Lạc Dao mở mắt, cô cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bẫng, cả người bay lên không trung. Lạc Dao nhìn xung quanh thấy có một đám người vây quanh một cô gái đầm đìa máu. Lạc Dao thốt lên sợ hãi:

- Người con gái đó... chẳng lẽ..

Cô gái đó chính là Lạc Dao... Lạc Dao không thể tin nổi rằng mình đã chết, cô ôm mặt khóc thất thanh. Bỗng quang cảnh trước mắt Lạc Dao thay đổi, Lạc Dao đang đứng trước cửa nhà thờ giăng đầy hoa cúc trắng, trong nhà thờ không có bóng người nào. Lạc Dao từ từ bước vào, cô nhận ra đây là tang lễ của cô bởi bức ảnh đặt ở chiếc bàn chính giữa và bên cạnh là quan tài của cô. Lạc Dao cảm thấy không thể tin nổi sẽ có ngày cô chứng kiến tang lễ của mình, mọi thứ đều hiện rõ ràng trước mắt cô.

Tiếng giày cao gót đi lại trên sàn nhà thờ một cách rõ ràng, lôi kéo Lạc Dao ra khỏi suy nghĩ. Lạc Dao quay đầu lại, cô thấy Lưu Di Hương từ từ bước tới gần quan tài.Lưu Di Hương cầm ảnh Lạc Dao lên rồi ôm vào lòng, từ đằng sau, Lạc Dao thấy vai Lưu Di Hương run run. Lạc Dao nghĩ chắc hẳn Lưu Di Hương thương tâm lắm vì bình thường bà cũng rất yêu thương cô. Thế nhưng:

- Ha Ha Ha...Ha Ha...Cuối cùng mày cũng đã chết!!

Lạc Dao trợn mắt, hóa ra không phải bà ta thương tâm mà là do nén cười. Lạc Dao không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Vì cái gì Lưu Di Hương lại nói như vậy? Mọi chuyện xảy ra sau đó đã giải đáp nghi vấn của Lạc Dao- bí mật che giấu bao nhiêu năm dần hé lộ.

Trường Khánh Minh từ ngoài bước vào, đi theo sau là Trường Mộng.Trường Mộng xoay người đóng cửa lại. Bỗng:

-Bốp...

Tiếng tát vang dội khắp căn phòng. Trường Mộng hết lên một tiếng, cả người ngã phịch xuống.Trường Khánh Minh giận dữ:

- Trường Mộng, sao mày có thể thuê người đâm chết em gái của mày chứ? Mày tưởng không ai tra ra được chuyện này sao? Mày biết hậu quả khi Lạc Tường biết mày hại chết Lạc Dao không hả? Công ty của tao có thể bị phá hủy trong tay mày đấy! Mày tốt nhất nên ngậm mồm chặt lại, chuyện này tao sẽ xử lí!

Lạc Dao mở to mắt:

- Sao cha lại như thế? Rõ ràng chị ta đã hại chết con...Sao cha có thể bao che cho chị ta chứ??

Lạc Dao hét lên nhưng không ai nghe thấy cô nói gì cả. Trường Khánh Minh quay sang nhìn Lưu Di Hương:

-Còn bà nữa, sao bà lại bỏ bê con bà thế hả? Nó làm chuyện gì bà cũng không biết, bà có phải là mẹ nó không hả?

Lưu Di Hương đáp trả:

- Thế thì ông không có lỗi sao? Trường Mộng cũng đâu phải chỉ là con tôi, nó cũng là con ruột của ông đấy! Bao nhiêu năm nay nó chịu đựng uất ức còn chưa đủ sao??

Đầu của Lạc Dao ong ong, cô...cô vừa nghe thấy cái gì?? Trường Mộng là con của cha?? Không thể nào! Trường Mộng lớn hơn Lạc Dao một tuổi... Tức là cha cô ngoại tình còn trước khi cô sinh một năm ư? Cha cô phản bội mẹ cô từ rất lâu ư? Lạc Dao không thể tiếp thu được thông tin này. Mắt cô dại ra.

Trường Khánh Minh nghe Lưu Di Hương nói thế:

- Bà im đi, ngộ nhỡ có người nghe thấy thì sao hả?

Lưu Di Hương nói lớn:

- Người khác nghe thấy thì sao hả? Tôi nhẫn nhịn đủ rồi! Bao nhiêu năm qua, tôi ở bên cạnh chăm sóc ông nhiều như vậy, giải quyết cho ông nhiều chuyện như vậy, thế mà còn không bằng con mụ Lạc Uyển sao? Lúc mụ ta còn sống, tôi không thể quang minh chính đại ở bên ông..Lúc mụ ta chết, ông còn sợ sệt Lạc gia kia không trao tài sản cho ông nên vài năm sau ông mới đẫn tôi về nhà...Nhưng về đấy thì thế nào! Tôi vẫn không phải nữ chủ nhân của nhà đấy, căn nhà chuyển sang tên của Lạc Dao rồi! Vì cái gì, lúc Lạc Uyển còn sống, tôi bị chèn ép, lúc bà ta chết, tôi vẫn sống dưới bóng của bà ta... Chẳng lẽ con gái của tôi cũng phải tiếp tục cúi đầu trước con của Lạc Uyển sao? Tôi không cam lòng....không cam lòng...

Lưu Di Hương tru lên như heo bị chọc tiết...

(còn tiếp)

P/s: Thực ra, ta định viết tiếp chứ không dang dở như vậy nhưng bạn ta cứ giục mãi( ta cũng hơi lười, he he!) nên ta đăng trước vậy. Các mem thông cảm. Moa moa, tiếp tục ủng hộ ta nha!