Đã từ rất lâu rồi, trong tim em chỉ in mãi hình bóng của anh, những nụ cười xã giao giả tạo của anh, em đều đã nhớ, những lời nói anh chỉ trích em, em cũng chưa bao giờ quên.

Em yêu anh bắt đầu từ những lời chỉ trích ấy.

Và giờ đây, thứ tình cảm em dành cho anh đã quá lớn, giờ nó đâu phải chỉ là tình cảm căm thù oán trách của 1 cô thiết kế thời trang từ công ty đối tác dành cho vị giám đốc thích sự hoàn hảo mà đó là là tình yêu, 1 tình yêu em ko thể kìm nén được nữa, chỉ muốn hét lớn lên cho tất cả mọi người cùng biết rằng “ Em Yêu Anh, Kiều Trấn Vũ”.

Dòng tâm sự này của em, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được bởi vì anh đâu có yêu em, trong mắt anh, anh chỉ coi em là đại diện công ty đối tác mà thôi, quan hệ của chúng ta cũng chỉ là công việc.

Nhưng Khương Uyên này sẽ luôn giữ nó là như vậy, ko để vương vấn 1 chút tình cảm riêng tư.  ( Chương này mình sẽ viết về anh trai của Linh và cô bạn thân của nó là Khương Uyên, mong mọi người ủng hộ ^^)  Quyển nhật kí ấy được Khương Uyên gấp lại, cất kỹ trong ngăn tủ của mình.

Cô đứng dậy, sửa sang lại đầu tóc quần áo rồi mang túi xách đi làm.

Bước vào công ty với ánh mắt ngưỡng mộ của bao cô gái, bởi cô quá xinh đẹp lại còn là tiểu thư nhà giàu có, như vậy ko ngưỡng mộ sao nổi.

Duyên dáng với chiếc váy công sở kiểu cách, Uyên bước vào thang máy để tới nơi làm việc.

Vừa đặt mông xuống ghế, cô đã bị tổng giám đốc cho gọi lên phòng.Chỉ mới mở cửa bước vào, 1 bản thiết kế đã được phi ngay xuống chân cô.

Nhặt nó lên, cô hỏi:Sao anh lại vứt mẫu thiết kế của tôi như thế?Cô còn dám hỏi sao à? Trong cuộc đời của tôi, Kiều Trấn Vũ này chưa bao giờ thấy 1 cái thiết kế nào lại tệ hại đến thế.

Cô nhìn đi, kiểu tay váy như thế đã trở thành cổ lỗ sĩ lâu lắm rồi, giờ tôi đang tự hỏi liệu cô có thật sự đang giấu tài năng của mình hay ko, hay là những gì chủ tịch Khương nói chỉ là những điều dối trá.

Mới sáng ra cô đã phải để tôi bực như này rồi, tôi thật sự ko hiểu nổi.

Cô làm lại đi.Uyên vò bản thiết kế đấy trong tay, ngước khuôn mặt đang lấm tấm nước mắt lên nói lý lẽ:Đúng, tôi ko có tài về thiết kế nhưng tôi yêu nó, tôi yêu cái nghề thiết kế này.

Những mẫu thiết kế đều là đứa con của tôi, anh ko có quyền chà đạp chúng.

Ba tôi chưa lừa dối ai bao giờ nên anh đừng có mà nói bậy bạ về ba tôi.

Tôi ko giỏi, ko suất xắc nhưng tôi có thể sửa chúng, ko phải là đẹp nhất nhưng cũng ko đến nỗi anh phải nổi khùng lên như thế.Những giọt nước mắt của Khương Uyên thi nhau chan hòa trên gò má của cô, ai bảo con nhà giàu sẽ hạnh phúc, ai bảo con nhà giàu sẽ vui vẻ, ai bảo thế? Khương Uyên, 1 cô tiểu thư nhà giàu đích thực đấy nhưng có hạnh phúc đâu, có vui vẻ suốt ngày cười đâu, chỉ suốt ngày có nước mắt và sự tổn thương từ Kiều Trấn Vũ mà thôi.

Cô yêu anh nhưng ko phải lúc nào cũng đồng tình với anh, cô yêu anh nhưng ko phải là phải chịu đựng những gì anh nói, cô yêu anh nhưng ko thể nào mà chấp nhận được việc anh nói ba cô dối trá.

Tình yêu thực sự có nhiều mặt, ko phải lúc nào cũng là màu hồng.

Tình yêu muốn đến được với tình yêu thực sự ko phải là dễ dàng gì, muốn có được tình yêu bắt đầu từ hai phía thì phải chịu khổ đau nhiều lắm.  Uyên chạy lên sân thượng, ôm mặt khóc 1 mình, thầm rủa vị giám đốc thích hoàn hảo kia.

Trấn Vũ chưa từng nghĩ lời nói của mình có thể khiến 1 cô gái mạnh mẽ như Khương Uyên khóc, nên thấy cô khóc anh chẳng biết phải làm gì nữa.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn chạy theo cô, vẫn mong muốn an ủi cô, vẫn thầm lo lắng cầu mong cô ko làm điều gì dại dột.

Con người băng giá của Trấn Vũ hình như đã tan sạch rồi, giờ anh đang lo cho 1 cô gái khác ko phải là em gái mình.  Thấy cô trên sân thượng, anh tiến lại gần mở lời xin lỗi trước.

Khương Uyên, tôi xin lỗi về chuyện lúc nãy.

Do tâm trạng của tôi ko tốt nên mới như vậy.

Hôm qua em gái tôi bị bạn trai đánh nên tôi đang tức vụ đó.

Xin lỗi cô.Mặc cho Trấn Vũ xin lỗi, Uyên vẫn khóc.

Bần cùng quá, anh đã tiến sát lại, đặt môi mình lên bờ môi đang run lên vì khóc của Uyên.

Uyên hết khóc, mắt cô mở to như ko tin vào hiện thực “ Trấn Vũ và cô đang kiss”