Trác tiểu thái tuế Trác Minh Quân thi triển khinh công thượng thừa 'Yến Tử Phi Vân', chuyền theo mái nhà, lướt trên ngọn khu vườn thưa, phút chốc đã ra khỏi khách điếm.
Bên ngoài là một cánh đồng bằng phẳng, trong khu vực nửa dặm không có nhà cửa cây cối gì nên tầm nhìn rất thoáng đãng.
Nhờ ánh sao, Trác Minh Quân dễ dàng phát hiện được hắc y nhân chạy phía trước mình chừng mười mấy trượng.
Hai người một trước một sau thi triển hết khinh công người chạy kẻ đuổi.
Khoảng cách thu ngắn dần.
Chạy thêm chừng hai dặm thì đột nhiên hắc y nhân giảm tốc độ, tới một khu vườn thì dừng lại không chạy nữa.
Trác Minh Quân kinh ngạc nghĩ thầm :
− 'Xem ra thân pháp người này không hề kém mình, sao bỗng nhiên dừng lại? Chẳng lẽ hắn nhử mình tới đây có ý đồ?'
Nhưng Trác tiểu thái tuế là người không sợ trời không sợ đất, có đây lại kiêng kỵ một tên nghe lén?
Ở đó hình như là một khu vườn hoang, vì không có nhà cửa làng mạc gì, cách không xa có một đầm nước hai bên bờ mọc đầy lau sậy.
Gió lạnh vẫn quất vào người như ngàn mũi kim đâm vào da thịt.
Hắc y nhân dừng lại bên một gốc cây đứng theo thế Kim kê độc lập, rõ ràng là có ý khiêu chiến.
Trác Minh Quân cười thầm tự nhủ :
− 'Để xem người làm gì được ta'.
Vừa nghĩ vừa gia tăng thân pháp lao tới gần.
Nhưng khi song phương cách chừng mười trượng thì hắc y nhân quay lại nhìn thoáng qua rồi tiếp tục bỏ chạy vào sâu khu rừng.
Trác Minh Quân quát lên :
− Tiểu bối. Để xem người chạy đâu cho thoát.
Vừa quát vừa dốc sức truy đuổi.
Nhưng lần này thì hắc y nhân chạy còn nhanh hơn trước rất nhiều.
Trác Minh Quân kinh dị nghĩ thầm :
− 'Mình chưa bao giờ thấy người nào có khinh công trác tuyệt như thế. Nếu muốn hắn có thể bỏ xa mình tới cả dặm rồi. Hắn nhử mình tới đây có ý gì chứ? Hay định trả thù cho Lý Khoái Đao?'
Nghĩ thế y nhếch môi cười nhạt và vẫn tiếp tục đuổi theo.
Đúng là khu vườn hoang, vì cây đã bị chặt phá khá nhiều, khắp nơi mọc đầy cỏ dại cao tới đầu gối.
Cuối vườn có một mái lều tranh nhỏ, loại lều dựng để coi nương rẫy trồng đã cũ nhưng vẫn còn khá kín đáo.
Tới trước gian lều, hắc y nhân dừng lại không chạy nữa.
Sợ có quỷ kế gì, Trác Minh Quân cũng dừng lại cách đối phương năm trượng, từ từ tiến dần lại.
Tuy khinh công không phải tầm thường nhưng vì thi triển hết thân pháp chạy một hơi tới bốn năm dặm, y cũng thấm mệt thở hổn hển.
Hắc y nhân không chạy đi như lần trước nữa mà có ý chờ cho Trác Minh Quân đến gần.
Còn cách chừng một trượng thì Trác Minh Quân dừng lại.
Hắc y nhân vẫn không quay lại.
Trác Minh Quân cười lạnh một tiếng, cất giọng nói :
− Tại hạ và bằng hữu chưa hề quen biết, cớ gì lại tới phòng nghe lén? Thân là đại trượng phu nam tử hán, làm thế không biết xấu hổ sao?
Người kia thở dài một tiếng, không nói gì.
Trác Minh Quân xẵng giọng :
− Thế nào? Sao người không nói gì cả?
Trác Minh Quân nghĩ rằng đối phương định chạy liền lao tới, hữu chưởng giương lên vận Xuyên tâm chưởng đánh tới.
Hắc y nhân không tránh, cũng không quay lại, chỉ đánh quặt tay lại đã hóa giải ngay được một chưởng của Trác Minh Quân.
Chưởng đánh ra bị tiêu thất không để lại mảy may dấu vết, như tiếng cá quẫy bị tan đi giữa muôn lớp sóng.
Trác Minh Quân thấy vậy vô cùng kinh hãi.
Y đã từng chứng kiến thân pháp kinh nhân của đối phương, nay chỉ một chiêu này cũng đủ thấy võ công hắn đã tới mức xuất thần nhập hóa.
Là đệ tử chân truyền của Thành Ngọc Sương, Trác Minh Quân xứng đáng được liệt danh vào nhất lưu cao thủ võ lâm, bình thường khó tìm được địch thủ.
Nhưng qua thân pháp và chỉ một chiêu vừa rồi, y hiểu rằng mình không xứng là đối thủ một chiêu của đối phương.
Xem ra hắc y nhân không có ác ý, nếu vừa rồi hắn phản kích thì y đã bị bại rồi.
Cao thủ quá chiêu chỉ cần chừng đó cũng đã quá hiểu nhau.
Ngoại trừ trường hợp quyết đấu một mất một còn, nếu không bây giờ Trác Minh Quân có lý do gì mà không xuất thủ nữa?
Liền nói :
− Võ công của các hạ thật phi phàm, tất không phải là hạng vô danh. Xin cho biết quý hiệu và đang đêm đến phòng tại hạ nghe lén có ý đồ gì?
Ngữ khí tuy nhã nhặn nhưng khá nghiêm khắc.
− Xin Trác huynh thứ lỗi, đó là điều bất đắc dĩ.
Trác Minh Quân ngây người nhìn đối phương kinh ngạc thốt lên :
− Người là...
Hắc y nhân quay lại.
Trác Minh Quân nhảy bổ tới mừng rỡ kêu lên :
− Khấu lão đệ.
Hắc y nhân không phải ai khác chính là Khấu Anh Kiệt.
Hơn một năm không gặp, trông chàng già dặn hơn, nước da hơi sạm lại nhưng hồng nhuận, cường tráng hơn.
Khấu Anh Kiệt cầm lấy cả hai tay của Trác Minh Quân cười nói :
− Đại ca. hơn một năm qua, tiểu đệ nhớ huynh quá.
Họ nắm chặt lấy tay nhau, mắt nhìn nhau đầy kích động.
Trác Minh Quân nói :
− Lão đệ đã tới đây, thế là rất tốt. Chính ta đang mong chờ đệ.
Nói rồi vùng ra định đi.
Khấu Anh Kiệt giữ lại hỏi :
− Đại ca làm gì thế?
− Ta đi gọi Quách Thái Linh tới đây. Cô ấy...
Khấu Anh Kiệt lắc đầu nói :
− Không, đại ca đừng làm thế...
Mắt chàng lộ vẻ sầu tư.
Trác Minh Quân nghiêm khắc nhìn chàng hỏi :
− Vì sao?
Khấu Anh Kiệt cười khổ nói :
− Tiểu đệ dẫn đại ca tới đây vì không muốn làm kinh động đến cô ấy.
− Nhưng vì sao người phải làm thế?
Khấu Anh Kiệt lúng túng trả lời :
− Vì tiểu đệ có một nỗi khổ tâm, hiện tại chưa thể gặp Quách Thái Linh được.
Trác Minh Quân không chịu buông tha :
− Nỗi khổ tâm gì chứ?
Giọng chàng van vỉ :
− Trác đại ca tạm thời đừng tra vấn tiểu đệ chuyện này được không?
Trác Minh Quân đăm đăm nhìn vào mắt chàng hồi lâu rồi gật đầu nói :
− Thôi được. Ta sẽ không gọi cô ấy nữa. Thời gian hơn một năm qua lão đệ sống thế nào Khấu Anh Kiệt cười đáp :
− Tiểu đệ bình thường thôi.
− Phải. Lão đệ đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, nhất là võ công tăng tiến vượt bậc, ngu huynh rất mừng.
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Năm qua tiểu đệ được một vị nghĩa huynh kiên trì truyền thụ võ công, kết hợp với luyện võ học bí truyền của sư môn nên cũng thu được một số thành tựu.
Trác Minh Quân ngạc nhiên hỏi :
− Nghĩa huynh nào thế?
Khấu Anh Kiệt cười đáp :
− Vị đó đại ca không biết đâu. Sau này tiểu đệ sẽ kể tường tận cho huynh nghe. Năm qua huynh sống thế nào?
− Ta ư?
Mặt y lộ vẻ đăm chiêu thở dài đáp :
− Ta cũng vẫn thế, không có gì khác trước. Thậm chí...
Nhưng tới đó thì dừng lại không nói nữa, kéo tay Khấu Anh Kiệt nói :
− Thôi, lão đệ hãy theo ta. Chúng ta về khách điếm nói chuyện.
Khấu Anh Kiệt từ chối :
− Tiểu đệ thấy chúng ta nói chuyện ở đây tiện hơn.
Trác Minh Quân liền nhớ tới Quách Thái Linh cười nói :
− Ta quên mất rằng người không muốn gặp Quách Thái Linh. Lão đệ. Hãy nói đi, vì sao thế? Cô ấy tìm ngươi suốt một năm nay, héo hon mòn mỏi vì người, chịu không biết bao nhiều gian nan đau khổ...
Khấu Anh Kiệt không nói gì, mở cửa đi vào lều.
Trác Minh Quân bước vào theo.
Trong lều không có bàn ghế gì, chỉ có một tấm đệm rơm và vài khúc gỗ kê làm ghế, một phiến đá phẳng làm bàn.
Hai người ngồi đối diện qua bộ bàn ấy.
Khấu Anh Kiệt nói vẻ có lỗi :
− Tiểu đệ dùng ngôi lều này ở tạm và mọi hôm ăn uống ở các phạn điếm, không nấu nướng gì cả. Mong đại ca lượng thứ.
Trác Minh Quân gạt đi :
− Chúng ta gặp được nhau là tốt rồi, lão đệ đừng khách khí. Nào nói đi, thời gian qua người đến những đâu?
Khấu Anh Kiệt trầm giọng nói :
− Tiểu đệ đã lập thệ rằng nếu không thể báo thù cho sư phụ, chấn hưng lại Bạch Mã sơn trang thì sẽ tự vẫn trước mộ tiên sư để tạ ân. Ngoài hai việc đó ra, tiểu đệ không nghĩ gì thêm nữa.
Trác Minh Quân gật đầu nói :
− Chí nguyện đó đương nhiên là rất đáng khâm phục. Thế nhưng chuyện của lão đệ và Quách cô nương...
Khấu Anh Kiệt ngắt lời :
− Trác đại ca đừng nói tới chuyện đó nữa được không?
Trác Minh Quân lòng đầy cảm xúc nói :
− Khấu lão đệ. Làm sao người lại nói thế? Lẽ nào lão đệ quên mất lời ủy thác và tâm nguyện của lệnh sư hay sao?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
− Đương nhiên là tiểu đệ không quên, nhưng có những đột biến xảy ra, tiểu đệ tin rằng mình xử sự không sai. Cốt yếu nhất là tự vấn lương tâm không có gì phải hổ thẹn.
Nói xong đứng lên đi đi lại lại trong phòng, vẻ rất kích động.
Trác Minh Quân vẫn cố sức thuyết phục :
− Huynh đệ. Quách cô nương còn ít tuổi vì thế xử sự có khi bồng bột, sao đệ cứ nuôi mãi mối hận đó? Làm sao lão đệ không chịu đặt mình vào trường hợp cô ấy, suốt một năm trời dằn vặt vì sự nông nổi đó của mình? Nếu lão đệ cứ cố chấp như vậy, ngay chính ta cũng trách lão đệ nhiều lắm đó.
Khấu Anh Kiệt dừng lại bên bàn nói :
− Làm sao mà tiểu đệ hận cô ấy được? Chỉ là... tiểu đệ không muốn... làm cho cô ấy phải khó xử.
Trác Minh Quân nhíu mày hỏi :
− Sao lại khó xử?
Bộ mặt anh tuấn của chàng lộ vẻ thê lương.
Chàng đăm đăm nhìn ra cửa một lúc rồi thở dài nói tiếp :
− Tiểu đệ nghĩ rằng... có lẽ giữa đại ca và Quách Thái Linh so với mình...
Trác Minh Quân mặt biến sắc, đứng bật lên nói :
− Làm sao người lại nói thế? Thật là hồ đồ.
Bây giờ thì Khấu Anh Kiệt tỏ ra trầm tĩnh hơn.
Chàng thấp giọng nói :
− Xin đại ca đừng giận. Hãy ngồi xuống nghe tiểu đệ nói một lời được không?
Hai người lại ngồi xuống.
Trong phòng lặng đi một lúc.
Cuối cùng Khấu Anh Kiệt cất tiếng :
− Từ trước tới nay tiểu đệ không biết đại ca có mối tình thâm với Quách cô nương như thế. Vừa rồi tiểu đệ nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong lòng rất lấy làm cảm khái.
Trác Minh Quân đỏ mặt lên lúng túng nói :
− Huynh đệ... ta... ta...
Y cứ ấp úng không biết phải nói gì.
Khấu Anh Kiệt cười nói :
− Sao đại ca giấu tiểu đệ làm gì? Thực tình mà nói, tình cảm giữa hai người như vậy là rất hợp lý.
Trác Minh Quân thở dài nói :
− Huynh đệ. Người sai rồi. Nếu đệ đã biết vậy thì ngu huynh cũng không giấu giếm nữa. Nhưng hãy hiểu rằng đây chỉ là tình yêu đơn phương, và ta đã hứa từ nay giữ kín trong lòng không bao giờ để cho bất cứ ai biết nữa. Chính Quách cô nương đã khuyên ta như vậy. Và đó cũng chính là lối thoát duy nhất...
Khấu Anh Kiệt nói :
− Nhưng cô ấy đối với đại ca tốt hơn...
Trác Minh Quân trở lại với phong thái tự nhiên cười to nói :
− Hô hô. Khấu lão đệ. Người nghĩ như vậy là hết sức sai lầm. Trước đây thì ta có lúc hy vọng như thế, nhưng sau khi gặp đệ, nhất là bây giờ hiểu ra, cô ấy đối với ta chỉ đơn thuần là tình bằng hữu thôi, tuyệt đối không bao giờ...
Y dừng lại một chút nói tiếp :
− Ta có thể cho lão đệ biết trong tim cô ấy chỉ có duy nhất một người, đó chính là lão đệ ngươi.
Khấu Anh Kiệt lại đứng lên đi ra cửa, để cho từng trận gió lạnh ngắt thổi xốc vào người. Trong lòng chàng lúc ấy dậy lên nhiều tình cảm rất phức tạp yêu và hận, nhưng bao trùm nhất là ự lạnh lùng và tuyệt vọng.
Chàng có thể đoạn tuyệt với Quách Thái Linh nhưng không làm sao quên được quá khứ, trong đó có một phần nhiệt tâm, còn lại phần lớn là sự ghẻ lạnh, vô tình và thậm chí còn khắc nghiệt nữa.
Trong năm qua, không ít lần chàng nhớ đến Quách Thái Linh nhưng ngoài niềm yêu đồng thời chàng tự hỏi mình vì sao lúc ấy mình có thể để cho lòng tự ái bị xúc phạm đến mức độ ấy?
Nói thực ra nhiều lần chàng hy vọng rằng Quách Thái Linh sẽ hiểu ra sự thực nhận thấy lỗi lầm của mình, bởi vì thế mà chàng trở về đây, bí mật theo dõi nàng.
Cho đến khi thấy nàng lâm bệnh, tình yêu xưa lại trỗi dậy.
Nhưng thật oan trái, mới rồi tình cờ nghe được câu chuyện giữa hai người, chàng lại thấy trong lòng đắng cay, quyết định tự mình rút lui để tác thành cho Quách Thái Linh và Trác Minh Quân mà theo chàng thì xứng hợp hơn mình.
Nhưng điều Trác Minh Quân vừa nói lại làm cho lòng chàng rối bời. Chàng biết vị nghĩa huynh không nói dối mình.
Nhưng vì tình bằng hữu chẳng lẽ cứ để cho y đau khổ?
Trác Minh Quân bước đến bên chàng vỗ vai nói :
− Khấu lão đệ. Người tới đây rất đúng lúc. Quách cô nương bệnh tình đã đỡ.
Hai người hãy ở bên nhau, ngoài việc sát cánh báo thù còn phải làm nên những sự tích oanh liệt để lưu danh sử sách. Đừng do dự nữa.
Khấu Anh Kiệt chỉ cắn môi, không nói gì.
Trác Minh Quân cho rằng đã thuyết phục được chàng, trong lòng rất cao hứng.
Nào ngờ Khấu Anh Kiệt quay lại, lắc đầu nói :
− Không. Tiểu đệ không làm thế được.
Trác Minh Quân trố mắt nhìn chàng hỏi :
− Vì sao?
Giọng chàng đầy kiên nghị :
− Tiểu đệ không thể để cô ấy coi thường mình. Giữa cô ấy và tiểu đệ xem ra không phù hợp...
Trác Minh Quân phát bực hỏi :
− Sao lại không phù hợp?
− Vì...
Khấu Anh Kiệt vừa thốt ra được một tiếng chợt kinh hãi kêu lên :
− A...
Trác Minh Quân cũng đứng sững ra.
Một người từ từ bước vào phòng.
Không phải ai khác, chính là Ngọc Quan Âm Quách Thái Linh.
Trông nàng rất kích động, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt kiều diễm, ngay đến bây giờ còn lã chã tuôn rơi.
Khấu Anh Kiệt nhìn nàng. Bốn luồng mắt giao quyện vào nhau, tưởng như không thể nào dứt ra được nữa.
Một lúc, nàng cắn môi nói :
− Khấu Anh Kiệt. Như vậy là huynh đã biểu lộ rõ lòng mình. Tôi đã nghe hết.
Giọng nàng run lên, mặt tái mét, ngực phập phồng, có thể thấy nàng đang kích động tới mức nào...
Khấu Anh Kiệt đứng ngây người ra như pho tượng, không biết phải nói gì.
Quách Thái Linh nói tiếp :
− Tôi thật ngốc, vì thế nên...
Nàng dừng lại giữa chừng, giọng chợt trở nên lạnh lùng, cách xưng hô cũng thay đổi :
− Khấu sư huynh. Xin cứ yên tâm. Sau này tôi sẽ không làm phiền huynh nữa đâu.
Lúc đó Trác Minh Quân mới chen lời :
− Cô nương nghĩ thế sai lệch mất rồi. Sao lại nói như vậy được chứ?
Y lại quay sang Khấu Anh Kiệt giục :
− Lão đệ. Người nói gì đi chứ?
Khấu Anh Kiệt vô cùng quẫn bách, miệng lắp bắp :
− Cô nương... tôi...
Quách Thái Linh lạnh lùng ngắt lời :
− Huynh không cần phải nói gì nữa. Cha tôi đã không nhìn lầm như nhận huynh vào môn đàn, tin rằng nhờ huynh mà Bạch Mã sơn trang đủ khả năng báo thù, sánh vai cùng thiên hạ võ lâm. Thế mà trước đây tôi hiểu sai, đã đối xử không phải với huynh. Xin thành thực nhận lỗi.
Nói tới đó, nàng nghẹn ngào dừng lại nước mắt trào ra, lã chã lăn xuống.
Khấu Anh Kiệt vẫn cứ đứng đờ ra không biết nói gì.
Quách Thái Linh lại tiếp :
− Bây giờ tôi cũng không biết nói gì hơn. Dù sao chúng ta còn có tình đồng môn. Còn việc báo thù cho cha tôi, đó là trách nhiệm chính của tôi nên không dám phiền đến huynh. Chỉ có bấy nhiêu. Tôi đi đây, mong huynh bảo trọng.
Dứt lời lau nước mắt quay người bước ra khỏi phòng.
Trác Minh Quân hốt hoảng kêu lên :
− Quách cô nương đừng đi.
Nhưng nàng không dừng lại.
Trác Minh Quân lao mình đuổi theo.
Nhưng bên ngoài tối đen, ngoài tiếng gió xào xạc, đâu còn thấy bóng Quách Thái Linh đâu nữa?
Trác Minh Quân định đuổi theo thì nghe tiếng bước chân phía sau, quay lại thấy Khấu Anh Kiệt đã tới gần.
Y chỉ tay theo đường cũ nói :
− Huynh đệ. Sao còn lẩn quẩn ở đây làm gì nữa? Mau đuổi theo đi.
Khấu Anh Kiệt thở dài, lắc đầu không đáp.
Trác Minh Quân không nén nổi cơn tức, xẵng giọng nói :
− Huynh đệ. Chẳng lẽ người thay đổi tâm ý rồi sao?
Khấu Anh Kiệt rầu rĩ đáp :
− Người ta cũng cần có lúc thay tâm đổi ý, điều đó nằm trong quy luật thôi.
Nếu đại ca không có gì vội thì hãy trở vào phòng nghe tiểu đệ bày giải một đôi điều.
Trác Minh Quân nghi hoặc hỏi :
− Lão đệ định nói gì? Nhưng... nói với ta có tác dụng gì không chứ?
Tuy nói thế nhưng vẫn bước tới ngồi xuống khúc gỗ.
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Khấu Anh Kiệt lên tiếng. Trác Minh Quân sốt ruột hỏi :
− Huynh đệ làm sao? Người có gì sao không nói đi.
Khấu Anh Kiệt hít sâu vào một hơi rồi chậm rãi nói :
− Quách sư muội tính tình bướng bỉnh. Tiểu đệ chỉ sợ rằng khi cô ấy bức xúc sẽ gây nên những hậu quả khó lường. Vì thế...
Trác Minh Quân hỏi :
− Nếu lão đệ đã biết thế thì sao còn làm cho cô ấy đau khổ mà bỏ đi. Thật là chẳng hiểu ra sao nữa.
Có lẽ y thấy thái độ của mình gay gắt quá nên dịu lại :
− Lão đệ. Chúng ta hãy về phòng trọ của ngu huynh. Chắc rằng Quách cô nương đã trở về đó...
Khấu Anh Kiệt lắc đầu nói :
− Chỉ sợ không phải thế đâu.
Trác Minh Quân nhíu mày hỏi :
− Khấu lão đệ. Đến giờ mà người vẫn không muốn gặp cô ấy sao?
− Vấn đề không phải tiểu đệ có muốn gặp cô ấy hay không. Nhưng đại ca cho rằng Quách cô nương trở về khách điếm, e rằng đã sai lầm.
Trác Minh Quân nghi hoặc hỏi :
− Cái gì? Lão đệ cho rằng vào lúc này mà Quách Thái Linh bỏ đi không trở về khách điếm?
Khấu Anh Kiệt bình thản gật đầu :
− Tiểu đệ cho rằng như vậy. Hơn nữa dám cam đoan là không sai đâu.
− Vậy theo ý người cô ấy đi đâu?
− Theo tiểu đệ suy đoán thì cô ấy đến Tổng đàn của Vũ Nội thập nhị lệnh.
Trác Minh Quân trố mắt nhìn Khấu Anh Kiệt như nhìn người lạ, mãi một lúc sau mới hỏi :
− Lão đệ cho rằng cô ấy tìm đến Thiết Hải Đường hay sao? Nếu như vậy thì có khác gì chui đầu vào lưới?
Khấu Anh Kiệt bình thản gật đầu :
− Tiểu đệ tin rằng suy đoán của mình không sai. Cô ấy không muốn tiểu đệ tham gia vào việc báo cừu cho tiên sư mà chỉ muốn một mình làm điều đó. Vừa rồi cô ta nói một câu chắc đại ca còn nhớ...
Trác Minh Quân chợt nhớ lại câu nói của Quách Thái Linh trước khi cô ta bỏ ra khỏi phòng :
− Còn việc báo thù cho cha tôi, đó là trách nhiệm chính của tôi nên không dám phiền đến huynh.
Lúc đầu y không quan tâm đến ý nghĩa của câu nói đó, nhưng nay nghe Khấu Anh Kiệt nói thế, y mới hiểu ra, lo lắng hỏi :
− Khấu lão đệ. Nên làm thế nào bây giờ?
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Vì thế mong đại ca quan tâm đến cô ấy nhiều hơn.
Trác Minh Quân hừ một tiếng nói :
− Huynh đệ. Làm sao người lại trút gánh nặng lên vai ta chứ? Báo thù cho sư môn là việc của người, bây giờ người lại muốn giũ bỏ trách nhiệm đùn cho ta mà được sao? Hừ. Trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng thế.
Y dừng lại một lát lại nói tiếp :
− Hơn nữa, võ công của ta không hơn được Quách cô nương, nếu cô ấy không phải là đối thủ của Thiết Hải Đường thì dù có thêm ta vào thì đâu có giải quyết được vấn đề chứ?
Khấu Anh Kiệt bình tĩnh nói :
− Tuy rằng vậy, nhưng khi đại ca chen tay vào việc này thì tình hình sẽ trở nên khác hẳn...
Trác Minh Quân hỏi :
− Khác thế nào? Ta không hiểu.
Khấu Anh Kiệt cười nói :
− Khác ở chỗ sau lưng đại ca có cao nhân phù trợ. Phu thê họ Thiết võ công cao cường, có thể ngay lập tức khống chế Quách Thái Linh nhưng đối với đại ca, vì kiêng kỵ cao nhân đó nên không thể dễ dàng hạ độc thủ. Chỉ cần kéo dài một thời gian, tiểu đệ sẽ có cách tiếp ứng. Nếu người phù trợ đại ca đó chịu góp thêm một tay thì sẽ có rất nhiều hy vọng thắng được Thiết Hải Đường, lúc đó công tư trọn vẹn...
Trác Minh Quân ngơ ngác hỏi :
− Lão đệ nói gì? Cao nhân bí mật phù trợ ta là ai?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
− Tiểu đệ không thể nói cho đại ca biết được. Nhưng không lâu nữa đại ca sẽ biết thôi.
Trác Minh Quân nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi :
− Nếu như vậy thì tại sao lão đệ không đi bảo vệ Quách cô nương có hơn không? Theo ta, với võ công của người thì không ai có thể làm gì cô ấy được. Hơn nữa, Quách cô nương đã từng vì lão đệ mà không tiếc bất cứ thứ gì, sao người không chịu hiểu?
Giọng Khấu Anh Kiệt chợt trở nên lạnh lùng :
− Trác đại ca. đây là việc rất tế nhị. Có khi chỉ riêng tình yêu thôi thì không giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, tình yêu dù có lớn bao nhiêu, nhưng khi lòng tự ái đã bị tổn thương thì muốn khôi phục lại không phải là chuyện dễ...
Nghe Khấu Anh Kiệt nói thế, Trác Minh Quân không còn lời nào để phản bác được nữa.
Y trầm ngâm một lúc rồi hỏi :
− Bây giờ lão đệ định đi đâu?
Dường như đã có chủ định từ trước, chàng trả lời ngay :
− Tiểu đệ sẽ về Bạch Mã sơn trang.
Trác Minh Quân nói :
− Nhưng việc đó lúc này có quá cần thiết không?
− Tiểu đệ lâu ngày xa sư môn nên muốn về đó xem tình hình thế nào.
Chàng không muốn cho Trác Minh Quân biết rằng đây là việc rất quan trọng.
Chàng đã nghe tin đại sư huynh Diệu Thủ Côn Lôn Ô Đại Dã đã trở mặt phản lại sư môn nhằm tranh đoạt tài sản, tìm mọi cách cấu kết với những thế lực bên ngoài để đạt được ý đồ.
Nếu để cho Ô Đại Dã khống chế Bạch Mã sơn trang thì Tư Không Viễn sẽ bị trục xuất, y sẽ đến địa bàn của mình ở Lương Châu tập hợp lực lượng phản kích, như vậy sẽ xảy ra cuộc đấu đẫm máu huynh đệ tương tàn, Bạch Mã sơn trang sẽ trừ danh trong thiên hạ võ lâm.
Là một thành viên trong sư môn, làm sao chàng có thể khoanh tay trước nguy cơ đáng sợ đó?
Thực ra Trác Minh Quân cũng có nghe phong thanh đến việc này, ngập ngừng một lúc rồi đánh bạo hỏi :
− Lão đệ quyết định như thế cũng không sai. Ta chợt nghĩ đến những tin đồn gần đây xuất hiện trong giang hồ, nhưng vì không có căn cứ nên chưa nói với lão đệ.
Khấu Anh Kiệt bật hỏi :
− Đại ca, tin gì vậy?
Trác Minh Quân đáp :
− Ta nghe nói rằng hai vị lệnh sư huynh trong thời gian gần đây, vì tranh chấp tài sản của Bạch Mã sơn trang nên nảy sinh xung đột rất lớn.
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Chính tiểu đệ cũng có nghe nói đến việc này.
Trác Minh Quân nói thêm :
− Hình như sự việc không chỉ có thế...
Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Còn gì nữa? Xin đại ca cho tiểu đệ biết...
Trác Minh Quân thấp giọng :
− Ta nghe nói rằng lệnh đại sư huynh Ô Đại Dã đã có thay đổi...
− Thay đổi thế nào?
Trác Minh Quân tỏ ra thận trọng nói :
− Thực ra việc này còn chưa thể khẳng định. Nếu như muốn biết rõ hư thực ra sao thì cần phải tìm ra chứng cứ. Nhưng theo tin đồn thì Ô Đại Dã đã có mối quan hệ với vị thiếu quân của Vũ Nội thập nhị lệnh là Thiết Mạnh Hùng.
Khấu Anh Kiệt kinh hãi thốt lên :
− Chuyện đó là thực sao?
Trác Minh Quân nói :
− Ta vừa nói với lão đệ rồi mà. Chuyện này chỉ là đồn đại thôi, cần phải xác định... hơn nữa đây là vấn đều vô cùng hệ trọng, vì thế nên phải hết sức bình tĩnh mới được.
Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Đại ca có biết tin tức này bắt nguồn từ đâu không?
Trác Minh Quân lắc đầu :
− Cái đó thì ta không biết. Hình như nhị sư ca của người là Tư Không Viễn cũng xác nhận nguồn tin này. Hơn nữa người ta còn nói rằng chính Tổng lệnh chủ Vũ Nội thập nhị lệnh Thiết Hải Đường đã có ý lập Lệnh đàn của hắn ở ngay Bạch Mã sơn trang còn giao cho Ô Đại Dã làm một trong bốn tên hương chủ của Lệnh đàn nữa.
Khấu Anh Kiệt bỗng thấy tai ù lên.
Thực ra chàng sẵn sàng tin Ô Đại Dã có thể làm bất cứ việc xấu xa nào, nhưng việc hắn dùng quyền thế để bán rẻ sư môn là điều làm cho chàng hết sức công phẫn, không sao chấp nhận được.
Chàng cố nén kích động hỏi :
− Việc này đại ca nghe đã lâu chưa?
Trác Minh Quân đáp :
− Mới đây thôi.
− Quách cô nương có biết không?
− Ta nghĩ rằng không biết.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Thôi được. Tiểu đệ sẽ điều tra thêm về việc này. Chỉ xin đại ca đừng tiết lộ cho Quách Thái Linh biết trước khi tìm được chứng cứ. Nếu không với tính nết nóng nảy của cô ấy, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì...
Trác Minh Quân gật đầu :
− Ta hiểu. Khấu lão đệ nghĩ vậy là rất đúng. Bây giờ thì ta thấy người quyết định về Bạch Mã sơn trang là việc làm cần thiết.
Y ngập ngừng nói thêm :
− Chỉ mong rằng Quách cô nương đừng gặp phải chuyện gì.
Khấu Anh Kiệt hành một lễ nói :
− Việc đó chỉ biết trông cậy vào đại ca thôi.
Trác Minh Quân vội kéo tay chàng lên nói :
− Lão đệ cần gì phải thế?
− Tiểu đệ bây giờ thấy rất khó xử. Tình hình nội bộ sư môn phức tạp như thế, không thể không giải quyết. Nếu để Bạch Mã sơn trang rơi vào tay địch thì tiểu đệ chỉ còn nước tuẫn tiết để tạ tội với ân sư mà thôi.
Nói tới đó nước mắt trào ra.
Trác Minh Quân vội nói :
− Lão đệ đừng lo lắng quá. Ta sẽ đi với lão đệ.
Khấu Anh Kiệt thống thiết nói :
− Tấm thịnh tình của đại ca khiến cho tiểu đệ vô cùng cảm kích. Chỉ là tiểu sư muội Quách Thái Linh xưa nay quen cười nuông chiều nên bướng bỉnh, lần này lỡ ra gặp phải rủi ro gì, tiểu đệ biết ăn nói thế nào trước vong linh của tiên sư? Vạn sự chỉ mong được Trác đại ca chiếu cố.
Trác Minh Quân trầm ngâm một lúc, cuối cùng đành gật đầu nói :
− Việc này đáng ra là trách nhiệm của Khấu lão đệ. Nhưng việc ở Bạch Mã sơn trang cũng vô cùng cấp thiết. Nay người đã nói thế, ngu huynh đành phải tuân lời.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Được lời đó của đại ca, tiểu đệ rất yên tâm. Nếu đại ca không còn gì dặn bảo nữa, tiểu đệ xin cáo từ.
Trác Minh Quân xúc động nói :
− Khấu lão đệ hãy yên tâm mà đi. Ngu huynh sẽ cố hết sức mình. Hy vọng rằng không lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Xong câu đó, hai người lưu luyến chia tay.
Trác Minh Quân đứng lặng nhìn theo bóng Khấu Anh Kiệt lao đi như một làn khói nghĩ thầm :
− 'Khinh công của Khấu lão đệ thật là trác tuyệt. Mình xưa nay vốn tự phụ thân pháp chẳng kém ai, nay nhìn lại mới thấy so với Khấu lão đệ còn thua xa'.
Y đang đứng tần ngần thì chợt nghe có tiếng vó ngựa phi lại gần.
Trác Minh Quân ngước nhìn, nhận ra Quách Thái Linh đang cưỡi con Hắc Thủy Tiên đến trước ngôi lều.
Không chờ Trác Minh Quân lên tiếng, Quách Thái Linh hỏi ngay :
− Khấu Anh Kiệt đâu?
Vừa hỏi nàng vừa đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm.
Trác Minh Quân nói :
− Khấu lão đệ đã đi rồi.
Quách Thái Linh rời lưng ngựa nhảy xuống hỏi :
− Đi đâu.
− Y nói đến Bạch Mã sơn trang.
Quách Thái Linh nói :
− Tôi đến để trả lại cho anh ta con ngựa. Nhưng không sao. Sớm muộn gì rồi cũng còn gặp anh ta.
Nói xong lại nhảy lên yên.
Một cơn gió nổi lên làm mái tóc của nàng bay tung.
Trác Minh Quân chợt nhận ra sắc mặt của Quách Thái Linh trắng nhợt, trông rất lạnh lùng.
Nàng nhìn đi đâu trong bóng tối, nước mắt long lanh trong khóe mắt nhưng cố giữ để không cho trào ra.
Trác Minh Quân nhỏ nhẹ nói :
− Nếu cô nương quay về Bạch Mã sơn trang thì nhất định sẽ gặp được Khấu lão đệ. Cô nương hãy về đi.
Quách Thái Linh hừ một tiếng nói :
− Đương nhiên tôi sẽ quay về, nhưng không phải bây giờ. Tôi muốn cho Khấu Anh Kiệt thấy rằng không có anh ta, tôi cũng có thể đấu với tên họ Thiết. Tôi đi đây.
Dứt lời dùng hai chân dập vào hông ngựa.
Con Hắc Thủy Tiên hý lên một tiếng rồi tung chân phi vào đêm tối.
Trác Minh Quân vốn định ngăn lại nhưng không kịp.
Y đứng lặng nhìn theo nghĩ thầm :
− 'Khấu lão đệ đoán không sai, quả nhiên cô ta đến Vũ Nội thập nhị lệnh tìm Thiết Hải Đường định một mình báo thù cho phụ thân. Hành động đó thật ngông cuồng, không biết tự lượng sức'.
Chẳng khó gì mà không lường được hậu quả của việc làm nông nổi đó, Trác Minh Quân sợ đến toát mồ hôi.
Không cần nghĩ ngợ gì lâu, y lập tức quay về khách điếm, nhanh chóng sửa soạn hành lý đuổi theo.
Nói đến những cửa hiệu lớn nhất thành Lương Châu, phải kể đến Tiểu Lương Châu, mặc dù nó chỉ là một phạn điếm.
Sang giờ tuất, đèn được thắp lên sáng trưng.
Trong điếm chỉ có tám người khách. Nhưng vào đêm đông giá rét thế này, có chừng ấy khách đã tốt lắm rồi.
Là phạn điếm, vì sao Tiểu Lương Châu nổi danh đến thế? Đơn giản vì nơi này thường xuyên có mặt rất nhiều quý khách.
Đương nhiên các món ăn trong quán phải đặc biệt ngon, đủ các thứ sơn hào hải vị và được những đầu bếp rất nổi danh nấu nướng.
Ở đây những thứ như gà quay, vịt tần, nai nướng, bò xào là quá tầm thường, luôn luôn có đặc sản như yến sào, cầy hương, sò huyết nức tiếng gần xa, chỉ cần nghe tên các món ăn cũng đủ thèm rỏ dãi, đã ngồi vào bàn là không muốn đi nữa.
Cơm no rượu say, câu chuyện bắt đầu trở nên rôm rả.
Trong đó bốn người ngồi chung bàn ngay chính giữa phòng là sôi nổi hơn cả.
Một người đưa tay áo quệt ngang mép khà một tiếng chậm rãi nói :
− Người ta nói thế sự vô thường, quả không sai. Ai có thể ngờ được đại hiệu Kim Trai Bảo được Quách lão Vương gia lập ra mấy chục năm, thanh thế bậc nhất trong vùng nay phải đóng cửa?
Đó là một tin tức động trời.
Trong Tiểu Lương Châu này thường có những tin giật gân, những điều mà người kia vừa nói ra làm cho tất cả ba người kia đều kinh ngạc buông đũa xuống.
Người vừa nói là một lão nhân chừng sáu hai sáu ba tuổi, tóc đã hoa râm, mặc áo khoác bằng da cáo, trông khá đường bệ. Lão này tên gọi là Bạch Tam Thái, thường gọi là Bạch gia từng trải qua rất nhiều nghề.
Đầu tiên lão ta mở ra một tiêu cục nhưng sau một chuyến tiêu bị cướp phải bán hết cơ nghiệp để đền, phẫn chí nhảy sang nghề mổ lợn, dần dần phất lên làm chủ một cửa hiệu bán rau lớn nhất nhì Lương Châu, tài sản tới mấy chục vạn lạng, cũng coi là một tiểu phú gia trong vùng.
Bạch tam gia vừa nói đến Kim Bảo Trai, một tiệm kim hoàn rất lớn của Quách lão vương gia, người mà dân trong vùng coi như vị thần linh.
Quách lão vương gia chẳng ai khác chính là lão hiệp sĩ Kim đại vương Quách Bạch Vân.
Ở mấy trăm dặm xung quanh vùng này, nói đến Quách lão vương gia hoặc nhi nữ của ông ta là Ngọc Quan Âm Ngọc tiểu thư thì chẳng ai không biết.
Trong số ba người ngồi với Bạch tam gia đều là những nhân vật có danh cả.
Đối diện với Bạch tam gia, người ngồi bên tả có bộ râu đen dài là Lý ngũ gia hay là Lý đại quan nhân.
Cạnh quan nhân là một lão nhân trắng trẻo phì nộn, nhân xưng là Lư thất gia, chủ một tiệm kim hoàn có tiếng trong vùng.
Một người nữa trông rất uy vũ, là Hoàng Tập Khổng, Tổng tiêu đầu của Thông Vũ tiêu cục, trác hiệu là Trấn Lương Châu.
Những người này tuy chưa thể coi là đại nhân vật nhưng cũng là người có đầu có mục, được chúng nhân ở Lương Châu vị nể nhất là chủ quan Tiểu Lương Châu lại càng trọng vọng.
Câu nói của Bạch tam gia không những làm cả bàn buông đũa lắng nghe mà tất cả những thực khách các bàn kia cũng ngoảnh đầu nhìn lại.
Người phản ứng nhanh nhất là lão nhân trắng trẻo phì nộn Lư thất gia chủ hiệu kim hoàn :
− Bạch tam gia nói gì? Kim Trai Bảo đóng cửa?
Bạch tam gia gật đầu xác nhận :
− Không sai.
− Chuyện đó... là thực sao?
− Đương nhiên là thật.
Lư thất gia hồ nghi hỏi :
− Kim Trai Bảo đóng cửa, đó là chuyện động trời, sao tôi không biết gì cả?
Vì cũng kinh doanh một loại hàng hóa nên Lư thất gia tỏ ra đặc biệt quan tâm.
Bạch tam gia cười hắc hắc đáp :
− Ở thành Lương Châu này, dù to nhỏ, có việc gì mà Bạch tam gia này không biết? Nếu người không tin thì cứ hỏi lão Hoàng mà xem. Nhất định ông ta cũng biết.
Nghe nói vậy, Lư thất gia quay sang Hoàng tổng tiêu đầu hỏi :
− Hoàng lão ca, chuyện đó hư thực thế nào?