Mùa hè này đối với Tô Hiểu Thần mà nói, cũng không có gì gọi là buồn bã, ngược lại cô còn có một chút cảm giác chờ mong đối với năm đầu tiên của trung học.

Vì vậy mùa hè này cảm giác đặc biệt kéo dài.

Cái tranh ghép hình mà ba Tô đưa cho cô kia rốt cuộc cũng được cô liều mạng hoàn thành trước khai giảng, cô đứng bên cạnh bức tranh ghép hình lớn cười híp mắt giơ tay hình cái kéo, nhờ ba chụp ảnh đưa lên weibo.

Đây là bức ảnh đầu tiên của cô bé được ba công bố với mọi người, đôi mắt cô trong veo như nước nhìn chằm chằm màn hình, vừa có chút ngượng ngùng vừa cười được không khép miệng.

Thật ra bạn bè của Tô Khiêm Thành đều biết Tô Hiểu Thần là con gái ông, nhưng ít thấy ông nhiệt tình khoe ảnh gia đình cùng ảnh chụp con gái thanh cao, trong một thời gian ngắn trang chủ của weibo đều bị Tô Khiêm Thành chiếm chỗ.

Tô Hiểu Thần bị ba ba ôm vào trong ngực xem bình luận, miệng còn ngậm một thanh kẹo que.

Sau đó cô nhìn thấy dì Trình hàng xóm nhà bên cạnh bình luận trên weibo một câu: "Thông gia, anh đưa bức ảnh chụp con dâu tôi lên đây con bé đã đồng ý chưa?"

Cô đem kẹo que cắn một cái thật vang, gãi tay Tô Khiêm Thành hỏi ông, "Ba, thông gia là cái gì?"

Rất lâu vẫn không nghe thấy Tô Khiêm thành trả lời cô, cô quay đầu liếc nhìn, mặt ba Tô tỏ vẻ bình tĩnh không muốn nói, giống như cô mỗi lần làm việc gì sai thì ông sẽ bày ra biểu tình này, cả người cô run lên, cắn kẹo que rồi nhảy xuống đùi ba chạy mất.

Cô chạy ra trước thư phòng, còn nghe ba Tô nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn làm thông gia của tôi, con trai cô chuẩn bị ở rể đi."

Ở rể là cái gì? Ăn có ngon không?

Ngày khai giảng đầu tiên, Tô ba khăng khăng muốn đưa Tô Hiểu Thần tới trường học, nhân tiện mang theo cả Tần Chiêu Dương không tình nguyện chút nào mà đi nhờ xe.

Tô Hiểu Thần đăng kí thi để nhập học vào trường trung học tốt nhất, năm nhất trung học thành tích phải xếp loại A, không thể không nói là phải đứng đầu trường học, về phần môi trường học đều không có vấn đề gì.

Tô Hiểu Thần là top cuối cùng đỗ vào trường học, cho nên đối với vệc bản thân có kéo thấp thành tích học tập của trường hay không, ngày đầu tiên đi học sau khai giảng thì những gì cô lo lắng có vẻ hoàn toàn chính xác.

Bởi vì bầu không khí học tập ở năm nhất trung học thật sự là có chút gấp rút.

Tô Hiểu Thần nhớ rõ suốt 6 năm học tiểu học, vừa nhập học thì toàn bộ nữ sinh đã túm tụm vào một chỗ líu ríu nói chuyện, nhưng chưa bao giờ thấy ai chú tâm đọc sách làm bài tập. Nhưng ở đây...

Cô yên lặng bóp trán, bỗng nhiên nghĩ ra một ý nghĩ lạ lẫm.

Cô muốn tìm một bạn cùng nói chuyện với nhau; nhưng chẳng có ai phản ứng lại cô. QAQ

Lúc ăn cơm trưa Tô Hiểu Thần dùng điệu bộ và giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên đem chuyện này nói cho Tần Chiêu Dương thì cậu cũng chỉ nâng mi, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về hướng phía đằng sau cô.

Tô Hiểu Thần theo tầm mắt của cậu đã nhìn thấy một bạn học lúc ăn cơm vẫn cầm trong tay quyển sách, cô nhất thời khiếp sợ, cảm giác ngon miệng giảm phân nửa."Hết rồi, em chắc bị xếp loại dưới đáy hòm."

"Em thật ra cũng tự mình hiểu lấy mình đấy chứ." Cậu bất ngờ nhếch môi cười cười, đứng dậy đi lấy thêm canh, "Muốn lấy thêm không?"

Tô Hiểu Thần nhìn một giọt canh cũng không còn, đáy bát chỉ có một mảnh tảo tía, bi thống gật gật đầu, cô cực kỳ thích món canh tảo tía.

Chờ Tần Chiêu Dương mang canh cho cô trở về, cô đã cảm thấy thế giới không được bình thường cho lắm, luôn cảm giác rất nhiều người đang nhìn cô.

Cô yên lặng hướng mắt nhìn về bốn phía, không khỏi tò mò liếm liếm canh tảo tía trên tay, " Có phải anh đã hạ độc đúng không?"

Tần Chiêu Dương cũng lười đáp lại cô, cúi đầu ăn cơm, động tác thật ưu nhã, trông thật cảnh đẹp ý vui.

Thấy cô còn nhìn mình chằm chằm, Tần Chiêu Dương không vui ngẩng đầu lên, hàm xúc liếc mắt nhìn cô mang theo chút ý tứ cảnh báo, "Nếu anh thật sự muốn hạ độc thì giờ em còn có thể ngồi ở đây chắc?"

Tô Hiểu Thần nhanh chóng vùi đầu vào ăn, ở đây khắp nơi đều là chỗ để học tập, cô học hành kém cỏi như vậy, không ăn no thì lấy đâu ra sức lực chống lại đả kích? Nghĩ như vậy, cô cảm thấy bản thân còn có thể ăn thêm một chén nữa...

" Có thích ứng được với chương trình học của sơ trung không?" Cậu nhấp một ngụm canh, buông đũa, "Anh nghĩ nên tìm cho em một thầy giáo dạy kèm để bổ sung thêm kiến thức."

Tô Hiểu Thần ngước lên nhìn bằng ánh mắt mờ mịt, có chút không rõ ràng cho lắm nhìn anh một cái, "Cái gì?"

"Không gặp rắc rối nào sao?" Cậu thu dọn bàn ăn một chút.

Tô Hiểu Thần nhất thời ngay cả cảm giác thèm ăn còn một nửa lúc trước giờ đều bay biến sạch...

Nhiều năm trôi qua như thế, Cô đã đắp nặn cái hình tượng gì trước mặt Tần Chiêu Dương vậy!

******

Sau khi lên sơ trung, Tô Hiểu Thần phát hiện khối lượng bài tập càng lúc càng lớn, cô chỉ cần hoàn thành bài tập mà cô giáo giao về nhà mà bắt đầu ngay từ lúc ăn xong cơm tối đến tám giờ rưỡi tối mới hết, cô đã bận rộn đến mức còn không có cả thời gian nhìn ngó thân mình mập mạp của mình.

So với Tần Chiêu Dương bình thường đều hoàn thành bài tập trước bảy giờ rưỡi, hiệu suất nhanh hơn cô không chỉ một chút.

Bình thường lúc cô còn đang đau khổ vùi đầu vào bài tập, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy đối diện Tần Chiêu Dương đang chăm chú chơi mô hình của cậu, hơn nữa còn dùng một loại biểu cảm rất nhàm chán... Chơi đến lúc cô làm xong bài tập mới thôi.

Bởi vì Tần Chiêu Dương học giỏi, lại không giống cô sức tập trung kém, cho nên Tần Mặc và Trình An An hoàn toàn là áp dụng phương thức giáo dục mặc kệ đối với con trai, cậu thích như thế nào thì cứ làm như thế, rất ít can thiệp vào.

Tô Hiểu Thần mỗi lần bị bài tập ép tới mức sắp chết đều sẽ chống cán bút đầy hâm mộ mà nhìn Tần Chiêu Dương, vẫn nhìn chằm chằm đến nỗi cậu rốt cuộc không thể bỏ qua ánh mắt của cô quay mặt lại nhìn cô.

Mỗi lúc ấy, Tô Hiểu Thần liền bày ra một bộ dạng như uống tiết gà, tiếp tục hăng hái chiến đấu.

Loại động lực kiểu này khiến Tần Chiêu Dương đều cảm thấy hơi khó hiểu.

Ngoại trừ bài tập về nhà nhiều, Tô Hiểu Thần còn phát hiện môi trường ở đây cũng không giống với trước kia.

Bạn học nữ ở đây nhiều chuyện hơn so với bạn học nữ thời tiểu học của cô, đặc biệt thích tán gẫu về trai đẹp, Tần Chiêu Dương làm người phong lưu, ngày nào cũng nghe người khác nhắc tới tên của cậu, Tô Hiểu Thần cảm thấy bản thân không quen chút nào.

Có nhiều nữ sinh lắm chuyện thậm chí công khai tới chỗ cô hỏi thăm, khiến cho cuối cùng Tô Hiểu Thần cũng hiểu được mỗi người tiếp cận cô đều là vì muốn thu thập tin tức cá nhân của Tần Chiêu Dương miễn phí.

Ngẫu nhiên có một hai người tỏ vẻ hâm mộ ghen ghét đối với việc cô và Tần Chiêu Dương cùng nhau lớn lên, Tô Hiểu Thần đều muốn khóc cho những người đó xem, mẹ nó, các người hâm mộ thì tôi trả cho các người a! Ai muốn mỗi ngày đều bị đem ra huấn luyện khả năng chống đả kích tâm lý chứ!

Vốn là cô luôn tích cực hướng đến tiêu chuẩn một cô gái duyên dáng, nay lại u ám đến mức có thể trả thù xã hội. Ai làm? Tần Chiêu Dương!

Ai, quả thực không thể vui vẻ làm bạn bè được!

******

Với năng lực thích ứng của Tô Hiểu Thần miễn cưỡng coi như không có gì rắc rối, trải qua một nửa khoảng thời gian làm học sinh trung học, cô cuối cùng cũng hình thành được thói quen, tiết tấu học tập nhanh lên rất nhiều so với lúc học tiểu học, hoàn toàn hoà nhập vào.

Không biết có phải nguyên nhân là chương trình học quá nhiều hay không, cô luôn cảm thấy chờ đến cuối tuần càng ngày càng lâu, hiếm hoi lắm mới đếm cuối tuần, chỉ có buổi sáng chủ nhật mới có thể ngủ nướng trên giường.

Bởi vì thứ bảy cô vẫn đến chỗ Tống Tinh Thần học vẽ tranh như cũ, nhưng mà nghe nói mùng hai cô ấy phải tham gia vào ban chỉ đạo mỹ thuật chuyên nghành.

Tô Hiểu Thần nghĩ sau này lại phải ăn mì ăn liền, nhưng vì không có kim mao thay cô giải quyết chỗ jăm bông đi kèm bên trong thì hơi thương cảm, thật lãng phí cẩu tài!!

*kim mao: mình nghĩ là chó lông vàng

lãng phí cẩu tài: tương tự như lãng phí nhân tài, chỉ khác là đây là con chó

Cô cầm bát mì ăn liền lên thở dài thở ngắn, Tần Chiêu Dương rốt cuộc không nhịn được, nâng lên ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ, "Là chính em nói muốn ăn mì ăn liền, bây giờ lại có thể không biết xấu hổ phơi ra biểu tình giống như anh bắt ép em thế hả?"

Tô Hiểu Thần lập tức càng thêm buồn bã, "Chẳng lẽ không phải bởi vì không có cơm nên em mới ăn mì ăn liền sao?"

Tần Chiêu Dương bị những lời này của cô làm cho nghẹn suýt chết, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Thái Tử gia một khi sắc mặt không tốt, hậu quả cũng không phải là việc Tô Hiểu Thần có thể gánh vác, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu giấu đi khuôn mặt không còn một mảnh.

Ở một phương diện nào đó mà nói, độ kính sợ của Tô Hiểu Thần đối Tần Chiêu Dương so với cha mẹ nhà mình còn mạnh hơn nhiều... May mắn mẹ Hàn không ý thức được điểm này, nếu không thì đã bày ra tư thế ngực bị vỡ nát một tảng lớn ở trước cửa nhà...

Cứ như vậy dùng xong cơm trưa trong không khí bình thản ấm áp, Tô Hiểu Thần liền bắt đầu làm bài tập.

Nhưng mà làm bài tập ——

Tô Hiểu Thần trừng mắt nhìn hình vẽ hình thù kỳ quái, buồn bã đến độ tóc cũng muốn trắng hơn, "Liếc mắt cũng có thể nhận ra là góc vuông hình tam giác, vì sao còn phải tốn thời gian đi chứng minh..."

Tần Chiêu Dương không để ý đến cô.

Tô Hiểu Thần an tĩnh một hồi, lại nói: "Một X là đủ rồi, tại sao còn phải thêm Y nữa? Còn liên quan với nhau như vậy..."

Tần Chiêu Dương trước sau như một vững như Thái Sơn.

Tô Hiểu Thần lặng lẽ lật đến trang kế tiếp, mày nhăn càng chặt, "Phụ tuyến là cái gì, có thể ăn được không!"

Tần Chiêu Dương rốt cuộc không thể nhíu mày thêm chút nào nữa, cậu buông sách quay đầu nhìn cô một cái, "Tuy rằng chỉ số thông minh thấp không truyền nhiễm, nhưng phiền em im lặng một chút, không cần liên tục nhắc nhở anh em ngốc nghếch thế nào đâu..."

Tô Hiểu Thần lập tức vui vui vẻ vẻ câm miệng.

Được một lát sau, cô lại xoay đầu lại gây ra tạp âm, "Anh nói xem khả năng Diệt Tuyệt sư thái soạn giáo án sai có lớn hay không?"

Tần Chiêu Dương bên tai vừa thanh tĩnh một hồi, nghe vậy ngẩng đầu hướng sách bài tập của cô liếc mắt nhìn lên trên một lúc, không khách khí trả lời: "Khả năng sai sót hầu như là số không, em có cái cảm giác này, 50% là bởi vì em không nghe giảng."

Tô Hiểu Thần ngốc nghếch theo lời của cậu hỏi: "Còn 50% kia đâu "

Cô còn muốn hỏi thêm, hiếm khi Thái Tử gia lương tâm trỗi dậy muốn khen cô một câu sao?

Vừa cong ánh mắt lên, chợt nghe cậu nói: "Còn có 50% là em quá ngốc, hoàn toàn nghe không hiểu."

Tô Hiểu Thần: "..." Tự rước lấy nhục nhiều năm như vậy, cô phát hiện bản thân vẫn không tiến bộ chút nào.

Sách trong tay Tần Chiêu Dương cứ đều đặn lật trang, cô vẫn chưa lên tiếng kháng nghị, cậu không khỏi tò mò liếc nhìn, Tô Hiểu Thần đang vẽ lại hình tứ giác kia.

Cậu nhìn lướt qua, khóe môi lại chậm rãi nở nụ cười.

Tô Hiểu Thần hiếm thấy lại có thiên phú trong việc vẽ, suốt mấy năm qua, đây cũng là lần đầu tiên cô có thể kiên trì làm một việc nhiều năm như vậy.

Cô cầm bút xóa xóa sửa sửa, dùng vài nét bút hoàn thành rồi coi như vật quý hiếm đem qua cho Tần Chiêu Dương xem, tỉ mỉ xem xét hình vẽ, mặt mũi trắng bệch, "Xong rồi, bài tập này phải nộp cho Diệt Tuyệt sư thái kiểm tra..."

TầnChiêu Dương tỉnh bơ nhíu mày, ý cười trong đáy mắt lại phát ra càng đậm.