Anh cả Nhiếp Gia Lương sinh con, con trai tên là Nhiếp Dân Vĩ, cô con gái vừa sinh của Nhiếp Chấn Bang hiện tại còn chưa đặt tên, nhưng lại có biệt danh rất đơn giản mà dễ nhớ, gọi là Nha Nha.
Ở lại bệnh viện Quân đội ba ngày, sau đó, Nhiếp đại phu nhân đích thân lên tiếng, kêu Lý Lệ Tuyết mang theo đứa nhỏ mới sinh về Nhiếp gia ở cữ.
Nhà cũ của Nhiếp gia nằm trong một con ngõ cổ trong thủ đô. Xung quang cũng không phải toàn bộ đều là quan to giàu có. Sau khi lão gia qua đời, Chỉnh Vệ và Vân Vân cũng rời đi đến giờ không thấy mặt mũi, Lý Lệ Tuyết vào ở căn bản cũng không phải chuyện gì to tát.
Hơn nữa, đích thân Nhiếp phu nhân lên tiếng, hai anh em Nhiếp gia đương nhiên cũng không có ý kiến gì, về phần Nhiếp Chấn Bang lại càng không thể từ chối, đây là lão phu nhân nói với Lý Lệ Tuyết, Nhiếp gia đã thừa nhận người phụ nữ này là vợ mình, tuy rằng chưa hề có bất kỳ danh phận nào.
Trên thực tế, con cháu quý tộc ở thủ đô này, tình huống giống như Nhiếp Chấn Bang cũng không hề ít, chẳng qua đều không thể hoành tráng như Nhiếp Chấn Bang. Bình thường, những phu nhân chính thức đều là những người phụ nữ con nhà chính trị, về điều này không có danh phận gì, còn lại cũng là những cô gái con nhà cán bộ địa phương, còn Nhiếp Chấn Bang dũng cảm hơn nhiều, khiến thiên kim tiểu thư Đổng gia cũng mê đắm đi theo anh.
Đúng vậy, con cháu quý tộc ở thủ đô này xem ra, dy mới chính là điển hình chìm đắm trong trụy lạc
- Cha, chú Hai, sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ. Nhiếp gia chúng ta tuy rằng lão gia đã mất, nhưng hiện giờ không có nổi người nào động lòng sao? Lần này chú hai và ngài hoạt động một chút đi, thế nào, cũng phải một bước tiến vào bộ Chính trị đi.
Nhiếp Gia Dân ở bên cạnh tùy tiện lên tiếng.
Giờ phút này, thần sắc Nhiếp Quốc Đống có chút phức tạp, liếc nhìn Nhiếp Chấn Bang đứng bên. Trước đây Nhiếp Quốc Đống không rõ lắm, những đã tới địa vị như hiện nay, trang bị quân đội công nghệ cao cũng là điều Nhiếp Quốc Đống nghĩ tới trước đó.
Nhiếp gia sở dĩ không người nào dám có động tĩnh một mặt còn do phần tình nghĩa với Nam lão, khi Nam lão còn đang tại chức, Nhiếp gia vững vàng như núi, mặt khác Nhiếp Chấn Bang cũng đã cống hiến tài đức cho quốc gia.
Cả dòng họ Nhiếp gia hiện giờ trong cấp cao Trung ương cũng chỉ có taq. Sau nhiệm kỳ này taq cũng phải lui về hưu, trong dòng họ Nhiếp gia hiện là ủy viên trung ương thật, nhưng muốn tiến vào bộ Chính trị với vài chức như vậy cũng không phải chuyện cấp bậc chức vụ có thể quyết định được.
- Gia Dân, cậu thì biết cái gì? Muốn tiến vào bộ Chính trị là được sao? Đây cũng không phải là tặng ân tình được, vị trí trong bộ Chính trị vài chức đó, các gia tộc chính trị trong thủ đô đều tranh giành, nếu ông nội vẫn còn, thì còn dễ nói, nhưng giờ thì sao? Ông nội mất rồi, Nhiếp gia chúng ta có thể tiến vào hay không cũng khó nói lắm.
Nhiếp Gia Lương lớn giọng quát mắng.
Đối với anh cả, Nhiếp Gia Dân vẫn có chút sợ sệt, lúc này bị phê bình như vậy, cũng chỉ cười trừ, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Nhiếp Chấn Bang cũng rơi vào trầm tư, thế cục thủ đô thay đổi, bản thân cũng phát hiện ra một vài phương diện. Thứ nhất, về Nhiếp Gia Dân, điều này khẳng định Nhiếp Quốc Đống đang nghi ngờ, để bản thân tiến thêm một bước đảm nhiệm Phó chủ tịch Quân ủy, làm công tác cơ sở. Nếu như có thể trở thành phó Chủ tịch Quân ủy, tiến vào bộ Chính trị là điều tất nhiên, dù sao cũng lên tới chức vụ cấp cao nhà nước rồi.
Thứ hai, Cao gia lại điều Cao Vệ đến Vọng Hải, về chuyện này lẽ nào lại trùng hợp như vậy? Con cháu quý tộc tại thủ đô lại cứ chạy về phía Vọng Hải.
Kết hợp với bão táp ở Vọng Hải, chỉ e đây là tính toàn của Viên Tổng bí thư cho vị trí đảm nhận kế tiếp kia. Lại còn một điều nữa, tự mình tới thăm hỏi Bí thư Mộc.
Đây vốn dĩ là các lãnh đạo thăm hỏi nhau rất đơn giản, nhưng cuối cùng Bí thư Mộc lại sắp xếp một cuộc gặp chấn động như vậy, giúp mình kết giao quan hệ với Phó chủ tịch nước Thẩm Tự Siêu, tuy rằng vấn đề tam nông mình có biểu hiện rất tốt, được Phó chủ tịch rất coi trọng nhưng cũng không thể tránh khỏi trường hợp Phó chủ tịch Thẩm đang vì điều này mà nghi ngờ mình.
Sau khi đem những điểm này chắp nối lại với nhau, mọi chuyện cũng trở nên rõ ràng hơn, xem ra trong thủ đô còn có vài vị không cam lòng với chức vị của Phó chủ tịch Thẩm. Đối với vấn đề này, Nhiếp Chấn Bang cũng bất đắc dĩ, sự thật của lịch sử đã chứng minh ai mới là người chiến thắng cuối cùng, đã biết được điều này mà còn không hiểu ra đứng về bên nào thì bản thân mình đúng là khờ quá độ rồi, uổng mất bảy tám năm lăn lộn trong thể chế chính trị này.
- Chấn Bang, cháu không có gì muốn nói sao?
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang trầm tư, Nhiếp Quốc Đống cũng lên tiếng hỏi.
Những lời này, không nghi ngờ gì nữa đã thể hiện rõ thái độ của Nhiếp Quốc Đống, lúc này Nhiếp Quốc Đống đãcoi Nhiếp Chấn Bang như cùng vị trí với mình.
Năm đó, đối với việc Nhiếp Chấn Bang cố gắng xoay chuyển tình thế, mấy cuốn văn chương, vài thủ đoạn nhỏ đã dễ dàng lôi ra vào kẻ phái bảo thủ trong Nhiếp gia, chẳng những không đi theo phái bảo thủ ngược lại còn giành được khoảng lớn lợi ích. Nhiếp Quốc Đống nhỡ rất sâu đậm ấn tượng về lần mưu sự này của Nhiếp Chấn Bang.
Lần này tuy không thể nói là mạo hiểm như lần trước, nhưng trong chuyện chính trị không thể chấp nhận một chút qua loa đại khái. Chỉ hơi không cẩn thận thì muôn đời không trở lại được, Nhiếp Quốc Đống tuy rằng khả năng có hạn nhưng cũng không phải là người có lòng dạ hẹp, bản thân có bao nhiêu cũng biết rất rõ, đây cũng là nguyên nhân mà Nhiếp Quốc Đống giờ phút này chủ động hỏi Nhiếp Chấn Bang. Trong tình hình hiện tại sắp tới nhiệm kỳ mới, các gia tộc tại thủ đô đều có hành động, cũng cố gắng thu hoạch về lợi ích lớn nhất. Nhiếp gia có uy tín và mạng lới quan hệ với quân đội, đương nhiên cũng giống như đã giành được một miếng bánh ngon.
- Bác, bố, con thấy trước mắt chúng ta không quan tâm gì là tốt nhất. Thế hệ này của chúng cháu, anh cả, Gia Dân và cháu, ba người chúng cháu ở dưới chơi một chút thì không có gì. Hiện giờ bác cùng cha đã đứng ở vị trí hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Nhiếp Chấn Bang trầm tư một hồi rồi chậm rãi lên tiếng.
Nhiếp Quốc Đống gật gật đầu, ông rất tán thành ý kiến này, cách này so với lúc trước cũng không khác biệt nhiều lắm, nhảy ra ngoài vòng, không quan tâm ai sẽ nhậm chức đều sẽ có lợi.
Nhưng Nhiếp Chấn Bang lúc này lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, bác à, lần này có điểm không giống, cháu cảm thấy người của Nhiếp gia lần này có hy vọng tiến vào bộ Chính trị, chính là bác đấy. Bố cháu cấp bậc mặc dù cũng đủ rồi, nhưng về tuổi đời lại không chiếm ưu thế gì, dù sao mới là tuổi mụ.
Nhiếp Quốc Đống nghe thế trong lòng cũng vui vẻ, tiến vào bộ Chính trị thì ai chẳng muốn, Nhiếp Chấn Bang chỉ nhìn vào khả năng, không nhìn vào quan hệ thân sơ, khiến Nhiếp Quốc Đống cũng thấy được cháu trai mình quả là không tầm thường.
- Bác à, cháu đề nghị lần này sau khi bác trở lại Quân khu Thủ đô, mở một hoạt động thuyết giảng tư tưởng, nguyên tắc chính trị chung toàn bộ quân khu. Nhất định phải đưa ra chủ đề đoàn kết chặt chẽ, theo Tổng bí thư Viên xung quanh bộ máy lãnh đạo Trung ương Đảng, nghe theo lời của Đảng, tiến bước cùng bước tiến của Đảng. Cháu nghĩ nếu làm xong được việc này, lên một tầng cao mới, tiến vào bộ Chính trị hẳn là không có vấn đề gì.
Nhiếp Chấn Bang lúc này mới nói ra phương án của mình.
Nghe được câu này, Nhiếp Quốc Đống hơi rơi vào trầm tư một hồi, ngay sau đó cũng hiểu ra. Làm vậy, không nghi ngờ gì nữa chính là thể hiện thái độ của anh cho Tổng bí thư Viên và Tổng bí thư kế tiếp, sau khi thuận lợi thực hiện quá độ, là một công thần không được thăng chức mới lạ.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Mặt khác cháu đề nghị bác tốt nhất cũng đi xuống cơ sở rèn luyện đi.