Giấc mơ … sẽ nói cho chúng ta biết những bí mật được che giấu đằng sau …

Cùng với thanh âm biếng nhác kia, là một nam tử có dung mạo cực kỳ tinh xảo đang bước dần ra từ bóng tối, gã mặc một bộ quân trang xanh thẫm, vừa mang phong hưởng âm u vừa tăng thêm phần chói mắt.

Khuôn mặt dài nhỏ, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh, nhưng màu sắc rất hồng nhuận, nhất là khi khe khẽ mỉm cười, tăng thêm nhiều phần diễm lệ.

Nếu không nói, thì tựa như nữ nhân quyến rũ, vừa nói ra, lại mang theo âm khí nam nhân.

Hai loại khí chất hoàn toàn tương phản dung hợp trên thân một người, tuy nhiên lại không có chút cảm giác nào không hợp, mà ngược lại vô cùng loá mắt.

Lúc này gã đang nhìn Tần Mạc, tầm mắt dừng ở cục lông xù trên lòng bàn tay y, hé ra biểu tình hiểu rõ: “Hệ thống của anh thật không tồi.”

Tần Mạc nhẹ nhàng nâng gấu trúc nhỏ lên, đem cậu bỏ vào trong ngực, dàn xếp xong xuôi mới ngẩng đầu, lạnh mặt hướng người kia nói: “Em ấy không phải là người mà ngươi có thể đánh giá.”

Gã cũng không tức giận mà vẫn cười cười, giương mắt nhìn về phía Tần Mạc, trong đó là hưng trí nồng đậm: “Xin chào, tôi tên Lam Vũ, là người của Liên minh độc lập. Ờm, người khác hay gọi chúng tôi là…” Lam Vũ ác liệt cười cười, “Liên minh hunters.”

“Cho nên?” Tần Mạc nhướng mày, trong đôi mắt đen bao phủ tầng tầng sát ý, “Ngươi đến giúp hai tên phế vật báo thù ?”

Cảm nhận được khí tức xung quanh nháy mắt buột chặt, Lam Vũ vội vàng vua tay, có chút buồn cười nói: “Đừng… Đừng… Đừng hiểu lầm nha! Ai lại đi quan tâm mấy người đã chết đó chứ, đấy không phải là lãng phí thời gian sao!”

“Nói thế, chẳng khác nào lệnh truy nã không do các ngươi tuyên bố?”

Bị một câu này đâm trúng trọng điểm, vẻ mặt Lam Vũ khẽ cứng đờ, bất quá gã cũng nhanh nhẹn phản ứng kịp, nháy mắt cười ha ha giảng giải: “Trong liên minh của chúng tôi có rất nhiều phân nhánh, thừa ra một hai tên ngu ngốc chẳng biết nhìn trước nhìn sau thôi mà, bất quá, anh yên tâm ah~, việc này sau khi tôi trở về sẽ lập tức xử lý, cam đoan không gây thêm phiền toái cho các người.”

Trợn mắt nói dối như vậy mà không sợ bị mắc nghẹn hay sao, nếu như Thời Khanh còn tỉnh, phỏng chừng sẽ ói một đống lớn vào mặt của gã.

Đáng tiếc gấu trúc nhỏ ngủ mất rồi, mà Tần Mạc, đối với mấy việc này không có phản ứng.

Y lười nghe lời vô nghĩa, đánh thẳng trọng điểm: “Nếu như báo thù, ta vui lòng phụng bồi, nếu như muốn ta trở thành hunter, thì không bàn nữa, ta không có hứng thú.”

Lam Vũ chuẩn bị một bụng giải thích chưa kịp nói ra để phát tiết, thì đã bị y nói cho nghẹn trở vào, gã vừa kinh ngạc với sự sắc bén của người trước mắt, cũng vừa không ngừng oán thầm, CMN thật kiêu ngạo ah~, chỉ là một newbie mà thôi!

Bất quá tính tình của gã cũng rất nhẫn nại, tiếp tục nói rằng: “Đừng có cự tuyệt nhanh như vậy, Liên minh độc lập của chúng tôi không có ngụy quân tử như đám Hiệp hội Guard kia, hoạt động lén lút của bọn họ còn khó coi hơn nhiều so với Hunter bọn tôi, ngoài mặt thì nói là muốn thu nạp các người, chờ đến khi các người gia nhập vào, sẽ thân bất do kỷ, dưới cờ hiệu bảo hộ hệ thống, lại làm…”

Nói còn chưa dứt câu, Tần Mạc đã nâng tay trái lên, mặc nhận màu đen đột nhiên rời ra khỏi vỏ, không bất luận lời thừa thãi gì nhắm thẳng vào yết hầu của Lam Vũ.

Lam Vũ hốt hoảng cả kinh, gã chưa kịp phản ứng gì, thì lưỡi dao sắc bén kia đã phóng gần tới nơi yếu hại, tuy rằng không phải là không thể né tránh, nhưng tốc độ như thế cũng khiến cho lòng người sợ hãi.

Tần Mạc nhìn gã, ánh mắt lạnh như băng: “Ta nói , không có hứng thú.”

Lam Vũ thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ, tuy rằng chỗ trí mạng bị ngắm trúng, thế mà mặt của gã vẫn không hề đổi sắc.

Chằm chằm nhìn Tần Mạc, gã dùng thần thái đứng đắn trước nay chưa từng có, lại mang theo sức hấp dẫn vô cùng: “Chẳng lẽ không bao giờ anh nghĩ tới việc hoàn toàn chiếm hữu được cậu ấy? Chẳng lẽ anh không muốn triệt để khóa cậu ấy bên người? Sẽ không bị phản bội, không bị vứt bỏ, vĩnh viễn không tách rời! Cắn nuốt cậu ấy, anh và cậu ấy sẽ chân chính hợp lại thành một!”

Một chữ cuối cùng vừa mới hạ xuống, mũi kiếm đã cấp tốc đẩy mạnh tới phía trước, kiến huyết phong hầu!

Cơ hồ chỉ trong phút chốc, Lam Vũ nhanh nhẹn ngửa ra sau, tránh thoát một kích sắc bén, tiếp theo gã huy động ảo ảnh điệp khởi, chỉ nháy mắt đã chạy xa ra hơn trăm mét, mơ hồ vẫn còn nghe thanh âm truyền đến: “Suy nghĩ một chút đi, tôi biết, anh rất muốn có được cậu ấy!”

Bóng người đã biến mất vô tung.

Tần Mạc lẳng lặng đứng ở giữa tòa kiến trúc hoang vắng, tựa như một pho tượng, không hề nhúc nhích.

Thời Khanh ngủ rất sâu, thời điểm cậu không nhắm mắt thì như không cảm nhận được mỏi mệt của thân thể, tuy nhiên khi vừa khép mí, buồn ngủ cứ như một cơn hồng thủy bủa vây lấy cậu, cậu bắt đầu cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Tần Mạc, chầm chậm nên không hay biết được gì, trốn vào trong bóng tối mộng mị.

Hắc ám rộng lớn giống như là hư không vô cùng tận, không hề cảm nhận được trọng lượng thân thể, phù phiếm nhẹ nhàng tuy nhiên cũng rất là trống rỗng.

Thời Khanh cảm thấy bản thân tựa hồ đang nằm mơ, nhưng không hiểu sao nó lại chẳng giống giấc mộng bình thường mà cậu hay có.

Cậu dường như quên hết tất cả, mà cũng dường như nhớ rõ tất cả.

Đôi lúc cậu nghĩ mình nhìn không thấy bất kỳ thứ gì xung quanh, rồi lại khó hiểu cảm thấy mình có thể nhìn được hết thảy.

Đắm chìm trong bóng tối, tuy nhiên đứng trên vạn vật.

Hỉ nộ ái ố, vạn sự tân phân, hoặc nồng đậm hoặc đạm nhạt hoặc kịch liệt hoặc bình tĩnh, tất cả mọi thứ chỉ là mặt ngoài, lạnh lẽo nhìn ngắm, ngày qua ngày, đêm kề đêm, vĩnh vô chung nhật.

Buồn tẻ, chán nản, đồng thời cũng thập phần tịch mịch.

Thời Khanh chưa bao giờ có loại cảm xúc này, nhưng không hiểu sao một tia ý thức xâm nhập đại não, khiến cậu cảm thấy rất dĩ nhiên .

Giấc mộng này không biết trải qua bao lâu, bồi hồi vô ý thức như vậy cũng không biết qua bao tháng năm nào.

Thẳng đến… Tất cả đều dập nát, hỗn loạn, huyết quang, tranh đấu và hủy diệt vô pháp kháng cự.

Hắc ám bị phá vỡ, tuy nhiên ánh sáng chưa kịp thấy thì lại rơi vào bóng đêm.

Tất cả cảm giác nháy mắt trở nên hư vô, lực lượng thoát phá, năng lực bị cướp đoạt, khiến hết thảy đều mất đi sức chống đỡ, ầm ầm sụp đổ.

Đáy lòng Thời Khanh chợt trầm xuống, ngay sau đó, lại không thấy gì nữa.

Cậu chạm đến một thế giới vô cùng lạ lẫm, một thế giới đẹp đẽ tận cùng.

Khó có thể miêu tả hết sự tráng lệ, tia sáng hoa mỹ hỗn loạn lần lượt thay đổi, giống như cực quang của chân trời đang dừng lại nhân gian, dệt thành tấm lưới lớn vượt quá sức tưởng tượng.

Mà lúc này Thời Khanh đang đứng trên cái ‘võng’ kia, cậu không dám táy máy thăm dò, sợ chạm vào những sự vật gì đó mà mình không biết.

Tuy cậu dừng lại nhưng không có cách nào bình tĩnh nổi.

Bên trong cực quang có hai quả cầu thuần trắng va chạm vào nhau, nổ tung tóe ra những tia sáng càng thêm chói mắt, khiến sắc thái của ‘võng’ đảo loạn lên hết, thoát phá, hủy diệt.

Hai quả cầu ánh sáng không được như ý thì dây dưa chẳng bỏ, hung hãn và cường thế, mỗi một va chạm đều sử dụng toàn lực, giống như bọn nó là tử địch của nhau, trong mắt chỉ có đối phương, thề rằng một bên phải chết.

Thời Khanh kinh ngạc nhìn, cậu không biết đây là chỗ nào, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cậu cảm giác được khí tức nguy hiểm, cậu bức thiết muốn rời khỏi ‘giấc mộng’ này.

Tiếp theo sau đó, hai quả cầu ánh sáng đang tranh đấu không ngớt kia bỗng dừng lại, tuy rằng không có thân thể, nhưng Thời Khanh lại cảm giác được hai tầm mắt hung ác như độc xà.

Gắt gao khóa chặt chính mình.

Bọn nó thấy được cậu!

Thời Khanh không biết mình là cái gì, tuy nhiên giờ phút này, trong lòng cậu chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, khiến da đầu cậu run rẩy.

“Không!” Một tiếng thét chói tai, Thời Khanh hốt hoảng mở mắt ra.

Tần Mạc nhíu mày, gấu trúc nhỏ trên lòng bàn tay bởi vì sợ hãi mà lông mao xù lên, đôi mắt nhỏ mở tròn tròn, trống rỗng và ẩn ẩn thủy sắc. Tần Mạc đem cậu oa vào trong ngực, môi nhẹ nhàng hôn lên cái trán nhỏ, thanh âm mềm nhẹ: “Không có việc gì, Khanh Khanh, đừng sợ, có ta ở đây rồi.”

Tâm kinh hoàng chậm rãi bình tĩnh lại, Thời Khanh cuối cùng khống chế được run rẩy của thân thể, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Mạc, cùng cặp mắt đen quen thuộc kia đối diện, cậu mới có thể yên ổn trở xuống.

Sột soạt một chút, bốn chân dang rộng, bụng nhỏ dán tại lòng bàn tay nóng hầm hập của Tần Mạc, Thời Khanh hữu khí vô lực nói: “Hình như… Hình như mơ thấy một cái ác mộng, tuy nhiên rất là chân thật, quả thực rất chân thật .”

Đôi mắt Tần Mạc híp lại, nhẹ giọng hỏi: “Nói nghe một chút.”

Thời Khanh thoáng hồi ức, mới chậm rãi mở miệng, đem những điều tuy nguy hiểm nhưng không hề ăn khớp trong giấc mộng kia nói ra.

——— ———

Hiệp hội Guard.

Hạ Triết trở lại tổng bộ, thấy những newbie lần này, trừ bỏ Tần Mạc và Thời Khanh, trên cơ bản tất cả đều đến giám định tư chất .

Hắn nghiêm túc xem xét tư chất của những hệ thống này, rồi sau đó không hề gì khoát tay.

Giám định sư đứng thủ sẵn bên cạnh bước lên hỏi: “Toàn bộ thông qua sao?”

Hạ Triết “Ừm” một tiếng, đảo mắt lại phân phó nói, “Đăng kí ghi danh, cho vay phúc lợi, an bài vài khảo hạch, nhìn xem năng lực của kí chủ, nếu có ai ưu tú, thì báo cáo lên sau.”

Giám định sư đáp ứng nói: “Vâng.”

Hạ Triết đứng dậy rời đi, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, gần đây tư chất hệ thống thật chẳng có gì để xem, tuy là số lượng newbie không ít, nhưng năng lực của tất cả hệ thống đều vô cùng bình thường, căn bản không có bất luận giá trị bồi dưỡng gì.

Lại nghĩ tới cái đám kí chủ ở trong ‘hậu viện’ bị cướp đoạt hệ thống kia, thật sự là phiền toái mà!

Nếu như xuất hiện một cái hệ thống trác tuyệt, khiến tất cả mọi người có thể dùng chung, thì nháy mắt có thể giải quyết nguy cơ trước mắt!

Tuy nhiên … tìm không thấy.

Hắn không khỏi nghĩ đến tên newbie phản nghịch kia, không cần giám định, hắn cũng có thể chắc chắn một điều, tư chất của hệ thống kia nhất định rất tuyệt hảo, có thể đem kí chủ bồi dưỡng đến cái loại trình độ này, đủ để chứng minh cậu ta có bao nhiêu ưu tú.

Tuy nhiên, có chút khó giải quyết, cái tên Tần Mạc kia, không cần tiếp xúc, cũng biết y là một người ích kỷ, tuyệt đối không có khả năng hai tay dâng lên hệ thống của mình.

Nếu thế… đáy mắt Hạ Triết hiện lên một tia âm u, nếu cường đoạt, thì việc giết tên kí chủ kia cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Rốt cuộc, cần phải làm sao đây?

Hạ Triết suy nghĩ, rồi đứng dậy, hướng phía sau đại điện đi đến.

***

Vào lúc đó, Lam Vũ cũng trở lại Tổng bộ Liên minh độc lập.

Hai người tuy không hẹn nhưng cùng yết kiến vị lãnh tụ tối cao đằng sau mình.

—— vì giống nhau ở một mục đích.

Mà khiến người khác vượt quá sức tưởng tượng, là bọn họ còn chưa gõ cửa xin ý kiến, thì đại môn hàng năm đóng chặt lại bỗng nhiên mở ra.

Hạ Triết kinh ngạc nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, sau đó gấp gáp quỳ một gối xuống gọi: “Đại nhân.”

Nam nhân mặc trường bào tím tản mát ra nhiệt độ kinh người, không biểu lộ tâm tình gì ra ngoài nhưng trên gương mặt anh tuấn lại bất giác mỉm cười.

Hạ Huân quay đầu, nhìn về phía Hạ Triết, độ cong của khóe miệng không kềm chế được mà giương cao: “Người ấy rốt cuộc đã trở lại!”

Hạ Triết hốt hoảng cả kinh, ngay sau đó ánh mắt của hắn bị bao phủ bởi hưng phấn dâng tràn, hắn cố gắng áp chế giọng điệu run rẩy: “Ngài… Ngài là nói…”

“Đúng vậy!” Đáy mắt Hạ Huân nhìn vào một điểm nào đó, “Thuộc về ta, lực lượng phải thuộc về ta, đã trở lại!”

Tiếp theo sau đó, cảm xúc trong đáy mắt của Hạ Huân lại hoàn toàn thu liễm, khôi phục trấn định và nội liễm dĩ vãng, nhanh chóng phân phó: “Xích Huyền cũng phát hiện rồi, chúng ta phải nhanh tới trước gã một bước!”