Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi Thiệu Hân Đường trải qua một đêm cân nhắc, lại phục hồi lòng tin đối với cuộc sống, tuy rằng không biết tiền chuộc thân cụ thể là bao nhiêu, cũng không thể hỏi, nhưng chắc chắn không phải là số tiền nhỏ, kiếp trước cậu hát kịch đều là vì nghệ thuật, giờ thì vì mấy đồng đại dương chưa rõ, Thiệu Hân Đường đành lắc đầu lắc cổ luyện hai lần lời kịch.

Đêm nay phải diễn vở ‘Bái nguyệt Đình kí’, nội dung về ca tụng tình yêu. Kì thật Thiệu Hân Đường không thích loại kịch tình cảm này lắm, luôn cảm thấy quá ‘nhi nữ tình trường’ [1], quá trẻ con. Cậu càng thích chủ đề ca tụng chiến tranh, anh hùng, dân tộc, kịch chiến hơn. Nghe nói năm đó, nam nhân kia vô tình nghe được vở ‘Xích bích ác chiến’ của cậu, mới chú ý đến cậu, tiện đà phát sinh một loạt các sự tình sau đó.

Cẩu đản có được tên mới, là một cái tên tương đối hoà nhã, gọi là Niếp Kiện An.

Ý tứ là hi vọng cả đời nó khoẻ mạnh bình an, nó hỏi tại sao lại là họ Niếp mà không phải họ Thiệu, mới biết cha nuôi vốn có họ Niếp.

Cả ngày đứa nhỏ đều vui phơi phới, đến chỗ nào cũng vẽ vẽ gạch gạch cái tên mà cha nuôi đã dạy nó viết, gặp người liền nói: “Cha nuôi đặt tên cho con, tên là Niếp Kiện An, ông có thể gọi con là Kiện An”

Buổi tối, Niếp Kiện An nhúng ngón tay nhỏ nhắn vào trong chén nước trà, ngồi dán ở trên bàn, cẩn thận viết cái tên yêu thích của mình. Đại nương hoá trang trang điểm cho Thiệu Hân Đường xong liền đi ra ngoài. Thiệu Hân Đường đang nhìn trang dung đơn sơ thô ráp trên mặt mình, chợt nghe phía ngoài màn cửa, có một giọng nữ cao: “Tiện nhân họ Thiệu kia không phải đã tự sát rồi sao, sao giờ lại trở lại rồi?”

“Hư, em nhỏ giọng chút đi” Một giọng nói dễ nghe hơn vừa rồi rất nhiều cất lên, nữ âm ôn nhu phảng phất mang theo ý cười ác độc: “Chỉ là diễn kịch thôi, cậu ta làm gì đành lòng chết chứ, giờ được Vu tư lệnh coi trọng rồi, vinh hoa phú quý ngay trước mắt, đây bất quá là màn kịch ‘lạt mềm buộc chặt’ vặt vãnh mà thôi!”

“Vinh hoa phú quý cũng phải có mệnh hưởng, nghe nói Vu tư lệnh cũng không phải là một chủ nhân dễ đối phó, người thường nhìn thấy đều không nhịn được phát run, vợ bé cũng chết mấy người rồi, ngày nào đó tiểu tiện nhân này hầu hạ hắn không thoải mái, còn không phải bị hắn bắn chết!”

Lời lẽ khó nghe cùng với tiếng cười lớn phóng túng khiến Thiệu Hân Đường đứng sau tấm màn nghe đến xanh mét cả mặt.

Ai ngờ có người còn nhanh hơn cậu, Niếp Kiện An vốn đang kề sát lên bàn, liền nhảy dựng lên, giống như một con báo đen nhỏ, xông ra phía ngoài màn.

Thiệu Hân Đường nhanh mắt lẹ tay, túm được đứa nhỏ đầy mặt giận dữ đang ào ra bên ngoài, chỉ nghe thấy đứa nhỏ hổn hển gào to: “Mấy người nói bậy!”

Tiếng cười phóng túng im bặt, hai người phụ nữ đứng dựa vào tủ quần áo gỗ lim sát tường, trợn to mắt nhìn hai người đột nhiên xuất hiện. Nói là phụ nữ, nhưng xem gò má non nớt kia, bất quá là con gái mười bảy mười tám tuổi mà thôi.

Con ngươi đen thẳm của Thiệu Hân Đường như mang theo hàn khí, lạnh lùng đảo qua hai cô gái nói xấu sau lưng này. Đứa nhỏ bị cậu giữ chặt vẫn đang giãy dụa không ngừng, mặt đỏ hồng, lại nói một câu: “Cha nuôi là người tốt, các người không được nói như vậy!”

Nắm lấy nắm tay nhỏ bé đang siết chặt của đứa nhỏ, Thiệu Hân Đường cảm thấy có chút cảm động. Tự tay ôm nó vào lòng, hôn ‘bẹp’ một cái lên trán nó, nói: “Kiện An ngoan lắm!”

Hai cô gái bị doạ choáng váng, không dám cử động, chỉ nhìn hai người bọn họ. Đúng lúc này, thằng bé làm chân chạy việc chạy đến, còn chưa nhìn rõ tình huống hiện tại, đã cung cung kính kính nói: “Thiệu tiên sinh, sắp đến vở của ngài rồi.”

Tiểu Hoả tử dẫn đường, lúc Thiệu Hân Đường ôm đứa nhỏ đi ngang qua hai người bọn họ, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu gặp được Vu tư lệnh, tôi nhất định truyền đạt lại lời của hai vị”

Để lại hai cô gái sắc mặt trắng bệch…

Chưa kể Thiệu Hân Đường đang nghĩ phải chạy khỏi Vu tư lệnh nọ, cho dù thực sự gặp được, cũng đương nhiên không truyền đạt những lời vừa rồi vào tai của hắn. Nói như vậy, bất quá là để giáo huấn bọn họ, mới từng đó tuổi, đã biết nói ra những lời ác độc như vậy sau lưng người khác! Cũng chỉ có sợ hãi, mới có thể khiến bọn họ nhớ kĩ.

Thiệu Hân Đường chưa từng lên một sân khấu đơn sơ nhỏ hẹp như vậy, giống như một tấm khăn vuông, đi cũng đi không ra, liếc mắt một cái đã đến rìa sân khấu. Bước chân lên, còn có thể nghe thấy tiếng rung động của sàn gỗ sân khấu.

Nhưng hiển nhiên người đến hôm nay đã nhiều hơn so với ngày Nguyệt Quế diễn, dưới đài ngồi chật kín người, ngay cả trên rìa của lối đi cũng có người đứng xem.

Thiệu Hân Đương không khẩn trương, nhưng vẫn hít sâu một hơi. Tại thời điểm cậu đi ra khỏi hậu đài, cậu đã hoàn toàn tiến vào trong vở kịch.

….

Một khúc kết thúc, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, Thiệu Hân Đường làm một động tác cúi chào tiêu chuẩn nhất.

Đến hậu đài, mới nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Thiệu Hân Đường kiếp trước còn có một thói quen, sau khi xuống sân khấu sẽ không tẩy trang, mà tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một lát, thả lỏng toàn thân, hồi tưởng lại diễn xuất vừa rồi, cân nhắc từng chi tiết, xem xem còn có chỗ nào không hoàn mĩ.

Hôm nay chỗ yên tĩnh đó xác thật khó tìm, lúc này còn chưa có kiến trúc cách âm, người xem kịch ở trước sân khấu quả thực sắp lật tung cả nóc phòng, ào ào yêu cầu Thiệu Hân Đường lại diễn một vở nữa.

Xem phản ứng này, Thiệu Hân Đường quả thật hát vẫn tốt hơn người trước kia rất nhiều, đương nhiên Thiệu Hân Đường cũng có tự tin này.

Đến nơi này, nghèo đến mức ngay cả một cái đồng hồ cũng không có, điều này khiến Thiệu Hân Đường rất rối rắm, lúc này chỉ có thể nhìn sắc trời ước chừng được bây giờ là bảy tám giờ tối. Đứa nhỏ cũng không buồn ngủ, mở to mắt chờ cậu về chung, chạy vòng quanh cậu mấy vòng. Trải qua mấy ngày ở chung, Thiệu Hân Đường phát hiện đứa nhỏ này quả thật nhìn sáng sủa hơn lúc mới gặp rất nhiều, cũng càng nguyện ý quấn quít lấy cậu, loại thay đổi này khiến cậu rất vui. Đứa trẻ này đang phát triển theo phương hướng bình thường rồi.

Lúc cậu vừa đến nơi này, trong lòng có chuyện khó nói, cũng không thể nói, hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm này khó tránh khỏi khiến người ta sợ hãi, nhưng sự xuất hiện của đứa nhỏ hiển nhiên đã xoá nhoà những cảm giác tồi tệ này, khiến Thiệu Hân Đường thích ứng hơn rất nhiều.

“Cha nuôi hát thật hay!”

Đứa nhỏ mới tí tuổi, căn bản không ngồi lên được ghế, đi vòng vòng bên người Thiệu Hân Đường như một chú cún con đáng yêu.

“Cảm ơn!” Thiệu Hân Đường xoa xoa đầu nó, vừa định nói chuyện, lại nghe thấy có tiếng động truyền tới từ ngoài màn cửa, là giọng bà nhỏ Chu Tứ Nương mới hai mươi mốt tuổi của Trầm Tài Điền. Không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.

“Tôi nói Thiệu tiên sinh à, khách hàng đều yêu cầu cậu diễn, bằng không cậu lại diễn một khúc nữa đi”

Chu Tứ nương này vốn là con nhà nghèo, non mềm quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp, cũng không biết đã dùng cách gì, có thể được Trầm Tài Điền ngang tuổi cha cô coi trọng, làm bà nhỏ, càng bắt đầu kiêu ngạo, tuy rằng Trầm Tài Điền luôn dặn dò cô ta phải khách khí với Thiệu Hân Đường, nhưng cô căn bản không để vào tai, chỉ cảm thấy một con hát hạ tiện thì cần gì phải khách khí!

Cho nên lúc nói chuyện cũng mang theo một chút ép buộc, căn bản không cho Thiệu Hân Đường cơ hội cự tuyệt: “Thiệu tiên sinh, mau chuẩn bị đi, tràng diễn tiếp theo là của cậu đó.”

Thiệu Hân Đường còn chưa kịp nói, chợt nghe thấy bên ngoài có một loạt tiếng bước chân đều đặn nhanh chóng đi về hướng này, giọng nói nịnh nọt của ban chủ Trầm Tài Điền chen lẫn vào: “Mời đi bên này!”

Chỉ trong nháy mắt, người đã đến trong hậu đài, là một nhóm quân nhân mặc quân trang nghiêm chỉnh. Nam nhân đi đầu cỡ chừng hai mươi bốn, năm tuổi, bộ dáng có thể nói là anh tuấn, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng đảo một vòng khắp phòng, đã khiến mọi người không dám lên tiếng.

Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng ở trên người Thiệu Hân Đường, lập tức đi đến, nói: “Xin hỏi cậu là Thiệu tiên sinh phải không”

Quân nhân tại thời đại cục diện phân chia, hỗn loạn tứ xứ này hiển nhiên không phải là tượng trưng chính nghĩa gì, cưỡi ngựa nước ngoài đeo đao nước ngoài, thông thường tuỳ ý đùa bỡn làm ác trong thành thị cũng không ai dám nói một chữ. Cho nên thời khắc nhìn thấy đoàn người này tiến vào, người hầu, con hát, ngay cả Chu Tứ nương, đều sợ đến mức mặt mày thất sắc, trong lòng lo âu.

Nhưng kiếp trước Thiệu Hân Đường đã gặp không ít nhân vật lớn, làm sao có thể bị khí thế của những người này trấn áp, cho nên cũng bình thản gật đầu, nói: “Là tôi”

Vốn người có bộ dáng xinh đẹp rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm, Diêm Lương vốn nghĩ người mà tư lệnh kêu hắn đi đón là một con hát có bộ dáng yêu tinh, hành vi phóng đãng, nào ngờ đến lúc gặp mặt thật, mới phát hiện người này thật sự xinh đẹp, nhưng không có chút hương vị phong trần nào, khí độ cử chỉ càng giống công tử thế gia, trong lòng không khỏi thu hồi lại tâm lý khinh thường vừa rồi. Chính là từ đầu đến cuối vẻ mặt của hắn cũng không thay đổi, làm cho người ta nhìn không ra sự biến hoá trong tâm lý của hắn.

Hắn lễ phép khom lưng, nói: “Vu tư lệnh cho mời!”

—————————————————

[1] (“Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” (儿女情长,英雄气短 ér nǚ qíng cháng, yīng xióng qì duǎn)

Câu thành ngữ Hán Việt này có nguồn gốc xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký” (không phải “Thủy hử truyện” đâu nhé).

Nhi nữ: tức là nam và nữ, trai và gái.

Tình trường: quyến luyến chuyện tình ái, yêu đương.

Anh hùng: nghĩa này quá rõ ràng, khỏi phải chú thích thêm.

Khí đoản: Tiêu tan chí khí; tâm trạng, khí sắc xuống “phong độ”.

Anh hùng là để nhân thế ngưỡng mộ, cho nên anh hùng không nên vướng vào vòng lụy trai gái yêu đương quyến luyến.

Vậy thì ngụ ý đại khái của câu thành ngữ trên là: Tình yêu nam nữ quyến luyến với nhau không rời, thì chí khí phấn đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan”.