Tốn mấy ngày, rốt cục họ đi hết khu phố bán buôn này, những vật tư cần thiết đều được thu vào túi, có điều chưa giết sạch zombie.

Sau khi rời khỏi con phố kinh doanh ấy, mùi hôi thối trong không khí giảm đi nhiều, Lâu Linh hít một hơi thật sâu luồng không khí tạm coi là sạch sẽ, cảm giác cuối cùng mình đã được sống lại. Khóe mắt liếc thấy bên cạnh có một con zombie nhào tới, cô không chút do dự vung thanh kiếm trong tay, đầu zombie bắn lên cao.

Bị zombie cào bị thương sẽ biến thành zombie, nên mấy ngày qua, trong hạng mục huấn luyện của Lâu Linh có một điểm: đó là tranh thủ khi zombie chưa lại gần cơ thể, cô phải giết chết chúng nó, rèn luyện luôn tốc độ và kỹ xảo.

Trở lại nơi đậu xe lúc trước, hai người vừa ngồi vào trong xe, lập tức xe phóng như bay, bỏ xa đám zombie đuổi tới ở phía sau hít khói.

Lâu Linh ngồi ở ghế phụ, mở một chai nước khoáng uống liên tục vài hớp, sau đó vặn nắp chai thật chặt, cất đi.

Lâu Điện liếc cô một cái, anh chưa bao giờ nói gì đã thấy tính cô tự giác không lãng phí tài nguyên nước, ánh mắt ảm đạm. Hình như cô luôn ý thức được tình cảnh của bản thân nhanh hơn người bình thường, hiểu tầm quan trọng của nước, từ đó tự đưa ra phán đoán chính xác. Đó cũng là nguyên nhân kiếp trước bọn họ có thể bình an sống đến bảy năm sau tận thế. Nếu không phải…

“Nè, ở đó có người cầu cứu!” Lâu Linh đột nhiên nói.

Lâu Điện nhìn qua, trước cửa sổ một căn hộ ở tầng ba trong tòa nhà chung cư ở ngã tư, có người nhoài người ra, cầm tấm vải màu đỏ vẫy vẫy. Nghe thấy tiếng kêu “Cứu mạng”, Lâu Điện nhìn cũng không thèm nhìn mà lái xe qua luôn. Hiện tại zombie chỉ mới sơ cấp, cho dù là người thường cũng có thể đối phó bọn chúng, chỉ cần chạy thật nhanh, chẳng sợ chúng đuổi kịp. Còn mấy người ngồi đó chờ anh tới cứu, cứu một lần còn có lần thứ hai, chi bằng đừng cứu họ, huống hồ anh đâu nhất thiết phải làm thế.

Đối với hành vi coi thường của Lâu Điện, Lâu Linh không nói gì.

Tuy rằng zombie trên đường đi qua đi lại nhưng chỉ cần dám đi giết chúng, tuyệt đối sẽ không bị mắc kẹt. Hơn nữa bọn họ chỉ lái xe ngang qua, muốn dừng lại đến giúp họ giết zombie, chẳng phải là tiếp theo còn đưa họ về nhà? Làm gì có chuyện tốt như thế? Người không tự cứu bản thân mà cầu xin người khác cứu, hành động này càng dung túng cho tính trây ỳ của những người đó yếu đuối.

Trên đường về nhà, tình huống như thế này xảy ra rất nhều. Có người trốn trong nhà nghe thấy tiếng xe, ào ào ngó ra ngoài cửa sổ tra xét, thấy xe đi qua, có kẻ biết kêu cứu mạng, có người chỉ nhìn.

Ngoài bọn họ, còn có những người khác cũng lái xe đi thu thập vật tư. Lâu Linh phát hiện dám ra ngoài phần lớn là dị năng giả, ven đường những nhà có người ở, cũng vươn tay cầu cứu đám người có năng lực thần kỳ này, kết quả —— tất nhiên không cần phải nói. Trong đó có một chiếc đang ở lối rẽ đột nhiên tăng tốc, chắn trước xe bọn họ. Có một tên đô con nhoài người ra khỏi cửa xe, ném cầu lửa về phía zombie trên phố, chẳng qua độ chính xác rất thấp.

Lâu Linh vốn dĩ rất hứng thú xem bọn họ ném dị năng, tuy cô không có dị năng nhưng nhìn qua cũng thấy mê. Có điều khi trông thấy mấy tên đó phách lối ném cầu lửa vào xe bọn họ, cô chẳng thích nhìn nữa.

Mắt thấy quả cầu lửa kia sắp rơi vào xe bọn họ thì đột nhiên nó mất đi độ chính xác, cũng không biết thế nào, dường như có một cơn trận gió cuốn quả cầu lửa bay ngược trở lại. OÀNH – sàn chiếc xe con kia bốc cháy khiến cho chiếc xe đột ngột mất lái, đi vòng quanh, phát ra tiếng phanh xe chói tai.

Kỹ thuật lái xe của Lâu Điện rất siêu, mặt không đổi sắc vượt qua chiếc xe kia, khi vượt qua anh còn điều khiển xe va chạm với xe bọn chúng. Lâu Linh có thể trông thấy mấy tên đô con trong xe bị đâm ngã trái ngã phải, ánh mắt nhìn về phía bọn họ tràn đầy sát khí. Trong lòng Lâu Linh ngạc nhiên, có điều chỉ chốc lát xe họ đã vượt qua xe bọn chúng, chẳng biết sau này còn gặp lại không nên cô không để ý nữa.

Rất nhanh họ trở về ngôi nhà đã xa cách mấy ngày.

Lúc xe lái vào tiểu khu, người sống sót ở đây nghe thấy âm thanh, àm ạt ra thăm dò. Thấy xe dừng trước cửa nhà họ Lâu, họ đoán ngay là Lâu Linh kẻ ngốc hằng ngày ra giết zombie, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Sau khi về đến nhà, Lâu Linh nhìn ngôi nhà quen thuộc, bất giác cảm động. Tận thế, có một nơi ở an toàn và độ phòng ngự tuyệt đối, so với trước tận thế còn làm cho người ta xúc động và yên tâm hơn.

Lâu Điện đi cuối cùng khóa cửa lại, nhìn cô nàng lao thẳng về phía sofa nằm, trong mắt yên bình.

*****

Tiểu khu bọn họ sống nằm ở vùng ngoại thành, mật độ dân cư không cao nên số lượng zombie không nhiều. Tuy rằng diện tích nơi này rất lớn, bởi vì có Lâu Linh thanh lý, zombie đã bị giết gần hết.

Sau khi trở về, nghỉ ngơi một ngày, Lâu Điện lại bắt đầu dẫn cô ra ngoài giết zombie, thuận tiện thu thập vật tư. Chẳng qua bọn họ không đến mấy nơi như siêu thị, trung tâm thương mại mọi người thường đổ xô đến, mà tới mấy con phố nhiều zombie.

Lâu Linh biết, Lâu Điện không chỉ lấy hàng hóa mà anh muốn huấn luyện cô nên anh mới chọn những nơi đó.

Sau một đợt liên tục ra ngoài, Lâu Điện thấy cô đối mặt với zombie có thể mặt không đổi sắc thì không bắt cô đi nữa. Điều này làm mặt Lâu Linh đầy vệt đen, cả người cảm thấy không tự nhiên —— chẳng lẽ cô bị cuồng chịu ngược?

Có thể vì ở tiểu khu có Lâu Linh dọn dẹp zombie trở nên rất an toàn. Mấy ngày qua lục tục có người trong nội thành trốn chạy tới đây. Ở nơi này còn rất nhiều phòng trống, phần lớn là chủ nhân đi kinh doanh ở ngoài chưa trở về, những người đó dùng sức mạnh phá cửa chống trộm, sau đó vào phòng trống bên trong ở, chẳng có ai nói bọn họ. Vào thời điểm nhạy cảm này, trật tự xã hội đã loạn, mọi người sẽ không nói đến mấy thứ như đột nhập nhà dân trái phép, có thể sống là tốt rồi.

Bên ngoài lại truyền tới tiếng xe phanh lại, Lâu Linh chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện lại có thêm người sống sót tới. Sau lưng họ có mười mấy con zombie đuổi theo. Sau khi những người này vọt vào tiểu khu, họ đóng cánh cổng sắt loang lổ vết máu lại, ngăn đám zombie ở ngoài, sau đó đồng loạt nằm sõng xoài trên mặt đất. Ai còn có sức lực thì cảnh giác quan sát tiểu khu, phòng ngừa trong đây có zombie.

Mỗi lần thấy người sống sót trốn vào, Lâu Linh lại có chút vui mừng, nó chứng minh đồng loại sống sót nhiều thêm một chút.

Trái ngược với Lâu Linh vui vẻ, Lâu Điện không hề cảm động, vẫn chuyên tâm làm việc của mình: đọc sách, ngắm cô, ngẩn người, vào phòng bếp nấu cơm cho cô ăn.

Những lúc thế này, Lâu Linh chỉ có thể sờ mũi, không biết nói gì. Dù cô hơi nhiệt tình quá, nhưng không thể bắt người ta giống cô được? Mỗi người là một cá thể độc lập, có người trời sinh Thánh Mẫu, có người trời sinh ích kỷ, mỗi cá nhân có suy nghĩ và cách sống của riêng mình, cô không thể chỉ trích người khác.

Điện nước bị cắt, may thay nhà dùng bếp ga, còn mấy bình gas dự trữ. Lâu Điện nhân lúc rảnh rỗi, cố gắng làm thêm nhiều thức ăn chín từ đống lương thực tồn ở nhà, bỏ vào trong không gian. Lúc này Lâu Linh mới biết hóa ra đồ ăn nóng hổi bọn họ ăn ở ngoài không biết do anh làm sẵn từ bao giờ rồi để trong không gian.

Trong phòng bếp vang lên tiếng lạch cạch, Lâu Linh rời khỏi cửa sổ, chạy vào bếp thì thấy Lâu Điện đang làm bánh bao, trong chậu rửa là lớp vỏ đã cán xong, trên bàn kính là từng cục nhân bánh được chia đều, toàn nhân thịt trộn nấm hương. Thấy vậy, mặt mày Lâu Linh hớn hở vội vàng xắn tay giúp.

Trước tận thế Lâu Điện đã mua một đống thực phẩm, hơn nữa mấy ngày qua thu gom hàng hóa, bọn họ không thiếu cái ăn. Chỉ có nước sinh hoạt là tương đối khó khăn, hại Lâu Linh nếu không ra ngoài giết zombie, bình thường buổi tối chỉ có thể lau qua người, không dám tùy ý lãng phí nước. Nhưng nếu giết zombie mà cả người bẩn thối, cho dù nước ít ỏi, Lâu Điện cũng trực tiếp ném cô vào buồng tắm.

Sau khi Lâu Linh nặn một cái bánh xấu xí không nhận ra nổi là bánh bao, cô bị Lâu Điện không chút khách khí đá cô ra khỏi bếp. Lâu Linh hết cách, chỉ có thể nấp ở cửa, bắt đầu bới móc Lâu Điện. Cô vốn là cô gái ưa náo nhiệt, giờ không thể xem TV, không thể online, không thể nói chuyện với bạn nên cô đành chấp nhận tìm Lâu Điện thay thế, dù sao đã là người thân sống cùng một mái nhà mười mấy năm.

“Anh, đồ ăn của chúng ta đủ không?” Tuy cô không biết không gian Lâu Điện lớn cỡ nào, có thể chứa bao nhiêu thứ, nhưng nghĩ tới tận thế mới bùng nổ, không biết khi nào nó kết thúc, đâm ra hơi lăn tăn.

Như thường lệ Lâu Điện chỉ đáp một câu: “Không cần lo lắng.”

Thấy cô còn điều muốn nói, Lâu Điện lấy từ không gian một quả táo đỏ đưa cho cô. Lâu Linh nuốt nước miếng, tìm dao gọt hoa quả bổ táo thành từng miếng nhỏ, mình ăn một nửa, đút cho anh một nửa. Hiện tại cô ăn cô uống đều do Lâu Điện quản, không thể bị anh coi thường cô là con sói bị cún ăn mất lương tâm.

Nhưng mà, khi anh cắn ngón tay cô mút mút thì sắc mặt Lâu Linh tối sầm, quyết định bản thân nên lòng lang dạ thú một chút thì hơn.

Lâu Điện nặn bánh bao rất đẹp, trên đỉnh có nếp uốn tựa như một tác phẩm nghệ thuật, khiến Lâu Linh kinh diễm một phen. Họ vừa cho bánh bao vào nồi hấp, đậy nắp lại cũng là lúc cửa nhà bọn họ bị người gõ vang.

“Linh Linh, điện hạ, hai người có nhà không, mau mở cửa, bọn mình tới cứu hai người!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mục tiêu của Lâu Linh là: Có thể thoát khỏi tầm nhìn của biến thái nửa bước!

Mục tiêu của Lâu Điện là: Trải qua cuộc sống hạnh phúc chỉ có hai người!