Còn lại một mình, Khấu Anh Kiệt làm theo lời dặn của Chu Không Dực, không luyện thủy công nữa mà tham cứu và tập luyện võ học trong Kim Lý Hành Ba Đồ và luyện nội công theo mười một chữ khẩu quyết của Quách gia!
Hôm đó chàng ăn tối xong, luyện công một lúc, chàng nhìn ra ngoài cửa động.
Bên ngoài trời lất phất mưa.
Đột nhiên Khấu Anh Kiệt trông thấy có ánh sáng từ phía bờ sông chiếu vào.
Trong lòng đầy ngạc nhiên, chàng liền chạy ra xem.
Tới đây đã hơn bốn tháng, nhưng chưa bao giờ chàng trông thấy một chiếc thuyền nào ngang qua khúc sông này cả.
Đúng như Chu Không Dực nói, ở đây rất nhiều thú dữ nên cư dân không ai dám lai vãng.
Mặt khác đây là một chi lưu nhỏ của sông Hoàng hà, nhiều ghềnh thác và đá ngầm nên thuyền bé rất khó ngược lên tới đây.
Huống hồ đêm khuya lại mưa gió thế này, ai ngược sông lên đây làm gì?
Xuôi theo bờ chừng nửa dặm, chàng trông thấy một chiếc thuyền có mui trông khá sang trọng, do bốn tên đi trên bờ ra sức kéo ngược dòng.
Chiếc thuyền khá lớn, mui sơn son thiếp vàng, cửa sổ che rèm xanh, hai bên mạn treo hai hàng cung đăng, nhưng bị mưa gió thổi tắt mất, chỉ có hai ngọn tử phong đăng treo hai đầu thuyền là vẫn còn sáng.
Khấu Anh Kiệt đọc thấy trên tấm giấy dầu che hai ngọn tử phong đăng đều có viết một chữ Nội.
Chàng giật mình thầm nghĩ :
− 'Chỉ có người của hoàng gia mới dám dùng chữ này để đánh dấu đồ vật của mình. Chẳng lẽ trong thuyền là người thuộc hoàng tộc? Họ đến làm gì nơi hoang hút vào lúc đêm hôm khuya khoắt này?'
Chiếc thuyền đến gần ghềnh đá thì không tiến được nữa, cập vào bờ.
Trong lòng đầy nghi vấn, chàng tìm chỗ nấp thật thuận lợi quan sát.
Thuyền đỗ lại được một lát thì trời cũng vừa tạnh.
Đầu tiên từ trong khoang thuyền bước ra hai tên hán tử ăn mặc theo lối gia nhân, kéo rèm cửa phòng chính lên rồi đứng giạt ra hai bên.
Từ sau tấm rèm, hai lão nhân mặc y phục bằng lụa vàng song song bước ra.
Cả hai đều gầy gò nhưng bộ dạng quý phái, tóc búi cao, chừng trên dưới sáu mươi tuổi.
Lão nhân bên tả mũi thẳng miệng vuông để râu ba chòm, còn lão nhân bên hữu mắt cú mũi diều, vẻ mặt gian giảo, chừa ria chữ Bát, tóc bạc quá nửa, đầu thắt đai xanh, giữa đính một viên cẩm thạch.
Hai lão nhân bước tới đầu thuyền thì thầm nói chuyện gì với nhau, vì quá xa nên Khấu Anh Kiệt không nghe rõ, chỉ thấy từ miệng nhả ra hơi nước đông lại trắng xóa.
Mưa đã tạnh nhưng gió to, sóng làm cho con thuyền lắc lư chao đảo, nhưng hai lão nhân vẫn đứng rất trầm ổn trước mũi thuyền, trong lúc đó thì hai tên hán tử đứng trong khoang chao đảo chực ngã.
Từ trong thuyền, một tên lam y hán tử chạy ra tay cầm hai chiếc ô.
Lão nhân râu ba chòm phảy tay nói :
− Khỏi cần!
Tên thanh y hán tử đành lùi vào khoang.
Lão nhân ria chữ Bát nói gì mấy câu rồi chợt tung mình nhảy lên bờ.
Tiếp đó lão kia cũng nhảy theo.
Mặc dù thuyền đã gần bờ nhưng còn cách mép nước tới hai ba trượng, tiếp đó là bãi đá ngầm bốn năm trượng nữa mới tới bờ cát, như vậy là hai lão nhân kia phải nhảy xa tới bảy tám trượng, đủ thấy thân thủ chẳng phải tầm thường.
Lúc này cự ly song phương đã gần lại Khấu Anh Kiệt chẳng những thấy rõ mặt hai người kia mà còn nghe được cả những gì họ nói.
Lão nhân râu chữ Bát lên tiếng trước :
− Tôi không tin hắn đến trú ở nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở đây thì tìm đâu ra chỗ dung thân?
Lão nhân râu ba chòm lướt mắt nhìn quanh một lúc rồi nói :
− Cái đó còn chưa biết được! Ngay cả Ninh vương từ thời trẻ đã có tính khí kỳ quặc khác người...
Nghe hai tiếng Ninh vương, Khấu Anh Kiệt chợt thấy rúng động nghĩ thầm :
− 'Chẳng lẽ hai lão nhân này đi tìm Chu huynh?'
Nghĩ vậy càng ngưng thần chăm chú lắng nghe.
Lão nhân râu ba chòm lại tiếp :
− Càng lớn lên hắn càng tỏ ra xa lánh thế nhân. Vì thế việc tìm đến nơi hoang vu hẻo lánh này là rất có khả năng. Chúng ta đã tới đây thì phải ra sức tìm mới được!
Lão nhân râu chữ Bát tỏ ý không đồng tình :
− Thiên hạ bao la, thiếu gì chỗ nương thân mà phải tìm đến đây chứ? Thực ra tôi không tin vào những tin tức của Hải Hồ tử. Thánh thượng tin vào những lời nhảm nhí của hắn chỉ làm khổ chúng ta thôi!
Lão nhân râu ba chòm phản bác :
− Hải Hồ tử võ công cái thế, chỉ riêng tuyệt chỉ Tam âm tuyệt hộ thủ của hắn chỉ cả thiên hạ khó tìm được ai đối địch!
Lão nhân râu chữ Bát nhăn mũi xí một tiếng tỏ ý không phục nhân vật Hải hồ tử nào đó, nhưng không nói gì.
Lão nhân râu ba chòm lấy trong túi ra một cuộn da dê mở rộng ra. Lão nhân râu chữ Bát lập tức bật ống hỏa cụ lên soi vào tấm da.
Khấu Anh Kiệt đoán rằng đó là một bức địa đồ.
Hai lão nhân cúi đầu vào tấm da chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó Lão nhân râu chữ Bát cuộn tấm da lại, đưa mắt quan sát chung quanh một lúc rồi nói :
− Không sai, chính là nơi này. Chúng ta triển khai tìm kiếm thôi!
Khấu Anh Kiệt kinh hãi nghĩ thầm :
− 'Rõ ràng những người này đến tìm Chu huynh, việc đó không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng chúng là bạn hay thù? Rất nhiều khả năng là cừu nhân, vì nếu là bằng hữu thì chẳng cần phải lén lút đêm hôm như thế...'
Để khỏi bị phát hiện, chàng rón rén lùi về thạch động, ngồi một mình trong bóng tối trầm ngâm suy nghĩ.
Xem ra tình hình đã phát triển sang một bước mới, rất phức tạp và lôi cuốn cả Khấu Anh Kiệt vào vòng xoáy nguy hiểm của nó.
Sự việc liên quan đến Chu Không Dực, tất nhiên chàng không thể đứng ngoài cuộc được.
Tuy Chu Không Dực không nói hết cho chàng biết về thân thế lai lịch của mình và tại sao cừu nhân lại cắt lưỡi ông và kẻ đó là ai nhưng chàng cũng biết đó là mối oán ân lớn và kẻ thù của Chu Không Dực phải là những nhân vật vô cùng lợi hại và độc ác.
Như vậy hai lão nhân từ đại nội tới đây với ý đồ gì, không khó đoán ra.
Nhớ lại thân pháp kinh nhân của hai lão nhân này, Khấu Anh Kiệt cảm thấy lo lắng bất an.
Hiện giờ Chu Không Dực đã về kinh, ở đây chỉ có một mình chàng nhưng nếu bị phát hiện sẽ không tránh khỏi bi phiền phức.
Khấu Anh Kiệt đang mải mê suy tính thì chợt thấy hai nhân ảnh đứng lù lù trước cửa động.
Còn chưa kịp có phản ứng gì thì nghe cách một tiếng, ống hỏa cụ được bật lên chiếu sáng cả thạch động.
Khấu Anh Kiệt kinh hãi nhảy lùi lại mấy bước.
Hai lão nhân mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng chỉ lát sau, cả hai cùng thận trọng tiến vào.
Sau khi soi đèn quan sát kỹ thạch động, yên trí ngoài Khấu Anh Kiệt không còn ai nữa, lão nhân râu ba chòm mới lên tiếng hỏi :
− Người là ai?
Khấu Anh Kiệt cũng trấn tĩnh lại trả lời :
− Tại hạ họ Khấu. Hai vị là...
Lão nhân râu chữ Bát thắp lên một ngọn tử phong đăng xách theo, tắt ống hỏa cụ đi lại săm xoi khắp các ngõ ngách của thạch động lần nữa.
Lão nhân râu ba chòm hỏi :
− Không có gì chứ?
Lão nhân râu chữ Bát lắc đầu :
− Không!
Nói đoạn bước tới trước mặt Khấu Anh Kiệt phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn chàng với vẻ uy hiếp nói :
− Người khỏi cần biết chúng ta là ai hãy trả lời những câu hỏi cho thật, không được giấu giếm!
Khấu Anh Kiệt lập tức thấy ác cảm với lão nhân có bộ mặt gian giảo độc ác này.
Lão ngồi xuống một chiếc ghế đá, bắt đầu hỏi :
− Người sống ở đây chỉ một mình?
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Không sai, chỉ có một mình tại hạ!
− Tại sao lại tới sống trong hang này?
Khấu Anh Kiệt thản nhiên đáp :
− Vì tại hạ không muốn bị ai quấy rầu!
Giọng lão nhân râu chữ bát rền lên :
− Tiểu tử! Hãy trả lời cho thật, nếu không đối với người sẽ bất lợi đấy!
Khấu Anh Kiệt lặng im không đáp.
Lão nhân râu chữ Bát nhắc lại câu hỏi :
− Người tới đây ở một mình với mục đích gì?
Khấu Anh Kiệt rắn rỏi đáp :
− Tại hạ đã trả lời. Hơn nữa hai vị chưa giới thiệu tính danh và thân phận của mình mà bắt buộc tại hạ phải trả lời những câu hỏi của mình, như thế đâu thể gọi là công bằng được?
Lão nhân râu chữ Bát đứng lên, vẻ mặt hằm hằm tức giận định phát tác nhưng lão nhân râu ba chòm ngăn lại, nhìn chàng nói :
− Tiểu huynh đệ người nói vậy không phải là không có lý. Chúng ta nói ra danh tính với người cũng không hại gì. Nhưng cần người phải trả lời cho thật những vấn đề chúng ta sắp hỏi!
Khấu Anh Kiệt lãnh đạm nói :
− Cái đó thì còn phải xem câu hỏi thế nào...
Lão nhân râu chữ bát sấn tới quát lên :
− To gan!
Lão giương tay lên định đánh nhưng lão nhân râu ba chòm ngăn lại :
− Lão đệ đừng nóng nảy!
Rồi quay sang Khấu Anh Kiệt lấy giọng ôn hòa nói :
− Tiểu huynh đệ đừng phật ý. Tính lão này hay nóng nảy nhưng không có ý định xấu đâu!
Rồi lão tự giới thiệu :
− Lão phu họ Nông, đơn danh là Thái!
Lại chỉ tay sang lão nhân râu chữ bát nói :
− Còn đây là Thương Đa Bình, bái đệ của lão phu, tới đây chẳng phải du sơn ngoạn thủy gì mà tìm một vị bằng hữu!
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Thì ra là vậy! Nhưng vị bằng hữu mà hai vị định tìm thì liên quan gì đến tại hạ chứ?
Lão nhân tự xưng là Nông Thái nói :
− Lão phu không nói rằng liên quan đến người mà chỉ định hỏi xem thôi!
Khấu Anh Kiệt đã có chuẩn bị nên gật đầu nói :
− Thế thì được. Cứ hỏi đi, tại hạ biết gì sẽ trả lời.
Nông Thái cười nói :
− Khấu tiểu huynh đệ! Người mà chúng ta đang tìm là một hán tử rất cao lớn, cao tới ba thước. Tiểu huynh đệ có gặp người như thế không?
Khấu Anh Kiệt càng khẳng định suy đoán của mình là không sai, nhưng vẫn giữ được nét mặt bình thản lắc đầu đáp :
− Tại hạ không gặp người nào như thế cả!
Lão nhân được giới thiệu là Thương Đa Bình chợt quát lên :
− Nói láo! Rõ ràng là hắn trốn trong khu vực này sao người lại không nhìn thấy được?
Khấu Anh Kiệt lạnh lùng nói :
− Nếu các vị đã biết ông ta trốn trong khu vực này thì cứ đi mà tìm, sao còn phải hỏi tôi làm gì!
Nói xong quay mặt đi!
Thương Dã Bình thét vang :
− Hỗn láo!
Dứt lời vung hữu chưởng đánh ra.
Chiêu thức của lão rất kỳ dị, nửa như đánh, nửa như chộp, năm ngón tay gầy đứt uốn cong lại như vuốt chim.
Khấu Anh Kiệt cả, thấy năm luồng chỉ phong đập tới ngực mình đau nhói, nhưng cơ thể theo bản năng phát ra một luồng cang khí chống cự lại.
Nên biết sau bốn tháng khổ luyện nội công thặng thừa, nội lực của Khấu Anh Kiệt so với trước đây đã khác xa một trời một vực, đặc biệt Chu Không Dực đã hướng dẫn chàng luyện cang khí, tuy mới chỉ đạt tới bốn năm thành hỏa hầu nhưng đã có tác dụng hộ thân rất tốt.
Thương Dã Bình bị luồng cang khí đẩy lui hai bước, lảo đảo một lúc mới giữ được thân hình trầm ổn.
Hắn biến sắc nói :
− Thì ra tiểu tử này có công phu nội gia thặng thừa!
Khấu Anh Kiệt bình thản đáp :
− Quá khen!
Ngay chính Khấu Anh Kiệt cũng rất ngạc nhiên trước phát hiện này.
Tuy chàng cũng biết rằng công lực của mình đã tăng tiến rất nhiều nhưng không ngờ lợi hại đến thế.
Nguyên hai lão nhân này là hai vệ sĩ của đương kim thánh thượng, hiển nhiên võ công rất cao cường.
Lão nhân râu ba chòm là Nông Thái hiệu xưng Thiểm diên khách, còn lão nhân râu chữ bát là Thương Dã Bình, ngoại hiệu là Ưng trảo thủ, vốn xuất thân từ hắc đạo, tung hoành khắp vùng Tứ xuyên, Thiểm tây, thanh danh không nhỏ.
Sau này được vị thống lãnh vệ binh của cung đình là Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không thu nạp trở thành thị vệ trong hoàng tộc.
Bản tính vốn hùng tàn và kiêu ngạo, nay lại còn được thêm chức danh nên Nông Thái và Thương Dã Bình mặc sức lộng hành.
Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không được tiếng là một kỳ nhân ở Trung nguyên, lại là Thống lãnh cấm vệ đội trong triều nên được thêu dệt lên giống như một nhân vật huyền thoại.
Theo lời đồn thì Hải Đại Không xuất thân từ vùng biên thùy miền bắc, được dị nhân truyền thị võ học, luyện thành xương đồng da sắt.
Sau khi phụ mẫu chết đi, Hải Đại Không một mình vào rừng làm nghề săn bắn để sinh nhai.
Vốn giỏi võ công hắn săn được cả hổ báo, còn các loại cầm thú khác thì vô khối.
Tướng mạo Hải Đại Không rất xấu xí, tính tình cũng hung ác nên có lần gây ra án mạng.
Chỉ nảy sinh một xung khắc nhỏ mà hắn sát hại một lúc tới mười bảy mạng người, vì thế bị quan binh truy nã mà phải rời xa bản quán, dấn thân vào chốn giang hồ.
Chẳng bao lâu Hải Đại Không trở thành kẻ cầm đầu đám thổ phỉ của cả vùng rộng lớn Tứ xuyên, Cam túc, Thiểm tây, Quý Châu... hung danh lừng quan nội, lấy phi hiệu là Thanh diện diêm vương!
Phi đảng của Hải Đại Không gọi là Hắc y khách, vừa tàn bạo, thế lực rất lớn, mấy năm trước còn hơn cả Vũ Nội thập nhị lệnh!
Thanh diện diêm vương Hải Đại Không đanh định bành trước thế lực sang phía Giang nam.
Nhưng đúng lúc ấy thì tên thủ lĩnh phỉ đồ vùng Thiểm Quy là Cửu biên miêu sư phản loạn tập hợp mấy nghìn người Miêu chống lại lệnh Hải Đại Không.
Hai phỉ đảng đánh nhau kịch liệt, tàn hại rất nhiều lương dân làm cho triều đình phải đưa binh mã đánh dẹp!
Lực lượng của Thanh diện diêm vương Hải Đại Không yếu thế hơn, không thể một lúc và chống lại binh mã triều đình, vừa đánh dẹp Cửu biên miêu sư!
Vốn là kẻ giảo hoạt, Hải Đại Không đầu quân với binh mã triều đình với ý đồ là mượn tay chúng để đánh dẹp Cửu Biện miêu sư chờ tình hình tạm yên sẽ khôi phục lại phỉ đảng của mình như trước.
Phỉ đảng của Cửu Biện miêu sư thế cô bị đánh cho tan tác.
Một đêm Hải Đại Không thi triển dạ hành thân pháp đột nhập vào đại bản doanh của Cửu Biện miêu sư giết chủ tướng đi, lại còn bêu đầu thị uy!
Chủ tướng bị giết, quân Miêu lập tức rối loạn!
Hải Đại Không huy động mấy trăm thủ hạ mặc sức tàn sát, dẹp yên được cuộc đại loạn.
Nhờ lập được đại công, Hải Đại Không được tấu về triều tặng thưởng.
Đức thánh thượng thấy hắn giỏi võ nghệ liền giữ lại trong triều làm thị vệ, từ đó mà phất dần lên, sau trở thành Thống lĩnh thị vệ cấm đội Thần Vũ Doanh, cải hiệu thành Bình Giang Nhất Tẩu!
Thần Vũ Doanh phụ trách an ninh cho hoàng tộc, tuyển chọn những người có võ học tinh thâm, được Thánh thượng và triều đình tin dùng, vì thế uy quyền của Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không rất lớn.
Hải Đại Không rất biết lấy lòng hoàng thượng nên rất được sủng ái, thâu tóm quyền hành đến nỗi không ít mệnh quan triều đình cũng phải tâng bốc nịnh bợ hoặc nể sợ hắn.
Với lai lịch hắc ám đó của Hải Đại Không mà nhiều tên giang hồ hắc đạo được tuyển vào Thần Vũ Doanh làm thị vệ, trong số đó có cả Nông Thái và Thương Dã Bình.
Giang sơn dễ cải, bản tính khó dời. Với bản tính độc ác tàn bạo của một tên thổ phỉ đã trở thành thâm căn cố đế, trước sau cũng biểu lộ ra.
Nhưng lúc đó thế lực của Thần Vũ Doanh đã quá lớn, bách quan bá tính chẳng ai không sợ còn thánh thượng thì ăn chơi sa đọa, chẳng coi vận nước ra gì, còn kẻ nào làm gì được nữa?
Bấy giờ triều đình hầu như nằm trong một tay của tập quyền Thần Vũ Doanh của Hải Đại Không.
Đương nhiên có một số trung thần phản kháng quyết liệt, nhưng vì thế cô lực yếu nên chỉ chuốc lấy tai họa vào thân thôi.
Lại nói hai tên Nông Thái và Thương Dã Bình là thị vệ trong đại nội từ Thần Vũ Doanh đến tìm vị Thất vương gia Chu Không Dực với lệnh đặc biệt của Thánh thượng chuẩn y tấu trình của Thống lĩnh Hải Đại Không.
Lão nhân râu chữ bát Thương Dã Bình hết sức bất ngờ vì một thiếu niên không tên tuổi mà có công lực kinh nhân như vậy!
Nhưng vốn là kẻ phỉ đồ quen hoành hành bạo ngược, lại cậy thế Thần Vũ Doanh không coi thiên hạ ra gì nên đâu dễ chịu thua.
Sau khi bị bức lùi, mặt hắn chợt hiện sát cơ, lại sấn vào vung chưởng lên quát :
− Tiểu bối to gan!
Cũng vẫn một chiêu kỳ dị nữa đánh nửa chộp như thế, hắn lại cong sang Khấu Anh Kiệt nhưng kình lực tăng thêm mấy thành.
Đó là một chiêu sát thủ!
Đối với người của Thần Vũ Doanh thì việc hạ sát thủ là chuyện thường tình chẳng có gì đáng bận tâm.
Chiêu vừa phát, một luồng kình lực vô cùng hung mãnh ập thẳng tới ngực Khấu Anh Kiệt.
Lần này Nông Thái không ngăn cản.
Khấu Anh Kiệt vội đề một khẩu chân khí hai tay vận công đẩy mạnh ra.
Sau tiếng nổ làm chấn động cả thạch động, Khấu Anh Kiệt vẫn trụ vững tại chỗ còn Ưng trảo thủ Thương Dã Bình, một trong mười bảy cao thủ lừng danh nhất của Thần Vũ Doanh thì bị chấn lui ba bước, thế nhưng vẫn còn chưa đứng vững ngã phệt đít xuống nền thạch động.
Mặt hắn đỏ bừng rồi tám xám lại màu gan lợn, đủ biết căm hận đến ngần nào.
Đối với hắn thì dây là nỗi đại nhục!
Vừa ngã ngồi xuống, hắn đã chồm lên, hai bà tay với mười ngón khô gầy cong lại như những lưỡi câu vận toàn lực chộp vào hai xương tỳ bà Khấu Anh Kiệt.
Với lực đạo của Thương Dã Bình không ít người đã bỏ mạng, ít nhất thì trở thành tàn phế với tuyệt chiêu này.
Khấu Anh Kiệt cũng biết lợi hại, đành phải tận lực đối phó.
Tuy biết công lực mình cao hơn trước rất nhiều lần nhưng vẫn chưa biết tới mức độ nào, lại chưa từng đối địch, nay đứng trước hai cao thủ từ kinh thành đến, tất thân thủ không tầm thường, Khấu Anh Kiệt không dám tơ hào khinh xuất.
Nhưng bản tính không chịu khuất phục hơn nữa biết hai tên này là cừu nhân của Chu Không Dực, chàng quyết phản kháng ngay.
Nào ngờ ngay từ lần xuất thủ đầu tiên đã gặp thuận lợi, càng có thêm sự tự tin nên không khoan nhượng nữa.
Thấy đối phương lại xông vào, chàng vận công vào song thủ phát chiêu phản kích ngay.
Hai lần trước mới là tự vệ, lần này thì chàng quyết định phản công.
Thương Dã Bình vốn là người gian giảo, đã hai phen nếm khổ đau, có đâu không rút ra được bài học?
Vốn đã chuẩn bị từ trước, khi lao tới vươn cả song thủ ra thì không có gì, nhưng sắp đánh tới mục tiêu thì chợt thấy hai tay hắn ánh lên hai ngọn cương đao.
Đó chính là khi bị ngã ngồi xuống hắn đã trù liệu trước, lợi dụng bóng tối rút sẵn đao ra giấu trong tay áo.
Tâm cơ nham hiểm, thủ pháp lại vô cùng thần tốc.
Khấu Anh Kiệt vốn chưa có kinh nghiệm đối địch với hạng người này, mà cho dù có kinh nghiệm cũng không mấy ai trở tay kịp.
Khấu Anh Kiệt ngỡ rằng địch nhân chỉ dùng tay không khi song chưởng đánh ra thì thấy hai ngọn đao sáng loáng chém xuống cổ mình.
Trong lúc nguy cấp, chàng ngã người ra phía sau rồi chuồi đi, thoát được chiêu hiểm của đối phương.
Đó không phải là động tác của người mà hoàn toàn là cú nhảy của loài cá, chính là động tác trong Kim Lý Hành Ba Đồ của Kim long lão nhân mà chàng đã tham ngộ được!
Thương Dã Bình xuất tuyệt chiêu sát chủ, mắt đã thấy sắp lấy được thủ cấp đối phương, không sao tin được rằng thiếu niên lại thoát khỏi hai lưỡi đao của mình một cách dễ dàng như vậy, đứng ngẩn người ra.
Hắn cũng nhận ra hình như thiếu niên đối diện mình không phải là người mà là một con cá lớn.
Ngay cả Nông Thái đứng ngoài chứng kiến cũng phát ngơ!
Khấu Anh Kiệt thoát được cái chết trong gang tấc liền lao ra ngoài động.
Hai tên cùng hung cực ác đưa mắt nhìn nhau rồi cậy thế động, không chịu bỏ liền truy theo.
Bấy giờ mưa đã tạnh, gió cũng dịu bớt, vầng trăng chiếu ánh sáng nhạt xuống rừng núi bao la.
Khấu Anh Kiệt rời khỏi cửa động chạy mấy bước tới bờ sông đứng giữa bãi cát chờ hai lão nhân.
Nơi ở chàng không thể bỏ, hơn nữa bây giờ chàng đã có lòng tự tin đối phó được với địch nhân.
Trước đây khi luyện Thủy Thụ Công theo phương pháp của Chu Không Dực, chàng đã áp dụng những điều tham ngộ được trong Kim Lý Hành Ba Đồ để vượt thác, tuy nhiên còn chưa có trường hợp nào ứng dụng vào thực tiễn chiến đấu.
Khi gặp tình thế hiểm nghèo, trí óc mẫn tiệp đã tạo cho chàng một phản ứng rất phù hợp để thoát hiểm cảnh, chàng mới thấy khinh công đó ảo diệu tới mức nào.
Ngoài ra, sau bốn tháng khổ luyện, cường độ bỏ ra bằng người khác khổ luyện nhiều năm, lại được Chu Không Dực chỉ dạy tận tình và rất đúng phương pháp, Khấu Anh Kiệt biết công lực của mình đã khác xa ngày trước, có thể thắng được hai lão nhân này.
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
− 'Tuy đạt được một số thành tựu nhưng chưa có dịp thử nghiệm, nay gặp hai lão nhân bạo ngược này cũng là điều kiện tốt!'
Thực ra Nông Thái và Thương Dã Bình thấy Khấu Anh Kiệt thoát được thế hiểm bằng động tác chúng chưa từng nghe nói đến bao giờ thì cho rằng đó chẳng phải là khinh công hay thân pháp huyền ảo gì mà trong tình cảnh nguy cấp chỉ vì bí thế mà sinh phản ứng, chỉ gặp may mới thoát chết thôi nên vẫn tự tin mình có thể khống chế được đối phương.
Nông Thái tiến đến trước mặt Khấu Anh Kiệt cười hắc hắc nói :
− Tiểu huynh đệ thân thủ thật siêu phàm! Lão phu tuy bất tài cũng xin thỉnh giáo cao chiêu!
Dứt lời xuất thủ ngay, song chưởng đánh vào sườn và vai phải Khấu Anh Kiệt.
Hắn có ngoại thiệu là Thiểm điện thủ nên động tác đúng là nhanh như điện chớp!
Cùng lúc đó Thương Dã Bình cũng từ bên tả công vào.
Hai tên này trước đây là đầu sỏ của bọn lục lâm thảo khấu hùng cứ một phương, đáng liệt vào nhất lưu cao thủ võ lâm.
Trong mười bảy cao thủ của Thần Vũ Doanh, chúng vẫn tự cho là võ công hơn người, lại được sự bao che của Bình Giang Nhất Tẩu Hải Đại Không nên tha hồ tác oai tác quái không nể mặt ai.
Chúng là huynh đệ kết bái thường hành động với nhau, đương nhiên khi liên thủ phải có uy lực kinh nhân.
Bốn chưởng ở bốn góc độ tấn công, trong kinh thành khó ai đối phó nổi.
Khấu Anh Kiệt đang hứng khởi vì sự thần diệu của thân pháp trong Kim Lý Hành Ba Đồ mà minh vừa ứng dụng được nên trong đầu nghĩ ngay ra một chiêu, nhẹ nhàng trườn đi như loài cá.
Bốn chưởng của hai cao thủ lại đánh vào khoảng không!
Thương Dã Bình và Nông Thái khí uất đầy đầu, chiêu xuất càng lúc càng thần tốc, không tiếc hạ sát thủ.
Khấu Anh Kiệt ứng dụng Kim Lý Hành Ba Đồ, thân ảnh giống như hồ điệp xuyên hoa, chập chờn giữa chiêu thức bất tận của hai cao thủ.
Động tác của chàng mỗi lúc càng thêm thuần thục linh hoạt, giống như chim bay cá lặn, tuyệt diệu vô cùng!
Hai tên thị về càng đánh càng tức, xuất hết sở học, kỳ chiêu dị thức xuất ra liên hồi kỳ trận mà vẫn không sao chạm được tới người đối phương.
Hết tay không tới binh khí, Thương Dã Bình dùng đôi cương đao, còn Nông Thái cũng đã lấy ra một đôi liễu điệp đao nhưng vẫn không thủ được hiệu quả mong muốn.
Hai cao thủ đã từng tung hoành nam bắc, dọc ngang khắp cõi giang hồ nhưng chưa từng bao giờ gặp phải đối thủ đáng sợ như thế.
Trên bãi cát chỉ thấy ba người thấp thoáng dưới ánh trăng, đao quang lóe lên loang loáng, chưởng kình rít lên ghê rợn.
Qua chừng trăm chiêu, công thế của hai tên thị vệ yếu dần.
Khấu Anh Kiệt quyết định phản kích.
Chàng vận ngay hai chữ khẩu quyết Thác và Phán trong mười một chữ khẩu quyết bất truyền của Quách gia mà suốt nửa năm qua đã nghiền ngẫm, hai tay phân là tả hữu phân biệt đánh sang Nông Thái và Thương Dã Bình.
Hai lão nhân tuy đã có đề phòng, nhưng vì chiêu thức quá thần diệu, nội lực của Khấu Anh Kiệt lại vô cùng sung mãn nên chỉ sau một cú đối chưởng, cả hai đều bị chưởng lực hất tung lên cao mấy trượng, ngã xoài xuống cát.
Sau khi vận công kiểm tra, chúng đều biết bị nội thương.
Thương Dã Bình bò dậy trước tiên, nhìn Khấu Anh Kiệt bằng ánh mắt rực lửa thù hận, nghiến răng nói :
− Tên họ Khấu! Chúng ta chưa từng quen biết, thế mà nay người dám xuất thủ thương nhân. Hôm nay hai chúng ta bại dưới tay người, nhưng đánh người một chưởng, lo người suốt đời. Người đã chuốc lấy đại họa rồi đó!
Khấu Anh Kiệt bình thản đáp :
− Đúng là chúng ta chưa quen biết, nhưng khi hai vị xuất chiêu sát thủ, nếu tại hạ không nhanh thì đã thành oan hồn dưới đao hai vị rồi, sao lại trách tại hạ xuất thủ đả thương nhân?
Chàng dừng lại một lát rồi cười nhạt nói :
− Hai vị vô cớ đến bức hiếp tại hạ. Chỉ vì tự vệ mà tại hạ buộc phải đả thương hai vị, họa là do các người gây nên, hãy tự gánh chịu lấy!
Thương Dã Bình chợt quát lên :
− Tiểu bối! Người có biết thân phận chúng ta là thế nào không?
Khấu Anh Kiệt lạnh lùng đáp :
− Bất kể các người thân phận thế nào, nhưng hôm nay chính hai vị tìm đến thượng môn bức hiếp người khác, tại hạ như thế là đã hạ thủ lưu tình rồi. Nếu không cả hai ắt phải huyết tẩy ở đây!
Nói xong bước lên hai bước.
Nông Thái và Thương Dã Bình kinh hãi lùi lại!
Nông Thái nói :
− Tên họ Khấu nghe cho kỹ đây! Chúng ta là thị vệ trong đại nội, phụng chiếu Thượng hoàng tới đây. Người to gan dám kháng lệnh triều đình, tội đáng tru di cửu tộc đấy!
Khấu Anh Kiệt đã đoán biết thân phận đối phương nên vẫn cười thản nhiên đáp :
− Các người đừng đem chiếu chỉ vua ra mà hù dọa ta! Tại hạ chỉ là thảo dân, chẳng liên quan gì tới hoàng tộc. Các người phụng chiếu tới đây sao không làm chính sự lại đi bức hiếp một người không liên quan? Nay lại lấy chiếu chỉ ra hù dọa, ta quyết không sợ đâu!
Nông Thái cười hiểm độc nói :
− Nếu không sợ thì hãy theo chúng ta về kinh!
Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói :
− Tại hạ không có ý định đó!
Thương Dã Bình trừng mắt quát :
− Người dám?
Khấu Anh Kiệt thản nhiên đáp :
− Hai vị làm theo mệnh vua, tại hạ không phạm gì đến ai, cũng không có việc gì ở kinh thành cả, có gì mà không dám?
Nông Thái liền huýt lên một tiếng sáo.
Thực ra không cần tín hiệu của hắn thì bọn trên thuyền thấy động thủ đã ùa xuống chạy cả tới rồi.
Dẫn đầu là hai tên hoàng y võ sĩ, theo sau còn có bốn tên hắc y hán tử, đến nơi không nói không rằng đứng thành phương vị vây lấy Khấu Anh Kiệt, tên nào cũng lăm lăm binh khí trong tay.
Hai tên hoàng y võ sĩ cầm trường kiếm, còn bốn tên hắc y đạn hán sử bốn thanh đao to bản.
Ưng trảo thủ Thương Dã Bình vung tay ra lệnh :
− Bắt lấy hắn cho ta!
Cả sáu tên cùng dạ ran một tiếng, trong đó hai tên hoàng y võ sĩ xông vào trước, chém kiếm xuống trước tiên.
Chắc vừa rồi chúng không nhìn rõ trận đấu, nếu không cho dù hung bạo đến đâu, Nông Thái và Thương Dã Bình liên thủ đã bị đánh bại thì hai tên thuộc hạ làm gì được chứ?
Chờ cho hai thanh kiếm chém xuống, Khấu Anh Kiệt mới dùng một tư thế trong Kim Lý Hành Ba Đồ trượt ra ngoài.
Thuận tay, chàng nhằm cả hai tên đánh tạt ra, miệng quát :
− Cút!
Bịch! Bịch!
Hai tên võ sĩ bị đánh hất lên cao, một tên ngã xoài xuống bãi cát, tên kia bắn ra tận bờ nước lạnh run như cầy sấy.
Cùng lúc đó thì bốn tên hắc y đại hán cũng vung đao xông vào.
Thực ra bọn này xuất phát chỉ sau hai tên võ sĩ một chút mà thôi. Nếu không thấy đồng bọn bị nếm khổ đau, dù có ăn phải gan hùm mật gấu cũng không dám!
Cung đã giương tất phát, thế đã lao tới đao đã giương lên, buộc lòng chém xuống.
Khấu Anh Kiệt dễ dàng tránh đi, phát ra một lúc đồng thời bốn chưởng.
Cả bốn tên hắc y hán tử bị bắn tít lên cao, ngã xuống ngất đi.
Nông Thái và Thương Dã Bình và hai tên hoàng y võ sĩ thấy vậy đều biến sắc.
Hai tên thị vệ biết rằng hôm nay gặp phải cao nhân là hỏng sự, chỉ còn nước thất thểu quay về triều bẩm báo mà thôi!
Thương Dã Bình gằn giọng nói :
− Tiểu tử họ Khấu! Chúng ta phụng cáo thượng hoàng đến đây tra án, thế mà người dám đả thương quan triều. Cứ chờ đó rồi sẽ biết!
Nói xong khoát tay ra lệnh cho hai tên hoàng y võ sĩ khiêng mấy tên còn ngất chưa tỉnh lên thuyền!
Hai tên thị vệ cũng bước theo!
Nhưng mới quay người đi hai bước, Ưng trảo thủ Thương Dã Bình vẫn chưa từ tâm, quay lại phất mạnh hai tay!
Lập tức ánh kim lóe sáng, một chùm ám khí bắn tới chụp lấy Khấu Anh Kiệt!
Thương Dã Bình vốn là một cao thủ rất thiện nghệ dùng ám khí, trong người lúc nào cũng giấu sẵn mười hai mũi Liễu diệp dao, dài năm tấc, rộng chỉ một tấc!
Mười hai mũi phi đao được nhằm chuẩn xác vào mười hai chỗ yếu huyệt trước ngực Khấu Anh Kiệt.
Chàng bị bất ngờ không phòng bị tới chiêu này.
Còn may là thời gian qua được Chu Không Dực giúp luyện thành cang khí, có khả năng hộ thân rất diệu dụng.
Khi mười hai mũi phi đao bay tới, cơ thể chàng lập tức tự động sinh phản ứng, phong bế hết huyệt đạo toàn thân.
Mặc dù vậy Khấu Anh Kiệt cũng rất kinh hãi, hai tay phát liền mấy chưởng đồng thời thân ảnh lao vọt lên không!
Chùm phi đao bay sượt qua chân.
Khấu Anh Kiệt đảo người đáp xuống đất, cách chỗ đứng vừa rồi đúng sáu trượng.
Hai tên thị vệ thấy vậy không dám nói câu nào, vội vàng nhún chân nhảy vọt lên thuyền!
Khấu Anh Kiệt gọi với theo :
− Hành động ám toán vô sỉ đó đáng phải trừng trị. Nhưng niệm tình chúng ta không thù không oán nên tại hạ đã lưu tình!
Nói xong hư không phát ra một chưởng Thương Dã Bình cách đó hai trượng bị bắn đi như một quả cầu rơi xuống nước.
May rằng Khấu Anh Kiệt đã tính trước, đánh hắn bay thẳng tới thuyền, chỉ rơi cách vài thước, được bọn thủy thủ vớt lên!
Nông Thái không còn hồn vía nào nữa vội cắm đầu chạy thẳng tới thuyền nhảy vọt lên rối rít giục bọn thủy thủ nhổ neo chèo thuyền lướt đi như tên bắn!
Thương Dã Bình toàn thân ướt sũng lạnh run cầm cập nhưng vẫn nghiến răng nói :
− Tiểu tử! Người cứ chờ đấy! Thương đại gia sớm muộn gì rồi cũng có lúc lột da người!
Tiếng hắn át đi trong tiếng gió!