Hứa Quan Hạo muốn dẫn cậu tới tiệc rượu, Hứa Kiệt không khỏi ngạc nhiên, nhất là khi người chủ động nói cho cậu biết buổi tiệc này có Sở Hành tham dự. Cậu nhớ rõ trước đây, mỗi lần cậu nói hâm mộ Sở Hành, Hứa Quan Hạo đều trầm mặc không vui, lần trước vì muốn làm hòa nên người mới mời Sở Hành tới tiệc sinh nhật, còn lần này, sao đột nhiên lại hào phóng như vậy?

Tuy trong lòng còn rất hoài nghi, nhưng Hứa Kiệt cũng không gì hỏi thêm, cậu cùng Hứa Quan Hạo trở về nhà, sau đó thay trang phục, rồi lại theo Hứa Quan Hạo đi tới tiệc rượu kia.

Hứa Quan Hạo cũng không phức tạp như Hứa Kiệt nghĩ, chỉ là muốn cậu tham gia tiệc rượu này để thả lỏng tinh thần trước kì thi. Hứa Kiệt vốn là người có chuyện đều để trong lòng, trước mặt hắn lại càng giấu nhẹm tâm tư, tới bây giờ hắn đều phải dựa vào sắc mặt cậu mà suy đoán. Lần này Hứa Kiệt đột nhiên nói rằng cậu căng thẳng, Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên, lại càng thương yêu, lo lắng cho cậu. Chỉ cần cậu được vui vẻ, hắn cũng không để tâm việc cậu cùng Sở Hành gặp gỡ.

Mặc dù Hứa Quan Hạo nói đây không phải tiệc rượu quan trọng gì, nhưng thực tế tiệc rượu này được tổ chức rất linh đình, mời không ít ngôi sao nổi tiếng tới, cũng có rất nhiều nhân vật có máu mặt trên thương trường.

Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo vừa tới đã có không ít người chạy qua chào hỏi, chủ tiệc cũng tới nhiệt tình chạy ra đón. Quan hệ của Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo, mọi người biết không ít thì nhiều, thế nên cũng không có ai hỏi thăm thân phận Hứa Kiệt, chỉ là tiến lên chào cậu một tiếng “Kiệt thiếu gia”

Bữa tiệc bày ra không ít loại rượu hảo hạng, thế nhưng Hứa Kiệt chỉ lựa một ly rượu trái cây, hồi chiều ở bar cậu đã uống không ít, nếu còn uống nữa phỏng chừng sẽ say.

Vốn là Hứa Quan Hạo vẫn dắt Hứa Kiệt đi bên mình, thế nhưng càng đi lại càng nhiều người chạy qua chào hỏi, Hứa Quan Hạo đành phải để Hứa Kiệt tùy ý đi, còn bản thân đối phó qua loa với mọi người.

Đi tới đi lui trong tiệc rượu, Hứa Kiệt thi thoảng sẽ quan sát một chút, xem các diễn viên nổi tiếng ngoài đời trông như thế nào, dọc đường có người chào thì khẽ gật đầu một cái. Tuy rằng quan hệ của cậu với Hứa Quan Hạo rất tốt, nhưng mọi người đều biết cậu vốn không có liên quan gì đến tài sản của Hứa gia, cho nên không cần phí công lấy lòng cậu. Gọi cậu là Kiệt thiếu gia cũng chỉ bởi Hứa Quan Hạo yêu quý cậu.

Hứa Kiệt hiểu rõ đạo lý đó, cho nên cũng chỉ ôn hòa gật đầu chào lại, đến khi thấy Sở Hành thì đẩy nhanh bước chân.

Thế nhưng Sở Hành hình như không thấy cậu, Hứa Kiệt thấy Sở Hành cầm ly rượu đỏ đi đến ban công, cậu liền vội vã theo sau.

“Chu Lặc, đủ rồi! Đợi lát nữa có người qua đây, tôi sẽ nói là nhị thiếu gia của Chu thị muốn vi phạm quy tắc ngầm.”

Hứa Kiệt vừa đến gần ban công đã nghe thấy thanh âm của Sở Hành, nội dung trong lời nói khiến cậu phải ngưng bước chân, động tác đẩy cửa cũng trở nên chần chừ, cậu đưa mắt khẽ nhìn qua khe cửa nhỏ.

Hứa Kiệt vừa nhìn đã thấy cả kinh, Sở Hành bị một người ôm lấy, người kia hẳn là Chu Lặc rồi. Hứa Kiệt nhìn không rõ biểu tình của Chu Lặc, chỉ thấy Sở Hành nét mặt tươi cười, nhưng giọng nói vô cùng lãnh đạm, một chút vui vẻ cũng không nghe ra. Sau đó họ Chu trực tiếp tiến lên hôn Sở Hành, gương mặt Sở Hành thoáng chốc đỏ lên, sau đó vội vã đẩy người kia ra.

Hứa Kiệt nhìn được một lúc liền khép cửa lại, cố gắng đè nén kinh ngạc trong mình và quay trở lại tiệc rượu.

Cái người Chu Lặc kia Hứa Kiệt có biết, là nhị thiếu gia của tập đoàn Chu thị, mới từ nước ngoài trở về được một năm, tuy vậy nhưng rất nổi tiếng trong làng giải trí, tiệc tùng lớn nhỏ đều có bóng dáng anh ta. Nửa năm trước, tổng giám đốc công ty S&S vốn là do Chu Diên – anh trai Chu Lặc điều hành, lại đột nhiên đổi thành anh ta. Chu gia lên tiếng là để cho đứa nhỏ này học hỏi kinh nghiệm, còn Chu Diên thì được đưa lên nắm chức chủ tịch công ty, xem ra đều là chủ ý của Chu lão gia.

Hứa Kiệt vừa suy nghĩ vừa đi tới chiếc sô pha đặt trong góc và ngồi xuống. Lúc cậu ngồi cũng không để ý xung quanh, vừa ngồi xong lại có một bóng người dịch tới bên cạnh nhỏ giọng nói: “Xin chào, cậu cũng tới đây lần đầu à! Nhiều người ghê nhỉ, lại toàn nhân vật lợi hại nữa cơ chứ, biết trước thế này thì tôi đã chả đi rồi. Đều tại chị Lý cứ nhất quyết ép tôi tới đấy chứ, mấy người này tôi chẳng dám đắc tội với người nào cả, nếu không sau này làm sao lăn lộn trong làng giải trí được.”

Khẽ nhíu máy, Hứa Kiệt còn chưa nói được câu nào, người bên cạnh đã liến thoắng không ngừng.

Đợi đối phương nói xong Hứa Kiệt mới quay qua nhìn, là một cậu trai trẻ, chắc mới hơn hai mươi, ngoại hình rất điển trai. Nhưng so với mặt bằng chung trong giới showbiz, ngoại hình như này cũng không quá đặc biệt, nhưng chí ít cũng không khiến khán giả phải thất vọng.

“Mà phải rồi, cậu tên là gì nhỉ, tôi là Trần Sam.” (Chén shān)

“Áo sơ mi?” (Chènshān)

“Không, không phải, là Trần, Trần trong Trần Chân, Sam trong Sấn Sam, là Trần Sam chứ không phải áo sơ mi.”

Khóe môi cong lên, Hứa Kiệt ho khan một tiếng, nói: “Tôi là Hứa Kiệt.”

“Nhìn kìa! Là Sở Hành đó.” Hứa Kiệt vừa giới thiệu xong, Trần Sam đã kích động chỉ về hướng gần đó.

Nhìn anh ta kích động, Hứa Kiệt cười trong lòng, không nghĩ hôm nay lại có thể gặp được một người thú vị như thế này. Quay đầu thấy nhân viên phục vụ bưng một khay rượu tới, Hứa Kiệt đứng dậy lấy qua hai ly, một ly rượu trái cây cho mình, ly rượu đỏ đưa cho Trần Sam ngồi bên cạnh.

Cũng không khách khí, Trần Sam nói cảm ơn rồi liền nhận lấy rượu uống, chỉ là vừa uống rượu, vừa hâm mộ nhìn về Sở Hành cách đó không xa.

“Ai, không biết bao giờ mình mới nổi tiếng được như vậy, nghe nói Sở Hành lăn lộn trong giới này đến tám năm mới được nổi tiếng, tôi bây giờ mới hai mươi hai, tám năm nữa cũng đã ba mươi rồi! Haizzz…”

Nghe Trần Sam than thở, Hứa Kiệt có chút buồn cười. “Biết đâu anh gặp vận khí tốt, hai năm nữa đã nổi tiếng rồi.”

Trần Sam bĩu môi chép miệng nói. “Được thế đã tốt! Mà phải rồi, cậu tên Hứa Kiệt nhỉ, sao tôi chưa từng nghe qua, cậu ở công ty nào vậy, lăn lộn được mấy năm rồi?”

“Tôi không phải người trong làng giải trí.”

Trần Sam hai mắt sáng người, vội vàng sấn tới. “Không phải trong làng giải trí mà tới được đây, trẻ như vậy chắc chưa làm tổng tài rồi, cậu là cậu ấm nhà nào vậy?”

“Đều không phải.” Chậm rãi nhấp ly rượu, Hứa Kiệt nghiêng người, kéo dài khoảng cách với người bên cạnh.

Trần Sam tỏ vẻ không tin liếc mắt nhìn Hứa Kiệt, xoa cằm nhớ lại danh sách kia. “Cậu họ Hứa, để tôi nhớ xem nào, hôm nay có những ai họ Hứa nhỉ..?”

“Đừng nói anh nhớ hết danh sách khách mới nhé?” Nghe Trần Sam nói vậy khiến Hứa Kiệt không khỏi hoài nghi.

Khẽ nhẩm lại danh sách, nghe Hứa Kiệt nói Trần Sam liền lắc đầu: “Đâu có đâu, tôi là gì mà được thấy danh sách khách mời chứ, tôi chỉ biết mội vài nhân vật trong mấy gia tộc nổi danh, mấy người có địa vị lớn ấy, chị Lý sợ tôi đắc tội với mấy người này nên chuẩn bị trước, danh sách mấy người không thể đắc tội.. Được rồi, cậu có quan hệ với Hứa gia à! Hứa Quan Hạo là gì của cậu?”

Nghe thấy ba chữ ‘Hứa Quan Hạo’ này, Hứa Kiệt vốn đang bình thản cười, lại vô thức nhìn quanh hội trường tìm thân ảnh của người. Hứa Kiệt vừa nhìn thấy người, lại không ngờ Hứa Quan Hạo cũng đang chăm chú nhìn qua đây, tuy rằng hai người cách nhau rất xa, nhưng đột nhiên chạm mắt khiến cậu có cảm giác như lại sắp ra trận.

“Haha, tôi đoán đúng rồi phỏng, cậu là người của Hứa gia..Chết, Hứa gia!” Trần Sam đang vui vẻ đột nhiên cứng đờ, cố gắng nhớ xem lúc nãy mình có nói gì vô lễ không tốt không? Hình như là không có.

Trần Sam nói khiến Hứa Kiệt khôi phục tinh thần, lúc quay đầu nhìn Trần Sam ngồi bên cạnh, Hứa Kiệt không khỏi cảm thấy ba chấm, anh ta cư nhiên quy quy củ củ ngồi vào chỗ, trên mặt cũng nở nụ cười lễ phép chuẩn mực.

“Hứa tiên sinh, xin chào, chúng ta làm quen một lần nữa. Tôi là Trần Sam, là nghệ sĩ thuộc công ty S&S.”

“Trần Sam!” Thanh âm trầm thấp mang theo ý cười khẽ vang lên, khiến hai người đang ngồi liền ngẩng lên nhìn theo, người thì trầm mặc, người lại ngạc nhiên.

“Hứa tiên sinh, chào ngài!” Cắn xuống đầu lưỡi, Trần Sam cố lấy lại tỉnh táo, sau đó nhớ lại những gì chị Lý từng dạy qua, miệng khẽ nở nụ cười, lễ phép vươn tay phải ra.

Liếc mắt nhìn cánh tay giơ ra trước mặt, Hứa Quan Hạo trực tiếp nhìn sang Hứa Kiệt, khiến Trần Sam còn đang vươn tay có chút xấu hổ.

Chết rồi! Chị Lý còn chưa dạy nếu đối phương không chịu bắt tay thì phải làm thế nào, nên là duy trì động tác hay thu tay về lại đây, thế nhưng thu tay về có làm ảnh hưởng đến bầu không khí không!!!

Đương lúc Trần Sam còn đang ngẩn người tại chỗ, tay đã được một bàn tay ấm áp nắm lấy, cậu mở to mắt nhìn, lại thấy Hứa Kiệt ở phía trước.

Cảm động nhìn Hứa Kiệt, Trần Sam vội nắm lấy tay cậu, đang định lắc lắc tay, đột nhiên cảm thấy gió mùa đông bắc ùn ùn kéo đến, nhìn sang thì thấy Hứa Quan Hạo đang dùng ánh mắt rét băng liếc mình, ánh mắt kia tựa như con rắn đang quấn chặt nơi cổ tay.

Nhanh chóng rút tay về, Trần Sam đưa tay ra phía sau chà mạnh vào áo, cười trừ nhìn Hứa Kiệt: “Haha, Hứa tiên sinh tìm Hứa tiên sinh kìa, tôi còn có việc, xin phép được cáo từ.” Trần Sam căng thẳng vô cùng, cũng chẳng biết mình vừa nói gì nữa, hình như có đem lời thoại trong phim cổ trang hôm nọ ra áp dụng. Nói xong chỉ biết nhanh chóng chuồn đi.

Đại khái là đoán được nguyên nhân Trần Sam thành ra như vậy, Hứa Kiệt quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Hạo, chỉ thấy người vẫn đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình.

“Tiểu Kiệt, tôi say rồi. Đầu đau đau.” Cả người dựa sát lại gần Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo nhân cơ hội nắm lấy tay cậu.

“Người uống trăm chén không say mà.” Tay bị nắm, Hứa Kiệt cũng để yên, ở xung quanh có người đang nhìn bọn họ.

Một tay khoác lên vai Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo giống như cả người đều dựa vào lòng cậu. “Nhưng có nhiều người mời rượu tôi lắm, uống không nổi nữa rồi, em cứ dìu như này, chúng ta cùng về đi.”