Trong lời của Chu Thần rõ ràng có ý trêu chọc, đều là mấy người trong hội, ai mà không biết rõ chuyện của ai chứ.
Lần này đây, Bảy giờ mỗi ngày đặc biệt có một bài viết đặc tả cho một cán bộ cấp Phó cục trưởng. Quả thật là có dấu hiệu cố ý muốn đưa ra ánh sáng.
Chu Thần nói như vậy đương nhiên mang ý châm chọc. Nếu là Chu gia của trước kia, Nhiếp Chấn Bang ngược lại còn có chút e dè, nhưng hiện tại thì sao? Nhiếp Chấn Bang cũng không cần phải vậy. Hơn nữa, nhớ tới kiếp trước sự lăng nhục mà Chu gia làm với hắn, Nhiếp Chấn Bang lại có cảm giác ngực như bị nghẹn lại. Bây giờ cũng đến lúc tính toán sổ sách rồi.
Nhưng, Nhiếp Chấn Bang cũng hiểu rất rõ. Trong những trường hợp thế này, cùng lắm cũng chỉ kiếm được chút ích lợi nhỏ, cũng như chiếm chút chỗ tốt trong lời nói mà thôi.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng quay đầu nhìn Triệu Tinh Long nói:
- Long thiếu, nếu đã là anh em với Trương Húc, vậy cũng là anh em với tôi. Tối nay, qua bên Vương Triều, tôi làm ông chủ, mời các anh em cùng nhau tụ tập một bữa, mọi người thấy sao?
Không đếm xỉa tới mới là cách hạ nhục tốt nhất, bởi vì, người ta căn bản cũng không đem anh để vào mắt. Giờ phút này, nhìn cái thái độ này của Nhiếp Chấn Bang, sắc mặt Chu Thần trầm xuống, lập tức vung tay bỏ đi.
Triệu Tinh Long lúc này cũng thấy buồn cười, chuyện như thế này, Triệu Tinh Long cũng có được nghe qua. Tuy rằng luôn ở nước ngoài nhưng không có nghĩa Triệu Tinh Long không biết gì về chuyện trong hội. Người ta vẫn thường nói, nơi nào có người, nơi đó ắt có giang hồ. Các gia tộc ở thủ đô này còn phân chia ra phe phái, huống chi là những thế hệ sau của họ. Muốn tất cả những thành phần cứng đầu này cùng hòa thuận vui vẻ là điều không thể nào.
Trong hội, mọi người chú ý nhất là việc yêu ghét rõ ràng. Những kẻ ở trong hội muốn hai bên đều thuận lợi, thì hầu hết cuối cùng sẽ có kết cục là cả hai đều không lấy được lòng. Triệu Tinh Long thoạt nhìn cũng hiểu được đạo lý này rất rõ ràng.
Hắn lập tức cười nói:
- Tam thiếu gia, anh khách sáo quá. Sớm đã nghe nói, Vương Triều là câu lạc bộ tốt nhất thủ đô, lần này coi như có thể được mở mang tầm mắt rồi. Trước mắt tôi cũng không bận việc gì, không biết Tam thiếu gia có dự án nào tốt không?
Một lúc sau, một người đàn ông đầu trọc thân hình hơi béo, cao ước chừng 1m65, vây quanh là một đám người cùng đi đến.
- Lão Tam, đây chính là ông chủ của nơi này, là một nhân vật trong hội, tên thật không nhiều người biết, bình thường đều gọi hắn với biệt hiệu là Tiểu Quang Đầu.
Theo sự xuất hiện của tên hói, Nhiếp Gia Dân đứng bên Nhiếp Chấn Bang nhỏ giọng giới thiệu.
Trương Húc cũng trầm giọng nói:
- Tên Tiểu Quang Đầu này ở trong hội cũng được coi là một nhân vật có tiếng, xem như là thuộc nhóm người lão Tam giới kia. Vốn dĩ hắn chỉ là một đứa trẻ trong gia đình bình thường trong thủ đô, lại nổi tiếng liều mạng, không ít kẻ trong hội đều sợ hắn. Trước đây ít năm, vì tội cố ý gây thương tích đã bị phán quyết mười năm, vừa được thả ra năm ngoái. Hạng người này, đầu trọc đâu còn sợ bị nắm tóc, nhiều kẻ làm ăn có tiếng cũng phải ít nhiều nể mặt hắn.
Vào lúc này, Tiểu Quang Đầu cũng đã hướng về bên này, đi tới phía Nhiếp Chấn Bang. Với thanh danh và địa vị của Nhiếp Chấn Bang ở trong, hiển nhiên đã có người báo cáo lại với hắn.
Người này ước chừng khoảng 35 tuổi, có đôi mắt rất to, cười rộ lên có vẻ rất ôn hòa, không đợi Nhiếp Chấn Bang mở miệng, Tiểu Quang đầu đã cười nói:
- Nếu như tôi đoán không lầm thì vị này chẳng phải Tam thiếu sao. Quả nhiên là anh tuấn phi phàm. Lần đầu tiên cậu đại giá quang lâm tiểu điếm của chúng tôi. Sau này, mong cậu chiếu cố nhiều hơn.
Sau khi trải qua 10 năm trong nhà lao, so với mười năm trước, tên Tiểu Quang đầu này đã bỏ bớt đi không ít góc cạnh, trở nên ôn hòa hơn nhiều. Hiện nay quả là thời điểm công việc kinh doanh phát triển nhất. Mọi thứ đều lấy kinh tế làm trung tâm, Tiểu Quang đầu cũng xem như hiểu được đạo lý hòa khí sinh tiền tài.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Khách sáo rồi. Ở trong hội, anh là bậc tiền bối, chúng tôi còn phải học tập anh nhiều hơn mới đúng.
Đúng vào lúc này, sau khi Tiểu Quang đầu đến, trận chọi chó cũng chính thức bắt đầu. Chọi chó ở Hoa Hạ vốn có lịch sử từ rất lâu đời, bắt đầu từ thời nhà Tống, khi đó, những người chuyên phụ trách những trận chọi cẩu, còn quan hàm cấp thất phẩm. Ở kinh thành, bắt đầu từ thời nhà Minh cũng có chọi chó, chỉ có điều chọi chó ngày nay được thực hiện ngày càng chuyên nghiệp hơn.
Người chủ trì trận đấu là một người đeo kính, có thân hình rât gầy yếu. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, còn đeo thêm một chiếc nơ màu đỏ, lúc này đã bước tới gần sàn thi đấu. Âm thanh khởi xướng là tiếng động lớn phát ra từ một loại nhạc cụ bằng kim loại nặng
Người chủ trì hô lên phấn khích:
- Ô hoan nghênh các vị đã đến đây. Tối nay, xin long trọng giới thiệu với mọi người, hai diễn viên chính của buổi tối hôm nay. Thứ nhất, Lars, giống cho Pit Bull đến từ Mỹ, kế thừa huyết thống tốt đẹp của giống chó chuyên để thi đấu, thân thể cường tráng, tác phong hung hãn. Tính đến nay, đã có ba mươi trận liên tục bất khả chiến bại. Một chú khác, giống chó Tosa của Nhật Bản, đây là một loài xuất hiện sớm nhất ở khu vực Tosa, Nhật Bản. Trải qua các loại giao phối tạp với các giống như chó săn của Đức, giống Pibull của Anh, giống Mastiff Tây Tạng, giống Great Dane và Mastiff của Pháp, nó càng trở nên to lớn, lanh lẹ và hung hãn. Tối nay, chú Tosa này có tên là Ichiro Okazaki, đã có một chuỗi ba mươi bảy trận chiến bất bại. Trước mắt, Lars và Ichiro có tỉ lệ đặt cược lần lượt là một ăn năm và một ăn hai. Những vị khách có hứng thụ có thể bắt đầu đặt, và nếu có hứng thú hơn nữa, cũng có thể tiến hành đặt cược riêng.
Đặt cược, đây là nguồn thu vào lớn nhất của sân chọi chó này, mà đặt cược riêng, ý tứ chính là khách hàng tự đặt với nhau, so thắng thua. Kiểu đặt cược như vậy thường có số tiền cược rất lớn, chủ trì thu phí dịch vụ từ mỗi lần đặt tiền của khách. Phương thức như vậy, rất được đám ngoan chủ yêu thích. Đôi khi, không muốn xé rách mặt với nhau, trong trường hợp thế này, nếu thắng được một ván, đè người khác một đầu, cũng là một việc đáng vui mừng.
Nghe Nhiếp Gia Dân giải thích, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, tên Tiểu Quang đầu này hóa ra đã sớm tính toán thấu triệt tâm tính của đám ngoan chủ cả rồi. Đang chuẩn bị mở miệng, thì tiếng của Chu Thần đã vang lên bên cạnh:
- Con Ichiro này quả thật rất có năng lực. Nếu đã giúp tôi thắng được nhiều trận như vậy, đương nhiên phải tiếp tục rồi. Đánh nhỏ thì thêm vui, đánh lớn thì hại mình, chơi nhỏ một chút thôi, đặt thêm năm trăm ngàn cược con Ichiro thắng.
Ngừng lại một chút, Chu Thần nhìn Nhiếp Chấn Bang bằng ánh mắt khinh thường, lạnh nhạt nói:
- Ngoài ra, đặt ngoài thêm hai triệu cho Ichiro, có vị nào có hứng thú thì có thể tiếp lấy.
Nghe thấy lời của Chu Thần, người chủ trì cũng lập tức hô to lên qua loa, bất kể là tiền đã mua cược hay là đặt ngoài, tất cả đều có thu vào. Với vai trò người điều tiết không khí cho trận chọi chó này, người chủ trì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội làm sôi động không khí như vậy.
Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, biết Chu Thần rõ ràng có ý nói cho mình nghe, cũng lạnh nhạt đáp lại:
- Thật ra tôi đánh giá cao con Lars hơn, tuổi trẻ, sức mạnh cường tráng, không phải thứ con chó nhỏ Nhật Bản kia có thể sánh được, không thấy tiểu Nhật Bản còn đang liếm mông nước Mỹ hay sao? Để tỏ một chút lòng thành, hai triệu, mua con Lars thắng.
Đang chuẩn bị tiếp tục đón vụ cược ngoài của Chu Thần thì Triệu Tinh Long ở bên cạnh cười thản nhiên, nói:
- Tam thiếu gia, cơ hội lần này có thể nhường lại cho tôi không?
Nói thật, con người Triệu Tinh Long cũng không tồi. Về cách đối nhân xử thế không có gì có thể chê trách, quan trọng hơn là biết cách làm người, Triệu Tinh Long đã nói như vậy hoàn toàn là dành mặt mũi cho Nhiếp Chấn Bang.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không biết nên nói gì, ha hả cười:
- Long thiếu gia đã có hứng thú như vậy, tôi cũng không thấy có vấn đề gì, cậu cứ tự nhiên.
Triệu Tinh Long mỉm cười gật đầu thăm hỏi một chút, lập tức nói:
- Bỏ ra hai triệu đặt cược, cũng có chút thú vị đấy chứ, vừa hay tôi đang du học bên Mỹ. Có thể nói đó là quê hương thứ hai của mình, vừa đúng lúc lần này về tham gia ủng hộ giống Pit của Mỹ một cái. Tôi liền mua Lars thắng đi.
Sau khi theo cược xong, hai lồng sắt từ phía sau sàn đấu được đẩy ra. Lúc này, xung quang sàn đấu, vòng bảo vệ bằng lưới sắt cao cũng được hạ xuống, ở hai bên, mỗi bên giữ lại một cửa ra nối thông với lồng sắt. Miếng vải đen bên ngoài lồng sắt được xốc lên, hai con chó lúc này đều không chịu kém khí thế nhau mà gầm gừ.
Chọi cẩu là một cuộc chiến vô cùng tàn khốc, những nơi tiến hành chọi chó chính quy bình thường thì còn đỡ, chí ít sẽ không xảy ra trường hợp bỏ mạng. Nhưng ở nơi này, là do tên Tiểu Hói chuyên môn lựa ý hùa theo sở thích của đám ngoan chủ mà đặc biệt mở ra, từ khi bắt đầu đã định nơi này sẽ trải đầy máu tanh.
Lúc này Lars trở thành con chiến thắng cuối cùng, con Ichiro, giống Taso đem về từ Nhật Bản chuyên thi đấu cũng đã bị cắn đứt cổ chết ngay trong trận, mùi tanh nồng của máu tươi tràn ngập sàn đấu, nhưng ngược lại càng khiến tiếng hò hét hòa với tiếng hét chói tai trào lên.
Thua liền hai trận, sắc mặt Chu Thần sa sầm lại, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đứng lên, nhìn Chu Thần một lượt rồi lạnh nhạt nói:
- Chu đại thiếu gia cứ như vậy mà đi chẳng phải rất mất phong độ sao. Chẳng qua là thua có hai triệu rưỡi thôi sao? Chẳng lẽ, chút tiền ấy Chu thiếu gia cũng không có nổi?
Ở kiếp trước, Chu Thần cũng thường lừa mình như thế, thời gian qua dần, từ trấn tiền biến thành chửi rủa, đến cuối cùng là lăng mạ, sỉ nhục, vào lúc này đây, Nhiếp Chấn Bang tất nhiên là sẽ không có cái gì thái độ khách khí rồi, nên đòi thì vẫn là phải đòi lại thôi.
- Ha ha. Không phải là hai triệu rưỡi sao? Chút tiền mọn này, Chu Thần tôi vẫn phải thua được. Song, tôi vẫn nên nhắc nhở những người khác, đừng đắc ý quá sớm. Còn chưa biết là hươu sẽ chết tay ai đâu. Chắc chắn sẽ có lúc tôi xoay người.
Chu Thần cũng không biết là một câu lỡ lời vừa rồi của mình lại biến bản thân thành kẻ ngốc. (trong tiếng trung, nhị bách ngũ tức hai triệu rưỡi đó, còn có nghĩa khác là kẻ gà mờ, kẻ ngu ngốc)
Bên cạnh, đám người của Triệu Tinh Long mỉm cười, còn Nhiếp Chấn Bang lúc này cười tươi như hoa, lập tức nói:
- Thật không ngờ, Chu thiếu gia hóa ra cũng biết tự lượng sức mình. Nếu đã biết mình ngu ngốc, vậy là được rồi, Chu thiếu gia đi thong thả, tôi không tiễn.
Nhìn Chu Thần phủi áo bỏ đi. Đám người của Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên, về chuyện tiền cược sẽ có người sắp xếp, căn bản không cần Nhiếp Chấn Bang quan tâm, đoàn người hùng hậu kéo đến câu lạc bộ Vương Triều. Bên này, Nhiếp Chấn Bang trước đó đã sớm thông báo một câu rồi, tiệc rượu đã được chuẩn bị rồi sẵn.
Về một số chuyện của Triệu Tinh Long, vừa rồi Nhiếp Chấn Bang cũng đã hiểu được một chút. Con người này, xem như là người không an phận nhất trong đại viện quân ủy số 2. Chán ghét quân sự, cũng có thiên phú kinh doanh kinh người. Hiện giờ, đang đầu tư không ít công ty tại Mỹ, xem như cũng là một ông chủ có chút danh tiếng trong hội.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng nảy lên ý nghĩ lôi kéo đầu tư. Lập tức, hắn nâng chén rượu lên cười nói:
- Long thiếu gia, lần đầu gặp mặt, tôi kính trước cậu một ly. Cậu vừa nói muốn đầu tư, tôi thật ra cũng đang có một hạng mục, không biết Long thiếu gia có hứng thú không?