Loài động vật mà Trần Nhạc thích nhất là con báo, vì sao lại là báo mà không phải hổ. Vì hổ có khí chất vương giả quá nặng, mỗi lần ra trận là từng trận gió tanh, uy phong tám hướng. Ngược lại loài động vật như báo lại có đủ kiên nhẫn để có thể vì rình bắt một con mồi mà ngồi chờ rất lâu, sau đó, khi con mồi ở trong trạng thái không còn bất kì sự phòng bị nào mới đột ngột tấn công, một đòn trí mạng.
Từ phía Trần Nhạc xem ra, khả năng này của Nhiếp Chấn Bang rất giống với cái loài báo này, rất biết cách ngụy trang, dáng vẻ thì rất khiêm tốn nhưng vừa ra tay là đúng vào điểm trí mạng. Nếu ở trên người Mạc Minh Võ tìm được ra thứ đồ cần tìm, Trần Nhạc dám khẳng định sự tình về sau sẽ càng ngày càng trở nên kích thích. Vị trí bí thư của Mạc Chí Hải e rằng cũng khó giữ.
Ngay sau đó Ngô Chí Hùng tiếp nhận vị trí của Mạc Chí Hải, kế tiếp, Nhiếp Chấn Bang chắc chắn cũng phải nhận được không ít lợi ích.
Xe của Nhiếp Chấn Bang không dừng lại ở cục Công an quá lâu. Lúc vừa mới tới, Nhiếp Chấn Bang cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Hiện nay, sau một hồi nói chuyện này, Nhiếp Chấn Bang có chút hối hận lái xe tới đây như vậy. Sớm biết chuyện là như thế, hắn đã càng thêm bí mật tới đây hơn rồi. Lúc này Nhiếp Chấn Bang chỉ hi vọng là Triệu Côn Luân không nhìn thấy hoặc không để ý tới.
Ngay sau khi Nhiếp Chấn Bang rời khỏi không lâu, cái tên Mã Nhị Cẩu cũng được thả ra. Trông hắn lúc này có vẻ đắc ý, rốt cuộc theo chân Võ ca lăn lộn bao lâu nay cũng có cái tốt. Lần này cục Công an cũng không thể làm gì được mình.
Đứng trước cổng dưới tòa nhà của cục Công an, Mã Nhị Cẩu duỗi thẳng người một chút. Cảm giác vô cùng thích chí vì đã lâu mới hoạt động lại cái lưng của mình. Bên cạnh, một người cảnh sát đi qua sát chỗ Mã Nhị Cẩu rồi đột nhiên cúi đầu thấp giọng nói bên tai:
- Anh Võ dặn, bảo mày không được để mọi chuyện lộ ra, vừa rồi không có cách nào truyền tin vào bên trong, mày chưa nói gì chứ?
Vừa nghe thấy lời này của tên cảnh sát, Mã Nhị Cẩu cả người đều run rẩy cả lên. Mẹ nó, sớm không tới muộn không tới, cố tình đợi lúc mình khai hết ra rồi mới nói. Hơi sửng sốt, Mã Nhị Cẩu lập tức cười khan đáp lại:
- Không. Tao không nói gì. Chứ không liệu bọn chúng có thả tao ra không?
Tên cảnh sát cũng gật gật đầu. Hắn cũng không nghi ngờ gì lời của Mã Nhị Cẩu, Mã Nhị Cẩu có thể được thả ra nhanh như vậy, khẳng định là không nói gì rồi. Hắn lạnh nhạt nói:
- Biết nặng nhẹ là tốt rồi. Nếu mà mày nói ra thì bảo mẹ mày chờ đến nhặt xác mày đi.
Nhìn bóng lưng tên sảnh sát nội gián ấy rời đi, cả người Mã Nhị Cẩu khẽ run rẩy. Lúc thẩm vấn vừa rồi, mới dọa vài cái, chính mình cái gì cũng đều khai hết cả ra rồi. Nghe cái giọng điệu này, nếu anh Võ biết cái gì mình cũng nói ra hết rồi, chỉ sợ là tính mạng của mình cũng nguy rồi. Nghĩ tới đây Mã Nhị Cẩu lập tức muốn chạy trốn, gã cúi đầu bước chân nhanh hơn rời khỏi cục Công an.
Nhưng Mã Nhị Cẩu căn bản không nghĩ tới. Ở cửa đã có bốn cảnh sát mặc thường phục đi theo hắn. Mã Nhị Cẩu vừa đi qua con đường trước cổng cục Công an, mới tiến vào một ngõ nhỏ, mấy người liền ùa lên, đẩy Mã Nhị Cẩu nằm ngã trên mặt đất. Cầm đầu mấy người rút từ trên người ra một tờ giấy như giấy chứng nhận đung đưa trước mặt Mã Nhị Cẩu, trầm giọng nói:
- Mã Nhị Cẩu, chúng tôi là cảnh sát hình sự. Anh đã phạm tội. Hãy đi cùng chúng tôi một chuyến đi.
- Cán bộ, tôi phạm tội gì chứ, dù sao cũng phải nói cho rõ, tôi vừa mới được thả ra xong mà.
Lúc này Mã Nhị Cẩu bị dọa, còn tưởng là người mà anh Võ phái đến.
Người đàn ông dẫn đầu chính là đội trưởng Lâm Vĩ của đội hình sự. Chuyện của Mã Nhị Cẩu đúng là không dễ dàng giải thích. Lâm Vĩ cũng đành phải lẩn tránh vấn đề, trầm giọng nói:
- Chuyện gì anh không cần biết, lần này đến lúc tính sổ với anh rồi.
Vào lúc ở bên này đã khống chế được Mã Nhị Cẩu, bên Trần Nhạc cũng tự mình dẫn đội, cùng với Sở trưởng sở Thành Quan, Thái Vĩ Quân đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát rồi.
Sắc mặt Trần Nhạc lúc này lại vô cùng nghiêm trọng. Vùng đất sở Thành Quan này là nơi Trần Nhạc bắt đầu con đường sự nghiệp của mình. Ở trước mặt đám thuộc hạ thân thuộc, Trần Nhạc cũng chẳng khách khí mà nói thẳng vào vấn đề chính:
- Các anh em, lần hành động này có liên quan đến tiền đồ của chúng ta. Dã đến lúc rồi, Ngụy Cường, Mạc Minh Võ hiện giờ đang ở đâu chắc anh rõ nhất, lần hành động này giao cho anh chỉ huy dẫn đầu, bao gồm cả tôi, đều nghe theo anh. Tranh thủ chiến đấu giải quyết trong nửa giờ, ngoài ra đột kích khám xét luôn cả trụ sở của Mạc Minh Võ nữa.
Mạc Minh Võ bản thân là công tử của Bí thư Huyện ủy, lẽ ra đàn bà bên cạnh không thiếu, nhưng con người này có một sở thích không bình thường. Những người phụ nữ độc thân bình thường gã đều thấy chướng mắt, cho dù là xinh đẹp như hoa gã cũng chẳng ngó ngàng tới. Mối quan tâm lớn nhất của gã chính là những người phụ nữ đã có chồng. Dựa vào quyền thế của cha mình, gã đã gian díu với không ít vợ của các cán bộ trong huyện Lê, cũng có người tự nguyện, cũng có người bị ép buộc. Ngụy Cường cũng là một trong những người bị hại.
Vợ của Ngụy Cường là giáo viên ở trường trung học Thành Quan của huyện Lê. Cô cũng được coi như một người phụ nữ xinh đẹp trong cái hệ thống giáo dục. Nhưng, cô không ngờ lại bị Mạc Minh Võ nhìn trúng, thừa dịp một lần lúc đang cô đang ở trường, Mạc Minh Võ đã cưỡng hiếp cô. Vợ Ngụy Cường luẩn quẩn trong lòng, cứ vậy mà tự sát, đây cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng Ngụy Cường.
Nhưng Ngụy Cường chẳng qua cũng chỉ là một người cảnh sát bình thường, căn bản chẳng thể có cách nào đối phó với Mạc Minh Võ. Nhưng, Ngụy Cường quyết tâm chuẩn bị chọn thời cơ báo thù. Trần Nhạc sở dĩ như vậy cũng do có chút quan hệ với Ngụy Cường.
Lúc này, sắc mặt Ngụy Cường rất u ám, cũng rất kích động, nổi lên dục vọng muốn báo thù. Nhìn Trần Nhạc, Ngụy Cường gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Cục trưởng Trần. Anh yên tâm, thằng chó đó tới ngày rồi, tôi vẫn luôn điều tra nó. Hôm nay là thứ tư, tên tiểu tử ấy hẳn là ở trong khu nhà ở dành cho nhân viên của cục Tài chính. Trưởng phòng Nhân sự của cục Tài chính, Cổ Phượng Kiều và Mạc Minh Võ gần đây qua lại khá thân thiết.
Nói xong, Ngụy Cường nhìn Trần Nhạc nói:
- Cục trưởng Trần, lần này tôi mà báo được thù, coi như không làm Quyên Nhi thất vọng rồi. Từ nay về sau, Ngụy Cường tôi coi như là người của anh, cho dù anh bảo tôi đi chết tôi cũng không chối từ.
Trần Nhạc phất phất tay, hạ giọng nói:
- Không cần phải nói nhiều. Đều là anh em với nhau, tôi hiểu ý của anh là được rồi. Ngày tháng về sau hãy còn dài, anh cũng phải tỉnh táo lại đi. Lần này có thể báo được thù cũng phải cảm ơn Chủ tịch Nhiếp. Chúng ta từ nay về sau cùng ngồi trên một con thuyền với Chủ tịch Nhiếp rồi.
Con người Trần Nhạc thật ra là một người cấp dưới rất được. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang không có ở đây, Trần Nhạc hoàn toàn không cần phải nói những lời này, nhưng Trần Nhạc đã nói, chứng tỏ được bản tính của con người này.
Nói xong, Trần Nhạc nhìn mọi người chung quanh một lượt, mỗi một cảnh sát đang tham gia trong đây, ánh mắt kiên định, vẻ mặt nghiêm túc, tinh thần và phong thái này của mọi người khiến Trần Nhạc rất hài lòng, lập tức gật gật đầu nói:
- Lúc xuất phát tôi và Ngụy Cường sẽ đem theo vài người tới cục Tài chính bắt giữ Mạc Minh Võ. Vĩ Quân, cậu mang theo người đi đường khác, ngay bây giờ chạy tới trụ sở riêng của Mạc Minh Võ, thử lục soát toàn bộ xem có phát hiện được gì không, nhớ kỹ, cần tìm đầy đủ chứng cớ trước, không cần khiến phòng ốc trở nên quá loạn.
Dù sao cũng là bí mật bắt giữ, cả đoàn người đều không mặc cảnh phục, xe cũng là sử dụng xe có giấy phép dân dụng, lợi dụng lúc đêm khuya, chiếc xe biến mất nhanh trong trong bóng tối.
Lúc này, mặc dù là khu nhà tập thể của các cơ quan đơn vị, cũng không hề có bộ phận bảo an quản lý. Hoàn toàn theo kiểu xây dựng độc lập tách riêng ra. Thật ra cũng có một phòng thường trực, tuy nhiên bình thường toàn là chặn mấy tên vô dụng chuyên nhặt phế liệu. Ô tô con ở thời đại này vẫn là vật vô cùng hiến, căn bản cũng không có bất kì cái gì cản trở, xe dừng ở phía dưới lầu trước căn nhà của Cổ Phượng Kiều.
Trần Nhạc lại mở miệng nói:
- Ngụy Cường, đừng kích động, một lúc nữa, đừng có những hành vi quá khích, Chủ tịch Nhiếp sẽ có sự suy xét toàn diện. Nếu lần này thành công, không chỉ Mạc Minh Võ chạy không thoát mà Mạc Chí Hải cũng không tránh khỏi đâu, đến lúc đó sẽ tính sổ một thể. Tuyệt đối đừng vì sự tức giận nhất thời mà ảnh hưởng tới toàn cục diện.
Gần đến lúc xuống xe, Trần Nhạc vẫn không yên lòng dặn dò lại Ngụy Cường một câu. Mối hận đoạt vợ, mối thù giết vợ, đây là nỗi hận thù lớn nhất trong đời người, Trần Nhạc có chút lo lắng Ngụy Cường không thể kìm lòng.
Sắc mặt Ngụy Cường lúc này cũng âm trầm, gật đầu nói:
- Cục trưởng Trần, anh yên tâm đi, tôi đã kiên nhẫn chờ đợi lâu như vậy, cũng sẽ không gấp gáp vào lúc này đâu.
Trần Nhạc và Ngụy Cường, thêm một cảnh sát ngồi phía trước, cả ba người xuống xe. Trên xe vẫn còn một người ở lại. Ba người trực tiếp lên tầng ba, đứng trước cửa phòng của Cổ Phượng Kiều, Trần Nhạc nháy mắt, Ngụy Cường bên cạnh liền bước tới đập cửa.
Một lúc sau, bên trong vang lên một tiếng nói:
- Ai đấy?
Tiếng nói nghe có vẻ rất không kiên nhẫn, đây là tiếng của Mạc Minh Võ. Lúc này, Trần Nhạc cũng vui vẻ đứng lên, nhìn Ngụy Cường đứng bên, gật gật đầu cùng hội ý với Ngụy Cường:
- Chúng tôi là người của cục Công an, ở đây có phải là nhà của Trưởng phòng Doãn của cục Y tế không? Doãn trưởng phòng uống say, đánh nhau với người khác ở khách sạn, chúng tôi tới đây để thông báo với người nhà một câu.
Vừa dứt lời, bên trong vọng ra tiếng của một người phụ nữ:
- Cái đồ đáng chết này, uống rượu rồi còn kiếm chuyện ra cho bà đây.
Cửa phòng vừa mở ra, Trần Nhạc và Ngụy Cường sớm đã chuẩn bị kỹ càng liền lập tức xô cửa xông vào. Vừa nhìn thấy Trần Nhạc, Mạc Minh Võ hơi sửng sốt, ngay tức thì cũng linh cảm là việc không lành xảy đến, đang chuẩn bị chạy trốn thì bị Trần Nhạc ấn chặt xuống mặt đất.
Lúc này, biết mình không thể chạy thoát, Mạc Minh Võ cũng buông ra, quay đầu nhìn Trần Nhạc tức giận nói:
- Trần Nhạc, Phó cục trưởng Trần, ông có quyền gì mà cũng dám đến bắt ông đây? Tôi sẽ cho ông biết đắc tội với tôi sẽ có hậu quả gì.
Nếu đã ra tay rồi thì cũng đã xé rách mặt với nhau rồi. Hiểu rõ điều này, Trần Nhạc cũng chẳng quan tâm thêm nữa, cười lạnh một tiếng, nhìn người phụ nữ có tên Cổ Phượng Kiều cũng bị Ngụy Cường chế ngự, lập tức lạnh nhạt nói:
- Mạc công tử, giờ cậu còn không biết cậu sai Mã Nhị Cẩu đi quẫy nhiễu công trường thi công công ty Mẫn Nông, bày ra trò xúi dân chúng bao vây cơ quan nhà nước. Chuyện của cậu đã bại lộ cả rồi, trước hết cứ nên lo lắng cho chính mình trước đi. Cha cậu sợ là cũng khó tự bảo vệ được mình nữa rồi.
Trong khi bên Trần Nhạc bắt đầu hành động truy bắt, Thái Vĩ Quân dẫn đội ở một nơi khác cũng truyền về tin tốt lành. Trần Nhạc dẫn theo đám người vừa mới đi vào sở Thành Quan bên này, một người cảnh sát liền đi từ bên ngoài vào, nhìn qua Mạc Minh Võ và Cổ Phượng Kiều bị còng tay ở bên cạnh, người này không kiêng dè thông báo ngay tin vui:
- Cục trưởng Trần, bắt được cá lớn rồi. Ở chỗ ở của Mạc Minh Võ, chúng ta lục soát được một trăm ngàn tiền mặt và một số sổ sách, cùng không ít vàng bạc, châu báu, sổ tiết kiệm, ngoài ra còn tìm thấy chứng cơ Mạc Minh Võ vi phạm pháp luật.
Vừa nghe thấy lời của người cảnh sát, sắc mặt Mạc Minh Võ trở nên trắng bệch, một trăm ngàn tiền mặt đó là tiền lễ biếu của tết năm này. Cha hắn nhận quà tặng và những thứ khác mấy năm nay đều cất giữ ở dưới đó, sổ sách lại được ghi chép tỉ mỉ người nào tặng cái gì, mà quan trọng hơn là, những thứ trái pháp luật khác cũng đều là tử huyệt của mình.