- Đi ra ngoài sao? Bí thư Mạc, không cần ông mời, tôi tự nhiên cũng sẽ đi ra, kế hoạch này tôi đã chuẩn bị thực hiện rồi, cho dù ông đồng ý hay không cũng mặc ông. Tôi vốn không nghĩ rằng sẽ có sự đồng ý của ông!
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng hoàn toàn bỏ qua rồi, đã lỡ đắc tội rồi thì ngại gì đắc tội nhiều hay ít chứ?
Lúc đi ra ngoài, Nhiếp Chấn Bang không quên mang theo bản kế hoạch trên bàn. Nhìn Nhiếp Chấn Bang đi khỏi, lúc này Mạc Chí Hải như muốn nổ tung, y vỗ mạnh xuống bàn rồi hét lên:
- Nhiếp Chấn Bang, mày được lắm
Tục ngữ nói rằng, nếu như đem quan hệ gia đình để so sánh với chốn quan trường thì nhân vật số một-bí thư huyện ủy là chồng vậy thì chủ tịch huyện coi như là vợ cả, những chức phó khác chỉ như là đầy tớ của vợ lẽ mà thôi.
Nhưng lúc này đây, Mạc Chí Hải cảm thấy vị trí bị đảo ngược mất rồi, ông ta có cảm giác bản thân còn không bằng một con đầy tớ nữa. Thật sự thì lúc này, Mạc Chí Hải cũng là có khổ mà không nói nên lời. Nếu là trong chuyện khác mà Nhiếp Chấn Bang dám làm như vậy, Mạc Chí Hải đương nhiên có cách trị hắn. Nhưng bây giờ chính mình lại đuối lý. Trước đây khi Mạc Chí Hải gặp chuyện cũng vậy nhưng lần này Mạc Chí Hải không thể ngờ rằng Nhiếp Chấn Bang lại nỗi loạn như thế.
Một cán bộ cấp Phó cục, báo cáo công tác đến nhìn cũng không nhìn mà lại dám trực tiếp phủ quyết, đây không phải là vấn đề chính kiến mà là không tôn trọng.
Lập tức, Mạc Chí Hải hằm hằm ngồi xuống. Bây giờ xem ra kế hoạch này sẽ đưa ra thảo luận trong hội nghị thường vụ rồi. Đến lúc đó, Nhiếp Chấn Bang sẽ biết mình lợi hại đến đâu.
Nhiếp Chấn Bang vừa ra khỏi tòa nhà huyện ủy thì di động đột nhiên đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên xem lập tức mở to mắt, là điện thoại của An Na, xem ra cô nàng đã được nghỉ về rồi.
Vùa mới nhấn nút nghe, giọng của An Na đã vọng ra:
- Anh Chấn Bang, anh đang ở đâu? Em cùng chị Đổng Uyển, chị Lệ Tuyết còn có đám Côn Tử và mấy người bạn bên này đã tới huyện Lê rồi, đang ngồi ở nhà khách huyện Lê nè!
Vừa nghe đến mấy lời này của Dương An Na, Nhiếp Chấn Bang đã ngây cả người. Cô nàng này thật là chưa nghĩ đến đã chạy đến rồi, hắn lập tức trả lời:
- Mọi người chờ ở đó một chút, anh lập tức đến ngay.
Lúc Nhiếp Chấn Bang đến bên chỗ nhà khách của huyện Lê, Dương An Na và mọi người đã tụ tập đông đủ trong đại sảnh của nhà khách rồi. Lưu Côn lúc này đang cùng hai người trẻ tuổi nói chuyện.
Nhiếp Chấn Bang vừa vào cửa, mắt Dương An Na đã sáng lên, cô lập tức reo lên:
- Anh Chấn Bang, em rất nhớ anh, anh sao lại đến cái nơi hẻo lánh này chứ? Hay là để em về xin ông nội em và ông nội Nhiếp để anh trở về được không?
Nghe được câu này của Dương An Na, mọi người đều cảm thấy xấu hổ. Thì ra cô nàng vẫn tưởng rằng Nhiếp Chấn Bang bị ông cụ Nhiếp gia đày ra biên ải.
Lưu Côn ở bên cạnh cũng bật cười nhìn Dương An Na nói:
-Tứ nha đầu, anh Chấn Bang của cô không phải bị đi đày. Nếu phải đi, làm sao mà phải tìm ông nội cô nữa, chỉ một câu của bố cô thôi là được rồi.
Vừa nghe xong, Dương An Na đã nhăn mũi lại, nói một cách khó chịu:
- Côn trùng thối, tôi đã nói không được gọi tôi là Tứ nha đầu rồi mà!
Sau chuyện ở Chi đoàn và Lưu Dương lần trước , quan hệ của Lưu Côn và Nhiếp Chấn Bang đã nhạt đi rất nhiều, bây giờ thấy Lưu Côn như vậy Nhiếp Chấn Bang thật không ngờ.
Lúc này, Lưu Côn cũng đã ra cửa chào đón , y vừa cười vừa nói:
- Tam ca, giới thiệu với anh một chút. Người đứng bên cạnh tôi đây là Tiền Tiến, con của ủy viên thường vụ Quận ủy kiêm bí thư thành ủy thành phố Ô- Tiền Chấn Nghiệp. Mê tiền, đây chính là tam thiếu gia mà lần trước tôi đã nhắc đến với cậu.
Tiền Tiến chừng 26 tuổi, cao khoảng 1m7, cắt kiểu tóc rất thời thượng, khoác trên mình chiếc áo khoác da đính lông sang trọng, nhìn cử chỉ có vẻ rất tao nhã. Chuyện về Nhiếp Chấn Bang, Tiền Tiến cũng đã nghe Lưu Côn kể qua, ở kinh thành, y cũng là nhân vật nổi tiếng, Nhiếp Chấn Bang lập tức đưa tay ra nói: - Tam thiếu gia, hân hạnh được gặp anh. Tôi vẫn nghe anh Côn nói về anh rất nhiều. Mấy lần đến câu lạc bộ Vương Triều đều không gặp, lần này cuối cùng cũng được gặp anh. Tên của tôi là Tiền Tiến, đảo ngược lại thành Tiến Tiền, sau này anh cứ gọi tôi là Mê Tiền được rồi.
Đúng lúc đó, một người con gái đang nói chuyện với Đổng Uyển và mấy người khác cũng đi tới, không đợi người khác giới thiệu, cô chủ động đưa tay nói: - Chào Tam ca, tôi là Vũ Thanh Y!
Nói năng rất ngắn gọn súc tích như tính cách của Vũ Thanh Y vậy, đầu tóc được cắt ngắn gọn gàng, quần áo cũng rất đơn giản, vừa nhìn đã biết là một cô gái vô cùng thẳng thắn và cá tính như nam giới vậy.
Đổng Uyển cũng bước tới, vừa cười vừa tự giới thiệu: - Chấn Bang, không nhận ra đúng không? Nói ra thì gia đình của Thanh Y và gia đình của anh có chút quan hệ sâu xa đấy. Bố của Thanh Y bây giờ là Tư Lệnh của phân khu Tây Bắc, năm đó bố của Thanh Y chính là cảnh vệ của Nhiếp lão.
Nghe xong, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy rất xem trọng, có thể làm cảnh vệ cho ông cụ thì chắc chắn không phải là quan hệ bình thường, đó cũng không phải là loại quan hệ giống như của Tiền Tiến có thể so sánh được. Nhiếp Chấn Bang liền đưa tay ra nói:
-Thanh Y, xin chào! Sau này, bên phía Tây Bắc, tôi có thể nhờ cô chiếu cố rồi!
Chào hỏi xong, Nhiếp Chấn Bang bước tới quầy bar. Ở nơi này, thân phận của hắn, những người ở huyện Lê bên này đều biết rất rõ. Lúc này , Phó chủ nhiệm văn phòng Huyện Ủy kiêm giám đốc nhà khách tiếp đãi huyện ủy Khoa Khoa Nhâm- Lưu Chí Phương cũng đến chào đón.
Lưu Chí Phương cao chừng 1m65, dáng người như vậy ở Tây Bắc là thấp rồi, cân nặng cũng hơn 80 cân, nhìn rất tròn trịa. Vào lúc này, Lưu Chí Phương đã chạy ra đón Nhiếp Chấn Bang, vẻ mặt cười tươi như hoa nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi đã chuẩn bị phòng cho mọi người rồi, Phòng tốt nhất ở đây, tôi đã chuẩn bị 6 phòng, ngài xem, ở đây còn thiếu thứ gì không?
Đối với sự an bài của Lưu Chí Phương, Nhiếp Chấn Bang vô cùng hài lòng, mình còn chưa nói y đã chủ động an bài rồi, Nhiếp Chấn Bang liền cười nói:
- Giám đốc Lưu sắp xếp rất tốt, tôi cảm ơn anh trước. Vậy thì phiền anh chuẩn bị cho chúng tôi một cái phòng, sau đó làm cơm tối mang lên đây nhé!
Đúng lúc này, ngoài cửa lớn, Mạc Chí Hải cùng với một nhóm người vây quanh mình cũng bước tới. Bên này, vừa nhìn thấy Tiền Tiến, ông ta liền chạy đến chào.
Mạc Chí Hải cũng biết Tiền Tiến, trong hội nha nội ở Tây Bắc, Tiền Tiến cũng là nhân vật nổi tiếng. Tiền Chấn Nghiệp năm nay mới 48 tuổi đã làm đến chức Bí thư thành ủy tỉnh lị Tây Bắc, còn treo cái danh Ủy viên thường vụ Quận ủy khu tự trị Tây bắc, này rõ ràng là hướng tới cái chức Phó Bí thư Quận ủy thậm chí là Bí thư quận ủy ấy chứ. Đối với người như vậy, làm một cán bộ ở Tây Bắc, nhất là giống như Mạc Chí Hải vậy, chắc chắn phải lưu tâm rồi.
Quen biết được với Tiền Tiến cũng là ở một lần tụ hội của Phó bí thư chuyên trách của Thành ủy Bá Châu, Triệu Phi. Lúc này, Mạc Chí Hải nhìn thấy Tiền Tiến, trong lòng rất vui. Không ngờ vị thiếu gia này lại đến huyện Lê, đây là cơ hội hiếm có để kéo giao tình.
Lập tức, Mạc Chí Hải liền chạy đến chào đón, ra vẻ vô cùng kinh ngạc: - Đây không phải là công tử của bí thư Tiền sao? Xin chào, xin chào, sao hôm nay lại đến huyện Lê thế?
Nghe Mạc Chí Hải nói vậy, Tiền Tiến cũng có chút hồ đồ, nhìn thấy Mạc Chí Hải, Tiền Tiến cũng sửng sốt một lúc lâu vì không nhận ra người này mình đã gặp ở đâu nhưng nghe giọng điệu của Mạc Chí Hải, Tiền Tiến cũng không giám khinh thường. Dù sao thì người ta vừa mở miệng thì đã là bí thư Tiền, nếu như chẳng may đây là bạn bè với bố mình, vậy chẳng phải là đánh mất mặt mũi của ông già sao?
Nghĩ đến đây, Tiền Tiến cũng cảm thấy mơ hồ, nhìn Mạc Chí Hải dò xét:
- Thật là không phải, xin hỏi ông là...?
Đang ở ngay trước mặt không ít cán bộ trong huyện, nhất là Nhiếp Chấn Bang lúc này còn đang đứng chung với mấy cô gái, Mạc Chí Hải có cảm giác đã đâm lao thì đành phải theo lao. Có điều, nghĩ đến chuyện tạo được quan hệ với Tiền Tiến, cả đời này mình xem như không cần nghĩ nữa, nhưng tiền đồ của đứa con cũng quan trọng, nếu có một Bí thư Tiền đang như mặt trời ban trưa đó chống lưng thì tiền đồ chắc chắn rất sáng lạn.
Mạc Chí Hải thời khắc này chỉ đành cười khan một tiếng, thầm nghĩ Tiền Tiến nói như vậy thì ý tứ đã rõ ràng rồi, tôi không nhớ đã gặp ông ở chỗ nào, xin ông tự giới thiệu đi.
Lập tức, Mạc Chí Hải không chút ngượng ngùng, ông ta cười nói:
- Tiền thiếu gia thật là quý nhân hay quên sự, lần trước, ở thành phố Bá Châu, ở nhà Bí thư Triệu...
Mạc Chí Hải nói đến đây, Tiền Tiến nghĩ lại và dường như đã nhớ ra, y nói:
- Đúng rồi, là Bí thư Mạc đúng không, tôi nhớ ông là bí thư của huyện nào đó, chẳng lẽ chính là huyện Lê sao?
Nghe Tiền Tiến nói vậy Mạc Chí Hải cười tươi như hoa, gật đầu nói:
- Vậy mà Tiền thiếu gia cũng nhớ, thật là có lòng rồi. Nếu như hôm nay Tiền thiếu gia đã đến đây thì để tôi làm chủ mời Tiền thiếu gia và các vị bằng hữu đây một bữa cơm được không?
Đúng lúc đó, Nhiếp Chấn Bang khẽ lắc đầu ra hiệu cho Lưu Côn rồi lập tức cùng Đổng Uyển và mọi người đi vào trong.
Trước lời mời của Mạc Chí Hải, Tiền Tiến cũng có chút khó xử, Tiền Tiến nghĩ rằng Nhiếp Chấn Bang đã nhận chức ở huyện Lê, Mạc Chí Hải lại là Bí thư huyện ủy, nếu có thể cùng y ăn cơm, dù sao y cũng sẽ chiếu cố một chút.
Nhưng Lưu Côn đã hiểu ý Nhiếp Chấn Bang, giao tình bao năm cũng không phải là có không, bởi vậy chỉ cần một động tác của Nhiếp Chấn Bang thì anh đã rõ, Lưu Côn không đợi Tiền Tiền trả lời liền nói:
- Mê Tiền à, tôi nghĩ hay là thôi đi, nếu như Tam ca đã chuẩn bị cả rồi thì chúng ta đến đó ăn đi, nếu không thì anh đi cùng Mạc Chí Hải?
Thực ra, Lưu Côn cố ý nói như vậy bởi vì Lưu Côn và Tiền Tiến quen nhau ở câu lạc bộ Vương Triều nên Tiền Tiền cũng chưa hiểu hết về nhóm bạn của Lưu Côn. Lúc này, Tiền Tiến cũng phân biệt rõ mối quan hệ hai bên nặng nhẹ thế nào.
Lập tức, Tiền Tiến cũng cười nói:
- Bí thư Mạc à! Thật là không phải, lần này chúng tôi đến đây là để thăm một người bạn, anh ta cũng nhận chức ở huyện Lê này! Hôm nay không đi cùng được, tôi thật là xin lỗi!
Lúc này, Mạc Chí Hải cũng cười nhạt nói:
-Tiền thiếu gia khách sáo rồi, về sau còn nhiều cơ hội. Nếu như mọi người bên đó đã chuẩn bị cả rồi, tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa.
Nhìn nhóm người đi vào gian phòng mà Nhiếp Chấn Bang đã đặt sẵn, sắc mặt Mạc Chí Hải càng trở nên khó coi.