổi lên xúc cảm kỳ lạ.
Lòng bàn tay vừa chạm nước kia vốn đang lạnh như băng, nhưng đặt lên trán lại mang tới cảm giác rõ ràng như trong ký ức, cực kỳ hưởng thụ, Hạ Kiệt nhắm mắt lại, nằm không nhúc nhích, hô hấp dần dần bình ổn xuống tới.
Một lát, y chậm rãi mở mắt, ngước lên thấy ánh mắt dịu dàng của Quý Thụ Thành. Đột nhiên phát hiện, con mắt phía sau cặp kính kia rất đẹp, con ngươi đen láy sâu không thấy đáy.
“Thật mất mặt,” Hạ Kiệt thì thào. “Quê nhà tôi là nuôi tằm, nhà nào cũng nuôi tằm cả, khi còn nhỏ nghịch bậy, té ngã vào hang tằm, tới giờ thấy tằm liền sợ.”
Thảo nào không cho con trai nuôi tằm. Bỗng nhiên nghĩ bộ dạng này của y rất dễ thương, liền như với Tiểu Diệp mà sờ sờ đầu của y.
“!”
Hành động cổ quái này khiến cho cả hai người đều xấu hổ.
“A Kiệt, ba bệnh hả?” Hạ Đống trùng hợp từ phòng sách đi ra.
Hạ Kiệt liền ngồi dậy: “Không, chỉ là choáng đầu thôi.” Y vô ý thức nhìn thầy Quý một chút, Quý Thụ Thành hiểu ý mà cười.
“Balà vì mệt, ngày nào cũng phải đi kiếm tiền để cho con tiền ăn vặt đó.” Thanh âm của Hạ Kiệt lại khôi phục lại lẽ thẳng khí hùng bình thường, thanh như đồng chung.
Quý Thụ Thành cũng đứng lên, nhúm nhúm lại lòng bàn tay mình.
Tóc của y so với tưởng tượng mềm mại rất nhiều.