*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Từ khi bước vào phòng thi, thì Hạ Kiệt liền chú ý tới vị giám thị kia.

Hắn đại khái chắc tầm 30, ngũ quan sạch sẽ, sắc mặt nhạt có chút vàng, trang phục ngăn nắp sạch sẽ. Ở trong căn phòng 35 độ trời tháng tám, lại quy củ mặc áo sơ mi, cổ áo được cài đến tận cổ, thật khiến người khác bội phục.

Có ông chú ngồi ngay trước mặt y có lẽ vì quá khẩn trương, nên từ khi bước vào phòng đã móc khăn tay ra liên tục lau mồ hôi, đây quá lắm chỉ là một cuộc thi kiểm định nghiệp vụ thôi mà, có cần đến mức này không. Vị giám thị đó lấy một ly nước lặng lẽ đi tới, đặt ở góc bàn chỗ của ông chú đó, sau đó nhẹ nhàng trở lại bục giảng, phòng thi vắng lặng không chút tiếng động, chẳng ai chú ý tới động tác nhỏ này của hắn, nhưng trong ánh mắt vô tình thấy của Hạ Kiệt, thì lại bị hành động dịu dàng săn sóc này hấp dẫn, suốt 10 phút đồng hồ tầm mắt không hề rời khỏi người hắn.

Gì, hắn lại bước tới chỗ này, lại hướng ngay chỗ mình, nguy rồi, nhất định là do mình nhìn chằm chằm quá, Hạ Kiệt vội vã cúi đầu, người nọ đi ngang qua người y, ngay góc bàn của y tự nhiên cũng xuất hiện 1 ly nước.

Hạ Kiệt âm thầm cười, cuối cùng tập trung tinh thần, hết sức chăm chú giải đề.

Nửa giờ thi đã qua, trong phòng thi cũng có mấy người trung niên rục rịch ồn ào đứng lên, cũng không biết là chủ thầu ở chỗ xó xỉnh nào, tố chất cực thấp, theo quy định qua một tiếng mới được nộp bài thi, nhưng bọn họ cứ đòi đi, bị vị giám thị hơi lớn tuổi kia ngăn lại ngay cửa, y còn nghe thấy được trong tiếng cãi nhau kia có hòa lẫn tiếng của hắn, ôn hòa mềm nhẹ nhưng lại mang khí phách, tên gây rối kia chính là nhờ hắn khuyên giải mới chịu thôi. Người đó tâm bất cam tình bất nguyện mà ngồi lại chỗ mình hút thuốc, vừa qua đúng một tiếng liền xách giỏ rời đi, phòng thi cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Thời gian thi đến 3 tiếng đồng hồ, nhưng lượng đề thực tế làm chỉ mất phân nửa thời gian là cùng. Hạ Kiệt làm rất nhanh, cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ 1 lần liền muốn nộp bài, nhưng lại chợt nhớ tới lời chị gái mình dặn dò không ngừng, nên lập tức lấy lại tinh thần lại kiểm tra lại thêm lần nữa, kéo dài thêm nửa tiếng, cuối cùng ngồi không yên, nhìn nhìn bốn phía, thấy có người thì đang chép phao, có người thì copy bài người khác, thực sự muôn loại hình hòa lẫn trong phòng thi, giám thị bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng gõ lên góc bàn 1 cái, Hạ Kiệt cứ nghiền ngẫm nhìn chòng chọc hắn đang đi qua đi lại trong phòng thi, hắn chợt xoay người, ánh mắt hai người chợt chạm nhau. Sắc mặt người nọ hơi đỏ lên, bước nhanh ngang qua người y.

Lại qua thêm vài phút, thấy phòng thi có hơn phân nửa người nộp bài, y sắp xếp đồ đạc lại 1 chút, chậm rãi đứng lên, thực sự là một cuộc thi tẻ nhạt.

Giám thị đứng trước bục giảng, cẩn thận kiểm tra đối chiếu số báo danh, cúi thấp đầu không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, chỉ thấy ngón tay thon dài không ngừng lật bài thi xem qua xem lại, sau đó hắn chợt ngẩng đầu, ánh mắt rất thân thiết, nhẹ nhàng từ trong tay y tiếp nhận bài thi.

Thực sự là một người ôn hòa, y thích.

Cuối cùng lưu luyến nhìn hắn 1 cái, Hạ Kiệt thong thả bước xuống thang lầu. Dọc theo sân vận động, mấy đứa học sinh trung học dưới ánh nắng chói chang chơi bóng tới đầu đầy mồ hôi, y nhìn 1 chút liền cảm khái, mới tốt nghiệp đi làm có 3 năm, mà bản thân giờ nhìn lại thấy mình đã già.

Ra khỏi cửa trường học, ngang ven đường khúc cuối đường chợt có một chiếc QQ (1) chạy ra.

“A Kiệt!” Đứa cháu trai đập đập cửa kính xe kêu to. Hạ Kiệt chờ kính cửa xe hạ xuống liền đưa tay bế bé ra.

“Đồ khỉ con, gọi chú.”

Chị gái y hạ hết cửa kính xuống, nhíu mày nói: “A Kiệt, có phải ra sớm đúng không?”

Hạ Kiệt nhức đầu, mở cửa xe ngồi xuống: “Em kiểm tra 3 lần lận đó, không phải chỉ là một cái chứng chỉ thôi sao, nhất định qua.”

“Đã nói em …”

“Đây là cuộc thi kiểm tra nghiệp vụ,” Hạ Kiệt nhịn không được nói tiếp. “Sau này sẽ có lợi cho việc thăng chức của em, em biết chứ, lần này tuyệt đối không có vấn đề.”

Anh rể ngồi ở ghế phó quay đầu lại cười nói: “Nó thi cũng thi xong rồi, em có lo cũng vô dụng thôi, A Kiệt, tối nay về nhà ăn.”

Chị gái quan tâm đưa qua một chai nước khoáng: “Thi nửa ngày cũng khát nước rồi đi, trước cứ gọi điện báo Tiểu Tuyết một tiếng đã, cả buổi chiều em tắt điện thoại, nó gọi mấy lần không được liền gọi chị, có thể định hẹn em đi ăn tối đó, đừng để người ta chờ lâu.”

Hạ Kiệt khởi động máy, quả nhiên có 6 cuộc gọi nhỡ, không thèm để ý bỏ vào túi quần, y chịu không nổi tính tình tiểu thư của cổ, coi như mình không thấy gì đi.

“Mặc kệ cổ đi, em muốn ăn cùng chị gái mình, thật lâu rồi không được nếm sườn heo chua ngọt của anh rể làm.”

“Sẽ làm cho em ăn tới no bụng luôn, lần sau có kết quả, tới lượt em đãi.” Anh rể đắc ý nói. Chị gái y mỉm cười, nhấn chân ga, QQ liền phóng đi.

“Này, chị, chị biết lái xe sao, anh rể, anh yên tâm để chị ấy lái luôn hả?”

“Có anh ngồi bên cạnh mà, em yên tâm.” Anh rể cười quay đầu lại. Ngay cả cháu trai cũng ồn ào. “Mẹ là nữ quái xế.”

Hạ Kiệt vỗ trán, trong lòng nói thầm, một người chị gái bình thường thì dịu dàng nhưng sao cứ hễ lái xe thì lại chẳng khác gì mấy tay đua xe vậy?

*************

Đây là khóa thi cuối cùng mà Quý Thụ Thành làm giám thị, cả hai ngày hắn đều gác chính, mỗi cuộc thi kéo dài 3 tiếng, mùa hè nóng bức khó chịu, nhất là cái việc chỉ ngồi yên 1 chỗ không động tĩnh gì càng khiến người khó chịu hơn.

Từ khi chuông bắt đầu reo vang, thí sinh ngồi ngay dãy thứ hai bàn thứ 5 cứ nhìn chằm chằm hắn, có lẽ do khát nước đi, trời nóng thế này, trong phòng cũng không có gắn điều hòa, liền rót một ly nước mang cho y, dù sao cũng là thanh niên, không chịu được nóng.

Lặng lẽ đi tới mang cho y ly nước, quả nhiên sau đó y không ngẩng đầu nhìn mình nữa mà tập trung làm bài.

Lần này là cuộc thi kiểm tra nghiệp vụ, đều là công nhân viên chức trong mấy công ty xí nghiệp, tuổi tác không đồng nhất, tố chất cũng khác nhau, quay cóp chép bài đầy cả ra, khó thấy được mấy ai mang bản lĩnh thực sự của mình ra thi cử, nên trong lòng với vị thí sinh kia càng thêm nhiều thiện cảm.

Tiễn bước một đám thí sinh đanh đá rời khỏi phòng thi, phòng thi cũng trở nên an tĩnh hơn nhiều, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng lá cây xào xạc, tiếng con ve không ngừng râm ran, người buồn ngủ, vừa ngồi xuống trong lòng chợt suy nghĩ lung tung, đã tháng tám rồi, thằng ba thằng tư chuẩn bị khai giảng, phải đóng tiền học, mà thằng ba cuối thu lại phải đi thực tập, mỗi tháng đều phải gửi tiền xuống cho nó.

Mới vừa ly hôn với vợ, kết thúc chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng kéo dài suốt 2 năm lẻ 7 tháng. Bắt đầu từ tháng 9, con trai Tiểu Diệp cũng sẽ vào tiểu học, may mà bản thân đi dạy tại trường, bình thường có thể chăm sóc cho con, so với thời gian vừa rồi để bé ở nhà bà nội sẽ càng thêm có lợi. Chủ nhiệm lớp của bé là giáo viên mới tốt nghiệp, một cô gái thoải mái vui vẻ, nhưng có sở thích là bình thường cứ hay coi mấy tiểu thuyết kỳ lạ (đam mỹ), hễ thấy mình là lại nói mấy cái gì đó khó hiểu (cứ gọi mình là đại thúc thụ (*)), rõ ràng hắn đâu có gầy (*) lắm đâu.

(*) Thụ ở đây là 受 đọc là shou4, Gầy ở đây là 瘦 cũng đọc là shou4, hai từ đồng âm khác nghĩa

Trong lúc mình suy nghĩ, người ở dưới càng lúc càng quá phận, liền phải đi tới cảnh cáo, chắp tay sau lưng đi tới bàn từng người gõ nhẹ, chậm rãi dạo 1 vòng trở về, bỗng nhiên thấy thí sinh kia lại tự tiếu phi tiếu nhìn mình giống thầy giáo tiểu học đi răn đe học sinh, nên mặt hắn bất chợt đỏ ửng lên.

Chỉ chốc lát sau, thí sinh đó nộp bài, y đứng lên liền cao kinh người, chậm rãi bước tới bục giảng chẳng khác gì tòa thái sơn chắn ngay trước mắt, ước chừng 1m8 hơn, nhưng nhìn gần lại thấy tuổi còn khá trẻ, mặc quần áo lại mang nét học sinh sinh viên. Thấy bài thi cách hành văn mang đầy khí thế, nhất định là tràn đầy tự tin với cuộc thi lần này, giữa trán tràn đầy nhiệt huyết khiến người khác ước ao.

Ngẩng đầu mỉm cười với y, y lễ phép gật đầu lại, ra khỏi phòng thi.

Đây kỳ thực chính là lần gặp gỡ đầu tiên giữa Hạ Kiệt và Quý Thụ Thành, tuy rằng hai người họ lúc gặp lại nhau không hề nhớ ra, nhưng sự thực chính là như vậy, ngay từ thời điểm ban đầu, hai người họ đã bị đối phương hấp dẫn, ánh mắt đã vô ý thức truy đuổi đối phương.HẾT CHƯƠNG 01

(1) QQ: