Giờ phút này, toàn bộ khu phố Khố Lê đã bị chặn hoàn toàn. Khoảng chừng hơn một ngàn người cùng tụ tập lại. Già trẻ gái trai đều có, nói ra chắc cũng phải chỉ có vài trăm người giống như lời nói lúc ban đầu.
- Đi, Tiểu Dịch, chúng ta từ phía sau chỗ tường đang bị bao vây trèo qua.
Vừa nhìn thấy tình cảnh lúc này, Nhiếp Chấn Bang đưa ra quyết định một cách quyết đoán.
Dưới tình cảnh lúc này, Ngô Chí Hùng vẫn không hề hay biết chuyện của Mã Nhị Cẩu. Nếu như không nói ra, không chừng Mã Nhị Cẩu lúc này đã chạy rồi. Hiện giờ Nhiếp Chấn Bang cũng cho rằng phía sau Mã Nhị Cẩu nhất định có kẻ mưu mô giật dây hắn, trong lòng luôn tính toán, tìm cách để Mã Nhị Cẩu được thả ra. Nhiếp Chấn Bang làm sao có thể để cho Mã Nhị Cẩu được thả ra.
Với thân thủ của Nhiếp Chấn Bang, tường vây xung quanh huyện ủy đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói căn bản không có gì khó khăn. Nhưng Dịch Quân thì ngược lại, nếu không có sự giúp đỡ của Nhiếp Chấn Bang thì việc này thật sự có chút khó khăn.
Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang cũng không có tâm trí để đùa cợt gì , lập tức nhảy xuống tường, nói với Dịch Quân:
- Cậu giờ đi ra phía đằng trước giúp đỡ mọi người, một mình tôi tự đi gặp Chủ tịch Ngô được rồi.
Ở cửa chính phía dưới sân của trụ sở chính, lúc này, Ngô Chí Hùng, Mã Vân Phương và các lãnh đạo liên can khác cũng đã đứng ở cửa. Vào lúc Nhiếp Chấn Bang đi lên còn nghe thấy tiếng Ngô Chí Hùng lớn tiếng khuyên giải, nói:
- Các bà con, các bà con, mong mọi người hãy yên tĩnh một chút, xin hãy tin tưởng Huyện ủy, tin tưởng Ủy ban nhân dân huyện. Có chuyện gì chúng ta cũng có thể cùng giải quyết, không thể dùng cách làm khinh suất như vậy được. Xin mọi người hãy bình tĩnh.
Chủ tịch Huyện, ngài tới đây một chút.
Nhiếp Chấn Bang đi tới phía sau Ngô Chí Hùng, kéo áo Ngô Chí Hùng nói nhỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ giống như là của Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng cũng có chút buồn bực. Hai người đi qua cửa chính vào bên trong, Ngô Chí Hùng liền nói:
- Chấn Bang, có chuyện gì mà cậu phải thần bí vậy?
Nhìn ra bên ngoài đám người dân tộc ngày càng ồn ào, Nhiếp Chấn Bang cũng không che giấu, nói thẳng:
- Chủ tịch, chú biết vì sao những người này lại đến đây không? Cách đây không lâu, một đám người tộc Hồi tụ tập lại chạy tới công ty Mẫn Nông bên kia, nói muốn nhận thầu công trình, hiện nay đang bị phòng Công an huyện bắt lại vì tội gây rối trật tự công cộng. Những người này đến yêu cầu thả Mã Nhị Cẩu, theo tôi thấy, phía sau nhất định có kẻ sắp xếp.
Ngô Chí Hùng cũng ngây người, chỉ nghe thấy yêu cầu là thả người tên là Mã Nhị Cẩu ra. Ngô Chí Hùng cảm thấy khó hiểu, nhưng lúc này nghe Nhiếp Chấn Bang giải thích như vậy cũng vỡ ra không ít, trên nét mặt cũng hiện ra chút tức giận. Công ty Mẫn Nông... đây chính là chỉ thị duy nhất mà đích thân Bí thư Tưởng của Đảng Ủy khu tự trị đưa ra, đây là chiêu bài của công ty Mẫn Nông. Thế nhưng hiện giờ, lại bị người dùng vũ lực đòi đoạt công trường, giờ còn gây rối tới tận cửa. Điều này cũng ngang bằng với việc tát thẳng vào mặt chính quyền huyện Lê. Bên ngoài công trường của công ty Mẫn Nông, còn treo một tấm biển với nội dung, đơn vị bảo vệ trọng điểm của phòng Công an huyện. Đây hoàn toàn là một truyện cười lớn rồi.
- Phía sau có kẻ giật dây? Chấn Bang, cậu có bằng chứng gì không?
Ngô Chí Hùng trầm giọng hỏi.
- Hiện vẫn chưa thu được đầy đủ chứng cứ, tuy nhiên, chủ tịch, tên Mã Nhị Cẩu đó tôi đã từng gặp qua rồi. Lần trước tôi xuống thôn điều tra, đúng lúc thấy hắn đang ngăn đường quốc lộ thu phí. Lúc đó tôi chỉ nhìn qua, người này không giống một kẻ có lá gan lớn như vậy. Hơn nữa, gia đình Mã Nhị Cẩu lại ở nông thôn, chạy sang bên này để đoạt công trường, về tình về lý đều thấy không phù hợp. Cho nên tôi to gan đoán phía sau hắn có kẻ sai khiến.
Trong cái tình trạng hiện nay, Nhiếp Chấn Bang đương nhiên sẽ không nói dối, có chứng cớ thì nói có, không có chứng cớ thì nói không. Dù sao đây cũng không phải trò đùa, hiện tại bản thân cũng chỉ có thể dự đoán mà thôi. Nếu chẳng may tên Mã Nhị Cẩu đó cứng miệng lưỡi, hoặc thật sự không có ai đứng sau sai khiến, vậy thì xong đời rồi.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Chủ tịch, còn một vấn đề nữa chính là, quê của Mã Nhị Cẩu cách nơi này ít nhất cũng hơn mười dặm đường.
- Thời điểm mà Mã Nhị Cẩu bị bắt, nhóm người kia đều bị khống chế hết rồi, theo lý mà nói, để thông tin về tới quê hắn ít nhất cũng phải mất mấy tiếng đồng hộ, vậy mà những người này lại tới nhanh như vậy, chú không thấy quá kì lạ sao? Từ lúc hắn bị bắt đến bây giờ mới được gần một tiếng.
Trầm ngâm một chút, Ngô Chí Hùng cũng hạ giọng nói:
- Theo như lời cậu nói thì sau lưng tên Mã Nhị Cẩu này nhất định là có người điều khiển, điều này không phải nghi ngờ gì nữa rồi. Xem ra, không thể bỏ qua kẻ này được. Chấn Bang, cậu ngay lập tức đi gọi điện cho Bí thư Triệu nhắc lại tầm quan trọng của tên Mã Nhị Cẩu.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, đối với bao vây và tấn công, đừng cho rằng không khác biệt
lắm, thật ra tính chất lại hoàn toàn không giống nhau. Đối với tấn công, cho dù là chuyện này trở lại bình thường, ban lãnh đạo huyện Lê cũng trốn không thoát liên quan, ít nhiều cũng phải gánh trước cái danh lãnh đạo bất lực.
Quay ra bên ngoài, lúc này đám người Mã Vân Phương trên trán cũng đã toát mồ hôi. Thời gian này mới bắt đầu là đầu xuân, bùn đất còn hơi xốp, nhiệt độ vẫn khá thấp. Ở bên ngoài không ngờ lại toát mồ hôi, chứng minh được tình cảnh cấp bách lúc này.
Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi lên, Mã Vân Phương cũng thở phào nhẽ nhõm, nói:
- Chủ tịch Nhiếp, anh đã tới rồi, trước tiên phải cần anh ổn định tình hình một chút, quần chúng ngày càng trở nên kích động.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đảo mắt một chút, ánh nhìn có chút sắc nhọn, cái sát khí được bồi dưỡng ra từ trung đoàn lão hổ đó, đấy cũng không phải là trò đùa. Ánh mắt đảo quanh một vòng, Nhiếp Chấn Bang rất nhanh đã phát hiện được không ít người ẩn núp bên trong, không ngừng kích động mọi người xung quanh.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cao giọng, nói lớn:
- Các bà con cô bác, xin mọi người đều hãy yên tĩnh một chút, không nên bị một số kẻ có dụng tâm đứng sau che mắt. Mọi người ngẫm lại một chút về cái tên Mã Nhị Cẩu này đi, tên đó có đáng để cho bà con trả giá như vậy sao? Mọi người hãy nhìn những người xung quanh xem, những kẻ kêu gào muốn thả tên Mã Nhị Cẩu, có phải là hàng xóm của mọi người, mọi người quen biết họ sao?
Tiếng của Nhiếp Chấn Bang rất lớn, thanh âm vang dội như gầm lên, cuối cùng đám người cũng trật tự đi nhiều. Nhưng vừa dứt lời, nhiều kẻ đã được sắp xếp vào trong đám người đó hô lên:
- Những chú bác họ Mã chúng tôi, mọi người đừng tin cái lời mà thằng nhãi chủ tịch này nói, lúc bắt đầu chúng ta đều thấy được, đó là chỉ thị của tên chủ tịch oắt con này ra lệnh bắt Nhị Cẩu đi. Thế chẳng phải là trèo lên đầu chúng ta rồi sao, nếu tiếp tục nhịn nữa, thì ở huyện Lê này chúng ta chẳng còn đường sống nữa rồi.
Mấy câu nói đó lại khiến cho đám quần chúng xôn xao đứng lên. Đồng thời người phía dưới lại hô lên:
- Các chú bác đâu, xông vào đi, mau xông vào đi, chúng ta phải ngồi vào đơn vị chính quyền bên trong kia. Nếu hôm nay không thả Nhị Cẩu ra, đám người chúng ta sẽ quyết không đi đâu cả, xem bọn họ có dám bắt hết chúng ta không.
Luật pháp không trách dân chúng, đây là nhận thức chung của nhân dân theo tâm lý mù quáng cũng là tư duy theo quán tính. Sau lời cổ động này mọi người lại rất nhanh bị kích động trở lại
Lúc này, bên ngoài đột nhiên phát ra âm thanh cảnh báo rất lớn, cảnh báo này khiến mọi người ngưng lại, cái giọng nói này vẫn là có lực uy hiếp mạnh hơn cả.
Đám người đột nhiên yên tĩnh lại, cả trong lẫn ngoài. Tự giác lùi lại rẽ ra thành một con đường. Ở giữa hai hàng người là một ông cụ chừng bảy mươi tuổi, tay chống quyền trượng, trên đầu có đội một chiếc mũ đặc trưng của người tộc Hồi, dáng người hơi run run, không vững bước tới cổng chính Ủy ban nhân dân huyện.
Lúc này, Ngô Chí Hùng cũng đi theo ra cổng lớn Ủy ban, nhìn thấy ông lão, Ngô Chí Hùng vội vàng đi thẳng lên, vươn hai tay, nắm chặt nói:
- Mã lão gia, thật là xin lỗi quá, lại kinh động đến ông.
Ông lão này có vẻ cũng quá giỏi đi. Có nhiều nguời như vậy, mà khi ông lão vừa tới, không ngờ toàn bộ mọi người đều yên tĩnh trở lại, mà vừa rồi thái độ của họ kích động như vậy, giờ phút này lại nghe lời giống như loài chó Nhật vậy, khiến Nhiếp Chấn Bang hơi sửng sốt, nhỏ giọng hỏi:
- Anh Mã, ông cụ này là ai, sao lại có khí thế lớn như vậy?
Mã Vân Phương lúc này ngó lên nhìn qua ông lão họ Mã, cũng thở nhẹ ra một hơi, thấp giọng nói:
- Đây là tộc trưởng người tộc Hồi ở Mộc Lý. Từ những năm năm mươi, ông đã là Tộc trưởng rồi, mọi người đền biết ông luôn cẩn trọng, chính trực vô tư, được hương dân vô cùng tôn trọng, có Mã lão gia ở đây xem như không loạn nữa rồi.
Mã lão gia lúc này tuy rằng đã ngoài bảy mươi tuổi rồi, ngoài trừ cơ thể hoạt động có chút không tiện ra, còn lại là vẫn tai thính mắt tinh. Lúc này ông cụ cũng cười nói:
- Cậu chính là Chủ tịch mới tới, Chủ tịch tiểu Nhiếp đây sao, tốt, tốt, không tệ, không hổ là tài tử từ thủ đô tới. Cái công ty Mẫn Nông này, ta thấy nhân cách cũng khá tốt, đã biết nghĩ cho đám dân chăn nuôi chúng ta rồi.
Quay người lại, ông cụ cũng khẽ đổi lại thái độ nghiêm túc. Tiếng tuy không lớn, nhưng lại khiến mọi người hoàn toàn yên tĩnh, nên cũng có thể nghe được vô cùng rõ ràng:
- Các người làm cái gì vậy? Thật là mất mặt quá đi, tấn công Ủy ban nhân dân huyện, tấn công cơ quan nhà nước, xem ra các người càng ngày càng to gan rồi đây.
- Ngài chủ tịch, xin ngài bớt giận, các bà con cũng là bị những người có dụng tâm lợi dụng cổ động, cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ.
Ngô Chí Hùng liền đi ra. Lúc này Bí thư huyện ủy Mạc Chí Hải cũng từ phía đối diện đi tới và bắt tay tộc trưởng Mã, sau đó nói:
- Lão lãnh đạo, hai năm không gặp mà tinh thần ông vẫn tốt như vậy. Ông đừng nóng giận, bà con cũng là bị người khác mê hoặc đầu óc thôi. Giải tán, tất cả giải tán, về nhà cả đi.
Nhưng, tộc trưởng Mã lại chà chà quyền trượng, tiếp tục nói:
- Mê hoặc? Các người cũng đừng để bọn chúng thoát. Cũng không phải trẻ con nữa, không lẽ năng lực phân biệt chút chuyện thị phi cũng không có sao. Chưa gì đã dễ dàng bị xúi giục như vậy, sau này thì sao, không phải loạn tới trời sao. Lúc này, nên để cho các người tỉnh tỉnh lại một chút cho nhớ đi.
Lão tộc trưởng này đúng là không phải thường, thậm chí ngay cả Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện cũng không nể mặt.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Nhiếp Chấn Bang đột nhiên vang lên, trong không khí im lặng lúc này có vẻ có chút quái dị.
Tộc trưởng Mã cũng quay đầu lại nhìn Nhiếp Chấn Bang, lập tức cười nói:
- Chủ tịch tiểu Nhiếp có việc gì vội thì cứ đi trước đi.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cười khổ một tiếng, xoay người đi vào trong nhà chính, điện thoại vừa được kết nối thông, đầu dây bên kia vang lên một giọng nam xa lạ:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi là người bên phòng Công an huyện của Vũ cục trưởng, Trần Nhạc, nếu ngài rỗi, xin lập tức sang cục Công an bên này một chút, bí thư Triệu chuẩn bị thả Mã Nhị Cẩu ra rồi.