Trong đám đông vui vẻ ồn ào, đoàn người đón thần như tượng trưng cho sự phồn hoa của thế tục, chầm chậm bước đi trong tiếng reo hò của vô số người. Lâm Kinh Vũ quay đầu lại, vẻ mặt dửng dưng, có điều cả người trông vẫn thấy có nét đìu hiu, ngay cả giọng nói nghe cũng hơi phiêu hốt: "Theo phong tục ở Hà Dương, đoàn đón thần này trước tiên sẽ đi tới bờ sông ở ngoại thành để tế lễ, sau khi lễ tế và dâng cúng vật cho thần xong thì xin nước sông đem vẩy hết khắp nơi trong thành, lúc đó mới kết thúc. Mấy người cứ ở đây xem, ta đi trước."

Nói xong cũng không đợi bọn Vương Tông Cảnh có phản ứng gì, chỉ vẫy tay một cái rồi xoay người đi luôn. Vương tông Cảnh chưa kịp níu kéo thì đã thấy y rẽ ngang rẽ dọc trong đám đông, nháy mắt không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Nhìn về hướng mà Lâm Kinh Vũ bỏ đi, Vương Tông Cảnh lắc đầu tiếc nuối, không ngờ Lâm Kinh Vũ nói đi là đi liền, nó vốn còn muốn nói thêm mấy câu với vị tiền bối Thanh Vân mà nó rất kính trọng này.

Bất quá nghĩ lại, Vương Tông Cảnh vẫn không nén được tiếng cười, lần này đúng là chuyện vui từ trên giời rơi xuống, ý trong lời của Lâm Kinh Vũ không thể rõ ràng hơn được nữa, nếu mình quả nhiên có thể xuất sắc trổ tài trong Hội Thi Thanh Vân thì ông ta sẽ thu mình vào làm đệ tử. Nghĩ tới đó, nó thậm chí còn kích động tới mức không kìm được phải vung tay thở hắt ra, nét cười trên mặt quả thực có giấu cũng chẳng nổi.

Đứng ở bên cạnh nó, Cừu Điêu Tứ vẫn cõng Tiểu Đỉnh. Đối với chuyện vừa rồi, Tiểu Đỉnh chẳng có cảm giác gì, chỉ liều mạng nghển cổ nhìn đoàn đón thần ở bên kia đang đi xa dần, đám người ở đó mới thực sự là điểm hấp dẫn lớn nhất với nó. Còn Cừu Điêu Tứ thì đã im thít tự bao giờ, lẳng lặng đứng giữa đám đông, vẻ kích động trên nét mặt vừa xuất hiện không bao lâu trước kia hiện tại đã tan biến. Y đứng ở một bên ngó Vương Tông Cảnh mặt mày hớn hở, cặp môi mấp máy một chút dường như đang nói gì đó, nhưng lại không có tiếng nào phát ra. Một lát sau, y quay đầu vùi ánh mắt của mình vào trong đám đông.

Nháy mắt đã sắp không nhìn thấy đoàn đón thần ồn ào kia đâu nữa, kẻ ưa náo nhiệt như Tiểu Đỉnh cảm thấy luyến tiếc, liền giục Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ tiếp tục đi theo xem, bất quá hai người bọn họ đều là người mới tới thành lần đầu, sau khi bàn bạc đơn giản mấy câu liền quyết định đi dạo trong thành. Tiểu Đỉnh lúc đầu còn không bằng lòng, nhưng trong thành Hà Dương hôm nay cũng náo nhiệt phi thường, hàng quán tràn ngập, các trò chơi vừa vui vừa mới lạ nhiều không kể xiết khiến Tiểu Đỉnh lập tức quên ngay, cười đùa chạy nhảy say sưa trên những con đường sầm uất.

Ba người đi dạo lung tung trong thành Hà Dương, cảnh tượng náo nhiệt trong thành cũng tuyệt không phải chỉ có mỗi ở chỗ đoàn người đón thần mà thôi, dường như để chúc mừng ngày tết mỗi năm chỉ có một này, không đường lớn hẻm nhỏ nào không chăng đèn kết hoa, trên đường cũng có rất nhiều gánh tạp kỹ mãi nghệ, vô số bách tính vây xem dày đặc, tiếng cười nói reo hò liên miên. Tiểu Đỉnh mừng cỡn chạy trên đường, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ đi theo phía sau nó. Đi lại trong thành lâu dần, bọn nó có vẻ như cũng bị nhiễm cái bầu không khí vui tươi này, mặt mày hớn hở, cho dù là kẻ thường ngày luôn u ám như Cừu Điêu Tứ cũng không ngoại lệ.

Đang lúc đi ngang một đoạn đường rộng, nhìn qua thấy đèn đỏ treo cao, lầu cao kết hoa, tiếng oanh ca yến vũ cười cợt vọng ra liên miên, Tiểu Đỉnh tức thì hiếu kỳ chạy về phía đó mấy bước ngó xem. Vương Tông cảnh với Cừu Điêu Tứ theo tới vừa nhìn đã thấy các cô nương má hồng cười toe toét, tiếng tơ tiếng trúc(*) miên man lả lơi, mùi son hương phấn dường như cũng đang lan tỏa nhàn nhạt trong không khí.

Vương Tông Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì Cừu Điêu Tứ đã biến sắc, nhất thời mặt lạnh như sương, hừ một tiếng bước tới trước giơ tay kéo Tiểu Đỉnh lại, nói: "Chỗ này không phải chỗ chơi của trẻ con, chúng ta đi mau thôi."

Tiểu Đỉnh ngơ ngác và có vẻ không phục, hậm hực nói: "Cái gì chứ, chỗ đó là chỗ nào, dựa vào cớ gì mà em không thể tới, em muốn xem, xem muốn xem cơ…"

Lúc này Vương Tông Cảnh đã ngó thêm mấy lầntình cảnh trong lầu ở đường đó, nhanh chóng cũng đã nhận ra, lại nghe Tiểu Đỉnh đòi vào đó chơi suýt nữa toát hết mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu để tên tiểu tổ tông nhà ngươi đi vào, lúc về mà lộ ra cho Thanh Vân Sơn biết thì ắt ăn phải quả đắng ngay. Nghĩ đoạn vội vàng chạy qua cùng tóm lấy Tiểu Đỉnh, vừa dụ vừa kéo nó đi. Tiểu Đỉnh hãy còn ấm ức, thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn, kêu: "Làm gì mà không cho em đi xem, trong đó là chỗ nào hai ca ca nói em nghe, nói cho em đi mà?"

Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ nào dám giải thích cho nó, trong lúc khẩn cấp liền bịa ngay ra một lý do, nói bậy rằng những người con gái gì gì đó ở trong đều là do hổ biến thành vân vân, chỉ mong lôi được tên tiểu quỷ này đi ngay. Ai ngờ Tiểu Đỉnh lại là một đứa bé rất khác thường, những đứa khác nghe tới hổ thì đã hết hồn, nhưng nó thì ngược lại rất hưng phấn, gọi lên mấy tiếng hô hô liền có Đại Hoàng Tiểu Hôi lập tức nhảy tới bên cạnh ưỡn ngực hóp bụng dương oai. Tiểu Đỉnh nói vẻ đắc ý: "Đã thấy chưa, nhà em nuôi hai đứa này còn sợ hổ báo gì chứ, mấy đám đấy trên Thanh Vân Sơn chỉ hơi lớn một chút là đều bị hai đứa nó tóm lại đánh cho một trận."

"Uâu Uâu Uâu Uâu !" Đại Hoàng xoay đầu nhìn quanh cất tiếng sủa, cái mặt chó đầy vẻ trang nghiêm làm bộ uy phong khí thế của đệ nhất chó già, thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.

Vương Tông Cảnh cuống lên, bất kể Tiểu Đình nì nèo thế nào cũng kéo nó đi, cũng may Đại Hoàng với Tiểu Hôi bình thường thấy hắn với Tiểu Đỉnh như vậy đã quen nên không có phản ứng gì, nếu không đã xông lên nhe nanh múa vuốt cắn cho mấy cái. Sau cùng cũng rời được khu vực phấn son đó khá xa, sự chú ý của Tiểu Đỉnh cũng đã chuyển sang những chỗ khác vui hơn thì mới coi như kết thúc. Vương Tông Cảnh lắc đầu cười khổ, nói với Cừu Điêu Tứ: "Cũng may huynh phát hiện sớm, không thì suýt nữa đã để Tiểu Đỉnh lọt vào chỗ đó mất."

Cừu Điêu Tứ đứng bên cạnh nó, sắc mặt ngơ ngẩn, khuôn mặt vốn cứng quèo dường như lại âm trầm thêm một chút, bất quá y cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Ba người đi một hồi trong thành, dọc đường ngoại trừ bách tính của thành Hà Dương, bọn nó cũng thi thoảng gặp được mấy khuôn mặt quen thuộc, hầu hết là thiếu niên nam nữ cùng ở trong Thanh Vân Biệt Viện, đang thừa dịp đi giải trí giống như bọn nó. Cứ đi chơi như vậy chẳng bao lâu, đột nhiên từ phía trước có mùi nhang bay tới, Tiểu Đỉnh "úy" lên một tiếng chạy về phía đó, Vương Tông Cảnh ngước đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám đông đang vây thành vòng ở bãi đất rộng, ở giữa tạo thành một khoảng trống, trong khoảng trống chỉ có một chiếc giếng rất cũ, dọc bên bờ giếng là một hàng tràn đầy những hoa quả cúng tế, không ít người già đang quỳ ở đó, miệng lầm rầm như đang nói gì đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Kia là gì thế?" Tiểu Đỉnh hiếu kỳ chạy tới trước tiên, Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ theo sau nhìn cũng ngơ ngác, dỏng tai nghe những người vây quanh bàn tán một hồi mới hiểu được. Thì ra trong lễ tế thần sông mỗi năm một lần, lễ này có thể lưu truyền cả ngàn năm không ngưng cũng là có chỗ thần quái của nó. Mỗi năm vào ngày mười lăm tháng tám, trong thành Hà Dương có một cái giếng cạn nhiều năm cứ hôm đấy lại đầy nước trong, kéo dài một ngày một đêm nước mới rút hết không còn dấu vết. Chẳng ai biết được nước này rốt cục là từ đâu ra, cũng có kẻ to gan chui xuống dưới chiếc giếng cạn để tìm hiểu nhưng luôn không có kết quả gì. Mấy chục năm trước nghe đồn còn có người chết ở dưới giếng, từ đó về sau không ai dám xuống dưới đó nữa.

Tóm lại, hiện tượng lạ của cái giếng mỗi năm một lần này chưa từng ngắt quãng, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi. Đối với bách tính trong thành Hà Dương thì hiện tượng lạ này từ xưa tới này cũng chưa tạo ra phiền phức gì, cho nên lâu ngày đã trở thành một phần của câu chuyện thần thoại thần sông hiển linh. Chỗ trước mắt chính là chỗ chiếc giếng cạn đó, các bô lão trong thành hàng năm đều thờ cúng tại nơi di tích thần sông hiển linh này giống như bây giờ đây.

Vương Tông Cảnh nghe xong liền nhìn về phía xa, chỉ thấy bên bờ giếng có con đường nhỏ được lát bằng đá xanh, cũng có thể vì khô cạn nhiều năm nên bờ giếng cũng không ẩm thấp rêu phong như những chiếc giếng thường thấy, ngay cả cây cỏ cũng không mọc, có thể coi là chuyện lạ. Còn trong giếng thì bởi cách quá xa nhìn chẳng rõ được nên Tiểu Đỉnh nóng ruột, lắng nghe chuyện của một người dân đang xem ở bên cạnh. Đó là một ông lão, thấy Tiểu Đỉnh hoạt bát đáng yêu nên cũng yêu thích, liền kể cho nó nghe. Thì ra hiện tượng giếng cạn tái sinh năm nay vẫn còn chưa bắt đầu, nghe nói năm nào cũng tới đêm khuya giờ hợi thì mới xuất hiện, nước trong thình lình từ tứ phương tám hướng tràn vào trong giếng kèm theo những tiếng ầm ầm, có lần còn có hiện tượng nước phun lên thành cột rất thần kỳ.

Theo phong tục của thành Hà Dương truyền lại, nước giếng chảy vào chiếc giếng cạn tái sinh vừa trong vừa ngọt, uống vào còn có công dụng kỳ diệu lùi bệnh trừ tà, thân thể cường tráng vân vân. Vương Tông Cảnh ở bên nghe tới á khẩu, nhìn Cừu Điêu Tứ chợt phát hiện vẻ mặt của y cũng tỏ ra nhạt nhẽo không quan tâm, rõ ràng là không tin những lời đồn đại này. Trong ba người chỉ có Tiểu Đỉnh là nghe tới tin sái cổ, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc, không ngừng gật cái đầu tròn xoe, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng "ồ, ồ", trông thần sắc có vẻ khá thích thú.

Qua một lúc, Tiểu Đỉnh chợt quay đầu lại nói với hai người Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ: "Vương đại ca, Cừu đại ca, chúng ta chờ ở đây tới tối nhé, xem xem cái giếng này khi nào có nước, được không?"

Vương Tông Cảnh lập tức lắc đầu nói: "Không được, Tiểu Đỉnh, khi chúng ta ra ngoài đã rõ quy định rồi mà, trước hoàng hôn phải quay về Thanh Vân Biệt Viện. Cái giếng cạn này mà có nước thì phải giờ hợi mới phát sinh, tới lúc đó thì trời tối om từ lâu rồi, không được, không được."

Tiểu Đỉnh tức thì trề môi, ngoái lại nhìn Cừu Điêu Tứ đang định nói, thì Cừu Điêu Tứ lại lắc đầu tiếp, thần sắc rất kiên quyết, nói luôn: "Tiểu Đỉnh, chuyện này không được."

Tiểu Đỉnh tỏ ra không vui, hậm hực xoay người bước đi, vừa đi vừa nì nèo: "Cái gì chứ, xem cái giếng mà cũng không được, còn nói cho người ta ra ngoài chơi, xem có cái giếng cũng không cho, nói mà chẳng tính toán…"

Vương Tông Cảnh khẽ lắc đầu đi theo, Cừu Điêu Tứ cũng theo ngay bên cạnh, mặt cười khổ nói nhỏ: "Lai lịch của Tiểu Đỉnh thế nào, sao lại ương bướng như vậy?"

Vương Tông Cảnh vừa định nói, lời ra tới miệng thì chợt thấy Tiểu Đỉnh đã đi khá xa, liền ra hiệu cho Cừu Điêu Tứ đi theo, vừa đi vừa gọi: "Tiểu Đỉnh chậm thôi, đợi bọn ta với." Gọi xong quay lại nói với Cừu Điêu Tứ, "Kỳ thực Tiểu Đỉnh cũng không tính là ương bướng, chỉ là tính trẻ con thôi mà, trước giờ lại chưa từng xuống núi cho nên thấy cái gì cũng mới mẻ."

Ánh mắt Cừu Điêu Tứ hơi hấp háy, nói: "Nghe đồn cha mẹ Tiểu Đỉnh đều ở trong Thanh Vân Môn, huynh có biết bọn họ là ai không?"

Vương Tông Cảnh do dự một chút, nhìn Cừu Điêu Tứ rồi đáp: "Tại hạ cũng không rõ lắm."

Cừu Điêu Tứ "ồ" lên một tiếng, cũng không quá để tâm, có điều ánh mắt y tùy ý nhìn về phía trước, chợt sững người, sau đó tròn mắt la lên thất thanh: "Tiểu Đỉnh đâu rồi?"

Vương Tông Cảnh giật nảy mình, vội vàng quay lại nhìn, tức thì cảm thấy trái tim nhảy lên một cái như bị người ta bóp lại, phía trước biển người mênh mang, bọn Tiểu Đỉnh cùng Đại Hoàng Tiểu Hôi vốn đang đợi nó ở cách đấy không xa lắm, chỉ trong lúc nói mấy câu đã không còn thấy đâu nữa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Vương Tông Cảnh cảm thấy toàn thân bỗng nhiên lạnh toát.

Không cần bàn mà Vương Tông Cảnh với Cừu Điêu Tứ cùng phản ứng giống nhau, rảo bước chạy tới, ngoái đầu nhìn khắp nơi nhưng nào thấy bóng dáng Tiểu Đỉnh đâu, ngay cả con chó Đại Hoàng trước giờ đều rất bắt mắt cũng biến mất một cách thần kỳ, thật không biết vì sao lại trốn biệt nữa.

Nhìn dòng người người qua người lại trên đường, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy như lòi cả mắt ra, vừa lo lắng vừa bực tức, nhìn Cừu Điêu Tứ thấy thần tình của nó cũng rất cổ quái và sốt ruột. Hai người tìm xung quanh một vòng vẫn không thấy, kể cả về sau bất chấp cứ gào tướng lên gọi tên Tiểu Đỉnh thì cũng nhiều nhất cũng chỉ là thu hút một số ánh mắt hiếu kỳ của bách tính, ngoài ra chẳng thu được gì, Tiểu Đỉnh đã hoàn toàn biến mất.

"Thằng quỷ này…" Vương Tông cảm thấy khóe mắt mình không tự chủ được giật giật, quay ra nhìn nhau với Cừu Điêu Tứ. Hồi lâu sau, Cừu Điêu Tứ cười khổ nói:

"Phen này mười phần hết tám là nó định trốn đợi tới tối xem cảnh nước chảy vào giếng cạn rồi."

Vương Tông Cảnh thầm than, cho dù có không thừa nhận thì cũng đành phải cho đại khái là vậy, đành trầm ngâm một lát rồi nói với Cừu Điêu Tứ: "Điêu Tứ, quy định của Thanh Vân nghiêm ngặt, đã nói trước hoàn hôn trở về là trước hoàn hôn phải về, nếu như vi phạm e rằng sẽ bị phạt đấy. Chúng ta chia nhau ra tìm, cố gắng tìm cho được Tiểu Đỉnh đưa nó về núi, một thằng bé như nó ở chỗ đông người thế này tại hạ sợ sẽ xảy ra chuyện."

Cừu Điêu Tứ gật đầu đáp: "Không sai."

Kế hoạch đã định, hai người chỉ bàn sơ qua, ước hẹn trước hoàng hôn bất kể có tìm thấy Tiểu Đỉnh hay không đều sẽ gặp lại ở chỗ cái giếng cạn này, sau đó chia nhau ra tìm.

Vương Tông Cảnh men theo con đường phía đông, trợn mắt lên tìm thật cẩn thận, có điều e rằng lúc này chính là lúc thành Hà Dương đông nhất trong năm, người đi dày đặc như kiến, muốn tìm một thằng nhóc quả thật là quá khó, kể cả nó đang dẫn theo một con chó vàng lớn khác thường. Tìm một hồi vẫn không thu được gì, Vương Tông Cảnh không nhịn được bắt đầu sốt ruột, không còn cách nào đành lại gào toáng lên mấy câu: "Tiểu Đỉnh", nhưng vẫn không có phản ứng gì. Bỗng lát sau ở một đầu đường vọng tới một giọng nói rất dễ nghe đầy vẻ kinh ngạc: "Úy… Vương công tử, công tử làm gì ở đây thế?"

Vương Tông Cảnh ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh đám đông, hai anh em Tô Văn Khang, Tô Văn Thanh đang đứng nhìn qua. Người nói chính là Tô Văn Thanh, còn Tô Văn Khang đứng bên cạnh trông thấy Vương Tông Cảnh tức thì cau mày, mặt tỏ vẻ không vui, bất quá ngoài việc đó ra cũng không có biểu hiện gì khác.

Tô Văn Thanh tiến lại, thấy mặt Vương Tông Cảnh có vẻ sốt ruột, thì lấy làm lạ hỏi: "Vương công tử, Tiểu Đỉnh sao thế?"

Ngày thường ở sân hai mươi ba, Tiểu Đỉnh hoạt bát đáng yêu khiến người ta vui vẻ, bởi vậy quan hệ của nó với mọi người đều không tệ. Tô Văn Thanh cũng rất yêu thích thằng bé này, cho nên nghe thấy gọi tên nó mới hỏi thử xem. Vương Tông Cảnh chần chừ một chút rồi cũng chẳng giấu giếm, cười khổ đem sự tình từ đầu tới đuôi kể hết một lượt. Tô Văn Thanh nghe xong cũng lắc đầu á khẩu, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu nhìn trời, nói với Tô Văn Khang:

"Ngũ ca, ca ca về trước đi, muội ở lại giúp tìm Tiểu Đỉnh, thằng bé đó dù sao cũng ở cùng chỗ bọn muội, không may đi lạc thì hỏng bét."

Tô Văn Khang ngẩn ra một chút cau mày đáp: "Muội lo chuyện bao đồng làm gì?"

Tô Văn Thanh mỉm cười, đẩy hắn đi, thốt: "Được rồi được rồi, ca ca tự về là được, muội quay lại tìm được Tiểu Đỉnh thì cũng sẽ tự về Thanh Vân Biệt Viện."

Tô Văn Khanh nhìn muội muội, tựa hồ biết mình cũng chẳng lay chuyển được cô ta, đành lắc đầu hừ một tiếng rồi xoay người bước đi. Tô Văn Thanh quay lại mỉm cười với Vương Tông Cảnh nói: "Muội cùng với công tử đi tìm nhé?"

Vương Tông Cảnh chỉ thấy khuôn mặt của nàng ta tươi cười dịu dàng, trong vẻ trong sáng ẩn chứa những nét dễ thương, bất giác nhất thời ngây người, nhưng nhanh chóng tỉnh lại, đáp ứng: "Được."

Nói xong hai người liền bắt đầu tiến về phía trước con đường, tiếp tục tìm kiếm Tiểu Đỉnh. Có điều thằng nhóc Tiểu Đỉnh cũng thật là xuất quỷ nhập thần, hai người tìm cả nửa ngày trong thành mà vẫn không thu được kết quả. Mắt thấy đoàn đón thần đã từ ngoài thành khua chiêng gióng trống trở về, trong thành lại tưng bừng náo nhiệt, đứng ở một góc đường, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vẻ bó tay trong mắt đối phương .

"Không biết rốt cục là trốn đi đâu nữa!" Vương Tông Cảnh hậm hực thốt.

Tô Văn Thanh theo Vương Tông Cảnh tìm cả nửa ngày, nhưng cũng không thấy nàng ta tỏ vẻ mệt mỏi, sắc mặt luôn tỏ ra dịu dàng mà điềm đạm, có điều nàng ngước đầu nhìn vầng dương từ từ ngả về tây, trong mắt cũng thấy mấy phần sốt ruột, trầm mặc một lát rồi nói: "Hay là chúng ta quay lại chỗ giếng cạn xem, không chừng Cừu công tử may mắn hơn, đã tìm được Tiểu Đỉnh rồi thì sao?"

Vương Tông Cảnh gật đầu, đáp: "Cũng đành vậy thôi."

Hai người quay lại thuận theo con đường sánh vai đi, đám đông bao bọc xung quanh, Vương Tông Cảnh trong lúc vô ý nhìn sang bên cạnh, thấy Tô Văn Thanh thân hình yểu điệu, da thịt mịn màng như tuyết thoáng hiện sắc hồng, dường như chỉ búng một cái là sẽ rách. Lúc này trên đường người đi rất đông, trong lúc đi thỉnh thoảng lại có người va đập khiến Tô Văn Thanh cau mày vẻ khó chịu. Bước chân Vương Tông Cảnh hơi chậm lại một chút sau đó lại chợt bước nhanh hơn mấy phần, từ đi sánh vai chuyển thành nó đi trước, vừa đi vừa rẽ dòng người trước mặt sang hai bên, tức thì khiến Tô Văn Thanh đi phía sau nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không phải lo có người đằng trước va vào mình nữa.

Tô Văn Thanh ngẩng đầu nhìn khoảng lưng rộng của chàng trai trước mắt, ánh mắt lấp lánh nhưng không nói gì.

Dọc đường mặc dù hai người vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Đỉnh đâu, sau cùng đành tay không trở về chỗ chiếc giếng cạn. Trải qua phen tìm kiếm tốn cả nửa ngày, một ngày náo nhiệt của thành Hà Dương cũng dần yên tĩnh đi nhiều, tuy trên đường vẫn còn nhiều người, nhưng so với lúc sớm thì đã ít hơn kha khá, thế nhưng xung quanh chiếc giếng người vẫn còn vây quanh không ít, không biết có phải là vì để cúng bái cái vị gọi là thần sông kia hay không.

Vương Tông Cảnh quét mắt qua khu vực gần đó một lượt liền thấy ngay Cừu Điêu Tứ, nhất thời hứng chí nói: "Ồ, Điêu Tứ kia kìa, chúng ta qua đó đi."

Ai ngờ nó vừa cất bước Tô Văn Thanh đã chợt kéo tay áo nó từ phía sau cản lại, Vương Tông Cảnh ngạc nhiên ngoái nhìn, chỉ thấy Tô Văn Thanh ngó về phía Cừu Điêu Tứ, cau mày thốt: "Cừu công tử hình như đang gây gổ với người ta, công tử xem kìa."

Vương Tông Cảnh "úy" lên một tiếng, ngước đầu nhìn lại, giây lát sau cũng nhíu mày, quả nhiên đúng như Tô Văn Thanh nói, vừa rồi nó hấp tấp nên không nhìn rõ, bên cạnh Cừu Điêu Tứ quả thực còn có mấy người sắc mặt cau có, đang định nói gì với Cừu Điêu Tứ, còn nhìn sắc mặt lạnh lùng của Cừu Điêu Tứ là thấy rõ lời của hai bên nhất định là không có chỗ nào vui rồi.

Vương Tông Cảnh rảo bước lại gần, đứng bên cạnh Cừu Điêu Tứ, còn Tô Văn Thanh đi theo sau lưng nó. Cừu Điêu Tứ ngoái đầu nhìn lại trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng, sau đó lại ngó Tô Văn Thanh thì hơi ngẩn ra một chút rồi gật đầu với nàng. Tô Văn Thanh cũng khẽ cúi đầu thay cho chào hỏi.

Phía đối diện trông ra có năm người đang đứng, đều là thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, bọn họ đều mặc áo dài màu vàng nhạt khác hẳn với bách tính, ngoại trừ một người thì bốn kẻ kia lưng đeo trường kiếm, nhìn là biết là những tu sĩ cùng xuất thân từ một môn phái. Lúc này đang nói với Cừu Điêu Tứ là một trong số bốn người đeo kiếm, khí thế rất hung hăng, lời lẽ khá vô lễ. Còn Cừu Điêu Tứ thì vốn chỉ cau mày giải thích mấy câu, nhưng thấy người kia kiêu căng ngang ngược nên cũng dần sinh ra giận dữ, sắc mặt sa sầm lại.

Vương Tông Cảnh với Tô Văn Thanh đứng bên nghe đại khái cũng hiểu được câu chuyện, cũng không ngoài việc Cừu Điêu Tứ trong lúc tìm Tiểu Đỉnh không ra, trong lòng không khỏi nóng nảy nhất thời vô ý tông vào người này. Vốn chỉ là một chuyện vặt nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn được nữa, nói mấy câu là xong. Ai ngờ lúc đó Cừu Điêu Tứ đột nhiên có cái bóng rất giống Tiểu Đỉnh vụt qua phía trước, gấp quá chưa kịp nói xin lỗi người ta thì đã đuổi theo rồi. Có điều chuyện này người kia cũng không hài lòng, kẻ đâm vào mình lại chẳng nói chẳng rằng bỏ đi nên lập tức tóm Cừu Điêu Tứ lại nói cho rõ ràng. Kết quả nán lại tí xíu Cừu Điêu Tứ đã không thấy Tiểu Đỉnh đâu nữa, tâm tình bực bội nào còn đâu lời hay ý đẹp gì, thành ra mở mồm là nói ngang luôn.

Trông tình hình người đang đối mặt với Cừu Điêu Tứ mặt mũi giận dữ, lời lẽ lạnh lùng, Vương Tông Cảnh nhíu mày nhìn phía trước, chỉ thấy bên đó bốn người còn lại sắc mặt tuy không dễ coi gì nhưng cũng không có xông lên lấy đông hiếp ít thì cũng yên lòng được một nửa. Nhưng Cừu Điêu Tứ với đối phương nói càng lúc càng ngang, hai bên đều lửa giận bốc lên, tính tình Cừu Điêu Tứ ngày thường đã không dễ chịu, lúc này mặt mũi đỏ bừng, tuy biết lúc đầu là mình sai nhưng hiện tại bất kể ra sao cũng không chịu nhịn, lại bị tên thanh niên trẻ tuổi kia quát mắng mấy lượt, thẹn quá hóa giận, hét lên một tiếng vung quyền đánh luôn.

Sau khi bước vào Hội Thi Thanh Vân, tuy tới nay Thanh Vân Môn chưa có phát cho đệ tử đạo pháp nào của Thanh Vân, nhưng công hiệu bồi bổ cơ thể của Thanh phong quyết thì vẫn có, những đệ tử tham gia hầu hết là khỏe mạnh hơn người thường khá nhiều, động tác cũng nhanh nhẹn hơn không ít, bởi vậy một quyền này của Cừu Điêu Tứ đánh tới cũng rít gió veo veo khiến người không dám coi thường.

Có điều Vương Tông Cảnh luôn quan sát vẻ mặt mấy người bên kia, sau khi nhìn thấy một quyền đó thì họ đều tỏ ra vẻ coi thường, thậm chí còn có nét cười đầy vẻ trào phúng, trong lòng nó lập tức trầm xuống, thầm kêu không xong. Có điều lúc này muốn cản thì đã không còn kịp nữa, mắt thấy một quyền của Cừu Điêu Tứ sắp đánh lên người của thanh niên kia, ai ngờ y cười lạnh một tiếng, thân hình loáng cái đã nhẹ nhàng né được rồi vòng ngay ra sau lưng Cừu Điêu Tứ, sau đó thuận thế đá ra một cước vào ngay hông của hắn.

Cừu Điêu Tứ vốn đánh một cú toàn lực, nên ăn phải một cước này tức thì cả người không đứng vững, bị người ta đá lăn xuống đất luôn, lại còn theo bộ dạng cực kỳ mất mặt, ngã sõng xoài ra.

Vương Tông Cảnh lạnh mặt, bất luận thế nào Cừu Điêu Tứ đều có thể coi là láng giềng cùng một sân với nó, quan hệ tới hôm nay cũng không đến nỗi tệ, đang định xông lên lý luận hoặc đánh giúp thì bên cạnh chợt có một cánh tay đưa ra kéo nó lại, tiếp đó Tô Văn Thanh bước lên một bước cản ngay trước mặt, chăm chú nhìn trang phục cả năm người phía trước, hít vào một hơi, nói:

"Xin hỏi chư vị có phải là đệ tử của Hạo Thiên Kiếm Phái tại Vân Châu không? Ba chúng tôi đều là đệ tử Thanh Vân Môn tham gia Hội Thi Thanh Vân, nếu như có chỗ nào mạo phạm xin thứ tội."

Nói xong, nàng hơi cúi người, trông vẻ dịu dàng dường như còn có nét đoan trang đẹp đẽ khiến mấy người bên kia ngẩn ra. Trong đó thanh niên luôn đứng sau cùng, kẻ duy nhất không đeo trường kiếm cũng xoay đầu nhìn lại, trông đầy vẻ chín chắn uy nghiêm, tướng mạo anh tuấn, tựa hồ có cảm giác là thủ lĩnh của mấy người này. Lúc này tên vừa đánh xong dường như còn chưa muốn dừng lại, ngoạc miệng chửi mấy câu định xông tới tiếp, thanh niên không đeo kiếm thình lình quát một câu:

"La Uy, lui lại."

Lời này vừa nói ra, tên thanh niên bị nạt kia quả nhiên lập tức lùi lại ngay, xem ra rất kính sợ đối với người thanh niên tuổi tác không khác mấy này. Trước ánh mắt của rmọi người, thanh niên không đeo kiếm bước lên phía trước mấy bước, đưa mắt nhìn Vương Tông Cảnh rồi lại nhìn Tô Văn Thanh, ánh mắt lấp lánh như đang đánh giá, sau đó ôm quyền nói:

"Tại hạ Tống Dục của Hạo Thiên Kiếm Phái, vừa rồi La sư đệ tuổi trẻ nóng nảy, xuất thủ không có chừng mực mạo phạm tới các vị, vậy xin lỗi."

Ghi chú (*) Tơ trúc: ý nói tới hai loại nhạc cụ phổ biến đàn (có dây) và tiêu, sáo (làm từ trúc).