- Đồng chí Lưu Minh Vũ, theo ý của đồng chí, trách nhiệm lần này là thuộc về các xí nghiệp và công ty đó, vì họ không thứ thời, không chịu đến đây?
Giọng nói của Nhiếp Chấn Bang rất bình thản nhưng ý tứ trong lời nói cũng không hề khách khí.
Lưu Minh Vũ lúc này giống như rơi vào trong hố băng hoặc là bị ném vào trong lòng lửa. Trong quan trường, việc xưng hô cũng tương đối quan trọng. Nếu thân thiết, lãnh đạo sẽ gọi tên rất thân thiết, chẳng hạn như Minh Vũ, đồng chí Minh Vũ, cục trưởng Minh Vũ. Nếu quan hệ bình thường thì sẽ gọi là Cục trưởng Lưu. Nhưng lúc này, Chủ tịch Nhiếp lại gọi đầy đủ cả họ cả tên, điều này thể hiện sự vô cùng bất mãn của Nhiếp Chấn Bang.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Đồng chí Lưu Minh Vũ, công tác thu hút đầu tư là việc rất khó khăn. Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy cái gì, một hội nghi thu hút đầu tư đã chuẩn bị hai mươi mấy ngày lại chỉ có một ít người như vậy, đây gọi là cái gì? Đây là Lưu Minh Vũ cậu không làm tròn bổn phận. Nói cho cùng, vẫn là do cái tư tưởng nhà quan gây ra. Còn quan niệm này thì sẽ không thể nào chuyển biến được. Cục Xúc tiến đầu tư cứ nghĩ chính phủ uy nghiêm, nghĩ rằng mình tài trí hơn người, thể hiện cái thái độ ngạo mạn, không cần ai, giống như họ đang cầu xin chúng ta. Như vậy thì làm sao có thể thành công được.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đã nổi nóng. Chuyện như vậy ở giai đoạn này có không ít. Không ít chính quyền địa phương cả nước đều có suy nghĩ này. Thương nhân đầu tư, là họ muốn đến kiếm tiền nên họ phải cầu cạnh chúng ta.
- Đồng chí Lưu Minh Vũ, suy nghĩ này của anh rất nguy hiểm đấy. Tôi thấy, anh phải tự kiểm điểm lại thái độ của mình. Ứng xử với một thái độ chân thành là một tiêu chuẩn tối thiểu. Anh cao cao tại thượng, chỉ gửi một cái thư mời, ngôn từ thì ngạo mạn, nghĩ xem, có thể khiến cho giới thương nhân ủng hộ sao? Phải kiểm điểm lại và sửa lỗi của mình. Nếu làm không tốt thì chức Cục trưởng này anh cũng không cần làm nữa.
Nhiếp Chấn Bang nói xong liền đi ra ngoài.
- Chủ tịch, Phó Chủ tịch Lý đến rồi.
Lý Cư Bằng từ bên ngoài đi vào, thấp giọng báo cáo.
Sau khi từ Hội nghị thu hút đầu tư về, Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn ở phòng làm việc, suy nghĩ về vấn đề của Vọng Hải. Lúc này, nghe nói Lý Tường Thiên tới, lập tức gật đầu nói:
- Mời Chủ tịch Lý vào đi!
Lý Tường Thiên cũng khá có năng lực. Ban đầu, khi cân nhắc cho Lý Tường Thiên tiếp nhận chức cụ Phó Chủ tịch thường trực này cũng không phải vì quan hệ giữa mình và Lý Tường Thiên khăng khít. Trên thực tế, Lý Tường Thiên cũng không phải là người của mình.
Nhưng phàm là người có năng lực đều có cách nghĩ riêng của mình. Lý Tường Thiên ở trong bộ máy cũng là người có tính cách rất trầm ổn.
Lần này, mình ra sức để cho Lý Tường Thiên làm Phó Chủ tịch thường trực của thành phố, phần lớn là vì coi trọng năng lực của Lý Tường Thiên. Nhưng chuyện này, ngoài trừ hai người trong cuộc là mình và Lý Tường Thiên e là kể cả Lý Thái Thạch cũng không tin được.
Lý Tường Thiên tiến vào, ngồi xuống chiếu ghế đối diện Nhiếp Chấn Bang. Bên cạnh, Lý Cư Bằng bưng một ly trà đặt trên bàn, rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Lúc này, Lý Tường Thiên mới nói:
- Chủ tịch, tôi mới từ Hội nghị thu hút đầu tư về. Hội nghị lần này không được lạc quan. Cục diện rối ren của Á Hải khiến cho các nhà đầu tư cũng không hứng thú. Mặc dù có hai nhà đầu tư hứng thú, cũng đưa ra một số điều kiện hà khắc, như muốn Ủy ban thành phố hỗ trợ cho vay, hay muốn Ủy ban thành phố gánh tất cả nợ nần của tập đoàn Á Hải… Tóm lại một câu, những người này đã nhìn trúng sự quẫn bách của chúng ta nên đều muốn thừa nước đục thả câu.
Nghe được câu này, sắc mặt Nhiếp Chấn Bang trầm xuống, giận nhưng vẫn cười nói:
- Thật là khu rừng lớn nên chim gì cũng có. Chủ tịch Tường Thiên, những công ty này, anh đều ghi chép lại đi, xếp vào sổ đen của Ủy ban thành phố chúng ta. Sau này, phải tiến hành thẩm tra nghiêm khắc với những công ty này.
Lý Tường Thiên cũng gật đầu. Chuyện như thế này cũng khó trách khiến Chủ tịch Nhiếp nổi giận. Khi mình mới nghe được cũng có suy nghĩ này. Rõ ràng đây là những kẻ muốn nhân lúc cháy nhà đến hôi của.
Hỗ trợ cho vay chẳng khác gì là muốn tay không bắt giặc. Muốn Ủy ban giánh nợ của Á Hải, khác gì là tặng không cả tập đoàn Á Hải cho họ, lấy đâu ra chuyện tốt như vậy. Nếu Thành ủy và Ủy ban thành phố Vọng Hải đáp ứng cả những chuyện này thì chẳng khác nào bị nước đổ vào não. Nếu có thể đáp ứng những điều kiện này thì thà rằng chính mình phát triển cho rồi, còn đi thu hút đầu tư làm gì.
Suy nghĩ một chút, Lý Tường Thiên cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch, tôi đã dặn rồi, nhưng công ty này đều đã xếp vào trong sổ đen. Ngoài ra, tôi cũng đã điều tra thông tin của những công ty này, cũng không phải là xí nghiệp lớn gì. Xem ra, mục đích chính là muốn tay không bắt giặc.
Dừng lại một chút, Lý Tường Thiên lại nói tiếp:
- Chủ tịch, hiện giờ xem ra cục diện của thành phố Vọng Hải cũng không được lạc quan rồi.
Đối với lời nói của Lý Tường Thiên, Nhiếp Chấn Bang cũng rất hiểu. Ảnh hưởng của Tập đoàn Á Hải tới thành phố Vọng Hải không chỉ ở kinh tế mà quan trọng hơn là khiến các nhà đầu tư bên ngoài sinh ra một loại tâm lý do dự và lo lắng về Vọng Hải. Đây mới là điểm mấu chốt khiến cho thành phố Vọng Hải khó phát triển nhất. Làm thế nào mới có thể thay đổi được cục diện này, cải tạo được hình ảnh của Vọng Hải và tạo lòng tin của người ngoài vào Vọng Hải, đây mới là điều quan trọng nhất.
Trước mắt, trong những thương nhân đầu tư ở thành phố Vọng Hải, công ty bất động sản Gia Thịnh coi như là dự án lớn nhất. Nhưng điều này cũng không thể cản thiện được hình ảnh của Vọng Hải. Lúc này, xem ra chỉ có thể tự mình xuất mã.
Lấy chính tài lực của mình đầu tư cho Vọng Hải, điều này không có vấn đề gì. Nhưng tập đoàn Đằng Lòng tuy rằng nói là giữ bí mật, nhưng Nhiếp Chấn Bang cũng tin rằng, trên thế giới này không có thứ gì có thể ngăn được gió lùa qua. Một khi đã để nhà nước biết được mình sẽ khó mà tránh được một số thị phi. Chưa nói đến những thứ khác, nhất định sẽ không thoát được có người nói mình dùng tiền mua chức.
Đây cũng là lý do từ trước đến nay, dù Nhiếp Chấn Bang ở thành phố Tân Lê hay Lương Khê thì tập đoàn của mình cũng chưa từng tham gia đầu tư. Đầu tư của tập đoàn Đằng Long chủ yếu vẫn tập trung ở nước ngoài.
Nhưng, lúc này tình hình của thành phố Vọng Hải khiến Nhiếp Chấn Bang lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ này. Sau khi suy nghĩ một lát, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
- Chủ tịch Tường Thiên, như vậy đi. Về vấn đề của Á Hải, các đồng chí của tổ thanh lý tài sản vẫn đẩy mạnh tiến độ, tranh thủ thanh lý xong trong vòng hai tháng. Còn về vấn đề đầu tie, tôi sẽ nghĩ cách. Tôi tin rằng, chỉ cần Thành ủy và Ủy ban thành phố Vọng Hải chúng ta đưa ra cách thì sẽ không có vấn đề gì.
Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang cầm điện thoại di động lên, bấm số. Vừa nối máy xong, giọng nói của Triệu Tinh Long ở bên kìa truyền tới:
- Anh ba, sao tự dưng anh lại gọi cho em thế này?
Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha hả, nói:
- Tinh Long, anh ba đang gặp chuyện khó. Tình hình của thành phố Vọng Hải chắc là cậu cũng đã biết. Hiện giờ, kinh tế đang bị thụt lùi mạnh. Người dân đều mất lòng tin với Vọng Hải. Bây giờ, phải nhờ các cậu đến để giữ thể diện cho tôi rồi.
Với đám người Triệu Tinh Lonh, đều là những mối quan hệ đã mười mấy năm. Giữa mình, Gia Dân và Lý Hoa, Triệu Tinh Long đều như người một nhà, không có điều gì cần giấu diếm, nên Nhiếp Chấn Bang nói thẳng.
Triệu Tinh Long cũng không có chút do dự, sảng khoái nói:
- Anh ba, anh nói gì vậy, cái gì mà giữ thể diện. Chỉ cần một câu nói của anh, các anh em dám không nghe sao? Như vậy đi, em thấy, anh đợi vài ngày, em gọi Lưu Côn, Lý Hoa rồi gọi cả anh rể của anh. Không phải chỉ là chuyện kinh tế thôi sao? Lần này, em sẽ cho anh một đống chiến tích.
Nghe Triệu Tinh Long nói, Nhiếp Chấn Bang cũng cười mắng:
- Thằng nhóc này, cậu ngày càng ba hoa đấy. Anh ba cậu là loại người này sao? Mà cần thành tích thì tự mình không biết làm sao? Lần này, kinh tế của Vọng Hải có vấn đề là do bị ảnh hưởng bởi tập đoàn Á Hải. Nhưng những dự án ở thành phố Vọng Hải đều là những dự án tốt, hiện giờ lại không có ai tiếp nhận. Chủ yếu là do mọi người không tin tưởng. Tôi cam đoan, mọi người tới đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người.
Sau đó, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục bàn bạc cụ thể với Triệu Tinh Long một chút nữa rồi mới gác máy.
Bên này, sau khi Triệu Tinh Long cúp máy cũng lập tức hành động. Mỗi cuộc điện thoại chỉ nói một câu là tập trung ở câu lạc bộ Vương Triều thì liền gác máy.
- Triệu Tinh Long, tên này không biết là định chơi trò gì. Không nói là có chuyện gì, chỉ nói một câu là tập trung ở câu lạc bộ Vương Triều . Không phải là cậu rảnh rỗi đến nỗi điên rồi chứ.
Trong câu lạc bộ Vương Triều, còn chưa thấy Lưu Côn đâu đã nghe thấy tiếng.
Hiện giờ, Lưu Côn có thể nói là ông trùm của ngành chăn nuôi. Ở tỉnh Thảo Nguyên, khu tự trị Tây Bắc, công ty Mẫn Nông của Lưu Côn, hiện giờ được gọi là tập đoàn Mẫn Nông hiện giờ đang chiếm hàng loạt các nông trường. Chỉ tính số dê bò chưa xuất chuồng đã đến hàng mười triệu con, có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy. Mà tất cả những điều đó, đều có liên quan rất mật thiết đến Nhiếp Chấn Bang.
- Côn Tử, tôi thấy cậu càng ngày càng giỏi rồi. Đàn ông đã kết hôn rồi có khác, nói chuyện cũng nặng nề như vậy. Chuyện gì thì cứ chờ xem. Đợi mọi người đến rồi nói.
Triệu Tinh Long mỉm cười nói.
Ngay sau đó, Lý Hoa, Lê Văn cũng lần lượt đến. Nhìn thấy mọi người đã đông đủ, Triệu Tinh Long cũng nghiêm túc, mỉm cười nói:
- Các anh em, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của anh ba. Chúng ta phải đi Vọng Hải để cổ động cho anh ba.