Ngày thứ hai sau giờ ngọ, Vân Xuyên nói với ta, đã bắt được thích khách kia rồi, hiện giờ đang nhốt trong địa lao nơi vương phủ trước đây của hắn.

Hắn không thể tùy tiện rời cung nên ta lại phải tự mình đi, hắn còn ngăn ta lại: “Chờ một chút.”

Ta ngoảnh đầu, đứng lại chờ hắn nói tiếp.

Nhưng hắn lại chẳng nói lời nào mà có chút xuất thần.

Ta nhíu mày: “Bệ hạ có tâm sự?”

Vân Xuyên ít khi lộ ra vẻ mặt như thế, thấy ta hỏi hắn, hắn mới cười cười: “Không có gì, chỉ là án này đã có chút manh mối.”

Lòng ta biết ắt có căn nguyên khác, cũng không muốn nghe chuyện nửa chừng liền thuận đường nói: “Bởi vì thân phận của kẻ đứng trong bóng tối kia ngòai dự đoán của bệ hạ?”

Vân Xuyên nhướng mày cười nói: “Cũng không phải hoàn toàn không ngờ tới.”

Ta không lý giải được, nhưng cũng không biết nên hỏi tiếp thế nào. Lại thấy hắn cười xong chỉ nói: “Lần trước ngươi hướng trẫm đề cập tới, người đứng đầu tọa trấn Hàn Lâm Viện nên đổi.”

Ta gật đầu: “Hàn Lâm Viện do thân tín của Tả Tướng là Vương Phụ Lâm nắm quyền đã lâu, cơ hồ đã trở thành độc chiếm…” Nói đến đây, ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không khỏi lên tiếng: “Lẽ nào… Tả Tướng khởi xướng lên việc này… cũng không phải bởi vì ỷ thế Quốc Trượng mà là…?”

Vân Xuyên trầm ngâm một lát rồi cười nói: “Sẽ sớm biết thôi.” Tiếp đó lại nói thêm: “Chuyện của Hàn Lâm Viện… Trước khi ngươi nói đã lựa chọn người rồi chứ? Là môn sinh của ngươi hay là phụ tá?”

Mạnh Quan Đào tiến vào Hàn Lâm sau kỳ thi mùa xuân kia khi ta còn ở Hoài Tô, bởi vậy không coi là môn sinh của ta, bèn nói: “Phụ tá.”

Vân Xuyên cúi đầu kề sát ta, thấp giọng nói: “Có thể tin được không?”

Nói đến đây ta cũng đang rất đau đầu: “Ta còn đang nghĩ nên làm thế nào để thử hắn một lần, nhưng hiện giờ đang đúng lúc cần người, ta sợ chúng ta không có thời gian…”

Vân Xuyên đột nhiên ngắt lời ta: “Ngươi còn nhớ Lại bộ Thượng Thư Tư Không Thành trước đây không?”

“Lại bộ Thượng thư trước đây?” ta nhớ trước đây hắn là một trong những người theo đuôi Hiếu Ai Thái tử, “Bệ hạ đã an trí cho hắn thế nào rồi?”

“Hiện giờ chỉ ở Hình bộ treo một chức quan nhàn tản. Ta nhớ ngươi và Tứ công tử quý phủ hắn có giao hảo, hôn sự của muội muội ngươi cùng nhà hắn cũng là do ngươi dốc hết sức thúc đẩy.” Hắn nói giọng mang theo trêu đùa.

“Tri giao mà thôi,” ta không thể không biết xấu hổ, “Thân thể hắn không tốt, chỉ có thể thi họa tới lui. Bệ hạ nếu đã nhắc tới, ta phải đi bái phỏng thăm hỏi mới được.”

Ngay hôm ấy ta liền đi gặp Tư Không Tứ công tử Tư Không Phồn.

Không gặp Nam Kha Tương, nghe nói đang đi dạo Tơ lụa trang rồi. Ta thấy hạ nhân nhà họ đối với ta e ngại kèm theo chút lãnh mạc, nghĩ liền biết ngày thường Nam Kha Tương làm người ra sao.

“Tương Nhi tùy hứng, là phủ chúng ta gia giáo không nghiêm, đã nhọc lòng công tử phải vất vả rồi.” Đối với hắn ta quả thực có chút áy náy —— nếu không phải bệnh lâu không khỏi, với gia thế cùng tài văn chương của hắn vốn dĩ có thể lấy một cô nương tốt hơn. Ví dụ như thiên kim tiểu thư hầu môn con chính thất, hoặc là một nữ tử hòa nhã lịch sự hơn.

Thế nhưng chính ta còn thúc đẩy hôn sự của hắn và Nam Kha Tương.

Tư Không Phồn tựa ở trên tháp, cơ hồ gầy thành một bộ xương khô: “Là ta làm trễ nải nàng.”

Ta cười nhạt: “Công tử đúng là người lương thiện, theo như ta nói, là Tương Nhi không xứng với công tử.”

Trên khuôn mặt vàng như sáp nến của Tư Không Phồn vẽ nên một tiếu ý: “Quân hầu khen lầm rồi, Quân hầu rời kinh ba năm, ngay cả chút tin tức nơi ở cũng không lưu lại. Vẫn là tiểu tư Bạch Cần của quý phủ khuyên ta, ta mới buông xuôi. Nói vậy chắc hẳn Quân Hầu có ý tránh né những nhiễu nhương nơi này?”

Bạch Cần Mặc Thảo…

Sau khi ta hồi kinh vẫn một mực ở tại trong cung, sự tình cũng nhiều, chưa kịp trở về gặp bọn họ. Trái lại bọn họ cũng theo chân Nam Kha Du tới mấy lần.

Lão tổng quản trong phủ dạo này tuổi tác ngày càng cao, hai người bọn họ mấy năm nay cũng xem như chững chạc hơn nhiều. Rời khỏi ta, trái lại rất có năng lực một mình đảm đương. Hiện giờ xem ra cũng bắt đầu thay lão nhân gia chia sẻ một phần công việc.

Ta để mỗi người bọn họ thành gia lập nghiệp, Bạch Cần vẫn còn nghe khuyên bảo, cũng có ý lấy vợ. Thế nhưng Mặc Thảo…

Vân Xuyên rất không thích y, ta nhìn ra được. Mặc Thảo cũng nhìn ra được tâm ý ta hiện giờ——

“Từ biệt ba năm, công tử nhẫn tâm, đem trái tim ta nguội lạnh.”

Ta không có lập trường để khuyên y, chỉ trầm mặc. Y liền nói phải về quê dạy học.

Ta nghĩ, rốt cuộc thì ta vẫn làm y trễ nải.

Ngâm Tình Diệu Thưởng đều theo quy củ trong phủ mà ra ngoài xuất giá rồi. Tuy là theo thương nhân, nhưng cũng là người trong sạch. Vả lại phu quân mỗi người đều chăm sóc các nàng khỏe mạnh. Ta trái lại cũng yên tâm.

“Có nơi nào có thể tránh xa được những thị phi chứ? Tỷ như công tử tuy rằng thân mang bệnh, cũng khó tránh khỏi bị những chuyện tục vật kia làm hao tổn tinh thần,” tâm trí du đãng hồi lâu mới thở dài một hơi, ta cúi đầu bật cười, “Có lẽ cũng là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ…”

Tư Không Phồn xem ra cũng có chút ý tứ, nghe vậy liền cho lui tùy tùng. Ta cảm thấy hắn có lời muốn nói, lại không ngờ rằng hắn mở miệng liền nói: “Quân Hầu đến, ta liền đoán được nguyên nhân. Chỉ là ta hiện giờ triền miên giường bệnh thân bất do kỷ, đường đường là thân nam nhân, nhưng chẳng cách nào gánh vác gia sự. Tuy có công danh nhưng lại không thể ra ngoài, rốt cục cũng vô dụng.”

“Công tử có lời, cứ việc nói thẳng.” Ta hạ giọng nói.

“Nhà ta tuy rằng đi theo cựu Thái Tử, nhưng dù sao cũng là chuyện đã qua. Phụ thân bọn họ vì vậy cũng rất lo lắng, hiện giờ treo một chức quan nhàn tản cũng không dám oán hận gì. Nhưng trong nhà còn có đám con huynh trưởng, với tình trạng bây giờ đúng là muốn xuất lực cũng không có cách nào. Bởi vậy ta mạo muội thỉnh cầu Quân Hầu, nếu có chỗ có thể dụng, xin hãy quan tâm chiếu cố một chút.”

Ta nhếch miệng cười khẽ: “Lẽ nào Dự Thân vương chưa từng tới tìm các người?”

Tư Không Phồn nghe vậy, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một tia tiếu ý khinh thường: “Không phải hắn đến.”

“Vậy là?”

“Tả tướng Lâm Sâm.”

Đến lúc ta trở về cung, đã thấy Nam Kha Du đang đợi ta ở đó. Vừa thấy ta trở về liền ra đón, vẻ mặt khó hiểu: “Mạnh Quan Đào thăng chức lên Hộ bộ Thượng thư đệ cũng biết chứ?”

“Ái chà, hôm nay mới yết kiến bệ hạ đã được vượt cấp đề bạt, thật là hảo phúc khí.” Ta cười nói.

“Ta nghiêm túc hỏi đệ đấy!” Nam Kha Du hiếm thấy lại bực lên, “Sau khi ta hồi phủ, Tiểu Uyển lôi kéo ta mắng, nói ta để Mạnh Quan Đào đến Thừa Ương Điện là gây cản trở cho đệ. Ta cũng gấp muốn chết, đâu phải ta để cho hắn đi? Rõ ràng chính là đệ!”

Ta chau mày, Vân Uyển này thật là…

Nam Kha Du vội la lên: “Đây rốt cuộc là đánh cái trò thần bí gì hả? Không phải nói sẽ để Mạnh Quan Đào đến Hàn Lâm Viện thay thế Vương Phụ Lâm sao? Tại sao trái lại thăng đến Thượng Thư? Bệ hạ đã thương lượng qua với đệ chưa?!”

Ta cười nhạt: “Hắn là Hoàng đế, đệ là thần tử, hắn hành sự tại sao phải báo cáo với đệ?”

Nam Kha Du nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra? Bệ hạ… Bệ hạ vừa ý hắn sao?”

Ta làm sao biết? liếc mắt: “Vừa ý cũng không có gì ngạc nhiên, Mạnh Quan Đào trắng trẻo mỹ mạo, đệ nhìn cũng động tâm.”

Nói xong câu cuối, chính ta cũng không biết trong lòng mình tại sao lại khẽ run rẩy một hồi.

Lẽ nào cả đời này ta đều bị vây dưới cái bóng cũ của Hiếu Ai Thái tử sao?

Đêm đó, Vân Xuyên đến, ta không chờ hắn đã ngủ trước. Hắn ngồi ở bên ngoài điện phê tấu chương, ta vờ như chẳng biết một mực ngủ.

Qua giờ sửu hai khắc, ngoài điện tắt đèn, thế nhưng bên cạnh không có cảm giác lún xuống quen thuộc. Trong tẩm điện tĩnh lặng không tiếng động, Vân Xuyên không biết đã rời đi khi nào.

Ta nhấc lên một ngọn đèn, đi tới ngoài điện, chỉ thấy ngoài cửa cũng có một thân ảnh nho nhỏ bị ánh trăng bên ngoài kéo dài thành một bóng dáng mờ nhạt, ta kêu lên: “A Liệt?”

Nó xoay người, vững vàng đi tới, ôm lấy chân ta ngửa đầu nói: “Bệ hạ không cần ngủ sao?”

Ta nhếch khóe miệng: “Ai biết được? Có lẽ chỉ là không ngủ ở nơi này thôi.”

A Liệt nghe vậy cúi đầy, khuôn mặt ấm áp dán vào chân ta, giọng nghèn nghẹn nói: “Tam ca, đệ lại không dám ở một mình, đệ có thể ngủ chung với huynh hay không?”

Ta gật đầu: “Tam ca cũng không muốn một mình.”

Mấy ngày sau Vân Xuyên cũng chưa từng trở lại Triêu Hoa Cung, trên triều lời đồn đại nổi lên tứ phía, nói là Hoàng đế không gần văn thần, có ý định vi phạm tổ chế.

Vì vậy ta bèn phá lệ lên triều một chuyến.

Đã lâu không gặp, Tả Tướng tựa hồ bảo dưỡng càng tốt, tròn xoe tựa như chim bồ câu Tửu lão quỷ nuôi.

“Quân Hầu gần đây thân thể khỏe mạnh chứ?”

“Phiền Tả Tướng lo nghĩ,” ta cười ha hả nói, “Không có chỗ khỏe hết.”

Lâm Sâm bị ta chặn cứng nửa câu trong cổ họng, sắc mặt biến đổi.

Ta vờ như không biết, mời lão cùng tiến vào điện.

Đợi đến khi Hoàng đế giá lâm, ta mới phát giác… một tháng, ta đã một tháng không gặp người này rồi.

Khuôn mặt hắn che dưới tầng tầng châu liêm, thấy không rõ thần tình, ngay cả ánh mắt cũng cách trở. Ta đột nhiên nhận ra, hắn quả nhiên cách ta còn xa lắm.

“… Ban tọa.”

Phía trước vang lên tiếng nói, ta như đi vào cõi thần tiên, không nghe rõ lắm.

Chỉ thấy một tiểu thái giám mang một cái ghế đến đây, ta khẽ nhíu mày, giơ tay lên chắn trước mạng che mặt: “Không cần”

“Quân Hầu,” Phong Nhi vội vàng chạy đến, cười nói, “Bệ hạ thương thân thể ngài không tốt, không thể đứng lâu mà.”

“Tạ ơn bệ hạ quan tâm,” Ta chắp tay cười nói, “Bệ hạ cửu ngũ chí tôn ở trên có thể đồng cảm thần tử bên dưới, nhưng có vài chuyện thần tử không khước từ sẽ làm trái đạo vua tôi, gây dị nghị không ngừng, mới khiến thần càng thêm lao tâm —– Bệ hạ ban cho, thần vốn không nên khước từ, chỉ là hôm nay thần có việc cần nói, chắc chắn ngồi mà nói thì không thoải mái nên hãy để cho thần được đứng mà mắng chửi người đi.”

“Chiêu Hoa Quân thân là tấm gương cho sĩ tử trong thiên hạ, sao có thể phát ngôn cuồng vọng như vậy ngay trên triều đường?” Lâm Sâm cười lạnh nói.

“Tả Tướng chụp cho cái mũ này ta mang không nổi rồi,” ta cũng hừ lạnh, “Nếu nói là thủ lĩnh văn đàn, chẳng qua cũng là được mọi người thương yêu. Tả Tướng đã thấy ta không xứng, vậy ngài thì có được không.”

“Ngươi…!”

“Chiêu Hoa không được vô lễ.”

Một câu đơn giản, không giận tự uy, ta lập tức ngưng lời.

Lâm Sâm vẫn còn luôn miệng trách móc Hoàng đế bênh vực ta.

Hoàng đế vân đạm phong khinh nói: “Quốc gia đại trị, vừa muốn thân văn, cũng cần trọng võ mới có thể an ổn bên trong, bình trị bên ngoài. Đạo lý này người người đều biết. Các ngươi là trọng thần trên triều, chứ không phải phi tần trẻ nhỏ hậu cung, chẳng lẽ còn vì điểm cỏn con ấy mà tranh sủng sao?”

Nói xong hắn cười ha hả hai tiếng, nhưng không có một tia ý cười nào.

Ta vừa định khởi tấu, Mạnh Quan Đào lại tiến lên giành trước một bước nói: “Gần đây thần vì hạn hán ở Hà Châu mà lo lắng, ngày đêm chính lý các quy định thuế tắc. Bệ hạ dụng tâm động viên thần, thần cảm kích vô cùng. Bệ hạ lấy lễ hiền đối đãi văn thần, lời đồn nhảm sớm muộn cũng sẽ tự suy đổ.”

“Vốn dĩ bệ hạ cũng không phải là không gần văn thần,” một âm thanh đột nhiên cất lên ở phía sau ta, “Chỉ là không gần Tả Tướng thôi…”

Lời này nói ra, hết thảy triều đình đều an tĩnh lại.

Người ngồi trên thượng tọa bật cười mấy tiếng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, ngay cả Lâm Sâm cũng cúi đầu theo.

“Tả Tướng cũng nghĩ như vậy?” Thanh âm của Hoàng đế vẫn tùy ý như vậy, nghe không ra hỉ nộ.

Lâm Sâm dường như còn muốn lẩm bẩm cái gì, nhưng thật sự cũng không có lá gan đó, vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống tạ tội: “Thần không dám.”

Lần này ánh mắt mọi người đều đặt trên người Lâm Sâm, Hoàng đế không đi quản Tư Không Tố vừa mới lên tiếng, người khác cũng không có phí tâm làm việc đó.

Ta liếc mắt nhìn Tư Không Tố, đó là đại ca của Tư Không Phồn, so với Tư Không Phồn rất giống nhau, bề ngoài thì vô hại nhưng mỗi lần hạ thủ… cũng không thiếu sức mạnh, lại cũng chẳng sợ chuốc họa vào thân.

“Tư Không đại nhân đây là công khai trách móc quân thượng sao?” Mạnh Quan Đào lại bất đồng với người khác, cười lạnh bắt lời Tư Không Tố.

“Tại hạ là ngôn quan, ngôn quan không không trị tội phát ngôn, đạo lý này Mạnh Thượng Thư cần ta dạy sao?” Tư Không Tố đúng là Ngự sử, lời này nói không nhanh không chậm, khiến người ta rất nghẹn họng.

Tiếp đó hắn lại nói: “Nhưng mà Mạnh đại nhân ngài xem ra là có Chiêu Hoa Quân tiến cử nên tốc độ thăng chức nhanh quá, đầy vị chua Hàn Lâm Viện đến nối thiếu chút nữa là cất ra được một vò giấm chua hảo hạng rồi.”

“Ngươi…!” Hắn vung mạnh tay áo dài, ánh mắt trừng lên nhìn Tư Không Tố, “Ngươi có ý tứ gì!”

“Tư Không, Nam Kha, các ngươi lui ra.”

Ta đưa lưng về phía thượng tọa, cắn răng, oán hận trừng mắt liếc Tư Không Tố một cái, gằn từng chữ: “Thần xin cáo lui.”

Tư Không Tố trái lại chẳng nói một lời, theo sau ta lui xuống.

Một màn trên triều này, quả thực giống như một trận khôi hài. Lần này người người đều biết Chiêu Hoa Quân và Tả Tướng Lâm Sâm không hợp nhau, còn nâng đỡ Mạnh Quan Đào đối nghịch cùng Lâm Sâm, lại chèn ép gia tộc Tư Không có quan hệ không tệ với Lâm Sâm.

Cũng may Hoàng đế vẫn để tâm đến mặt mũi của Lâm Sâm, nhưng cũng chẳng cho ta bao nhiêu mặt mũi.

Cũng có người nói… Trường giang sóng sau xô sóng trước, có Mạnh Quan Đào mỹ nhân trong lòng, Chiêu Hoa Quân đã là hoa vàng ngày mai.

Chạng vạng ngày thứ hai, ta đến diễn võ trường trong cung.

A Liệt theo Bách Nha ở nơi này. Mấy hôm nay Bách Nha để cho hài tử này điều dưỡng thân thể, sớm ngày học võ, không ngờ tới tiến độ xem chừng cũng rất nhanh. Quả nhiên là bí pháp hữu hiệu của Yên Sơn Tứ lão.

“Tiểu tử này thật ra rất có năng khiếu,” Bách Nha ngậm một cọng cỏ đuôi chó, mơ mơ hồ hồ nói, “Vốn tưởng rằng ngươi để nó cho ta dạy dỗ chẳng qua chỉ để ngụy trang truyền tin tức. Trái lại ta cảm thấy nó là một nhân tài có thể đào tạo.”

“Thích khách kia sao rồi?”

“Đều nôn hết ra rồi, Vân Kiên cũng coi như không chết uổng.”

“Vậy con bồ câu kia cũng xem như không chết vô ích. Cuối cùng cũng giúp ta hiểu được Tửu Lão quỷ rốt cuộc đã lấy cái gì đem nuôi lớn nó rồi.”

“Khôi lỗi trùng… thứ tốt Nam Cương cũng hiếm thấy.” Bách Nha than thở, “Suy cho cùng cũng là ngươi lợi hại… Nhưng mà Chiêu Hoa Quân tài danh có một không hai của Kinh Thành, hôm nay sao lại không thương tiếc lấy một cọng lông chim thế?”

Ta biết hắn đang nói chuyện ta và Tư Không Tố hôm ấy bày ra trò hề kia trên triều đường, quả thực đem ta rơi xuống hàng thấp kém mất rồi.

Tư Không Tố sau đó nói: “Quân Hầu đối với Bệ hạ… Quả thực hiếm có. Chỉ nguyện một phen tâm ý này của Quân Hầu sẽ không phó mặc theo gió đông.”

Ta nghe vậy cũng không biết phải nói điều gì…

Vân Xuyên hắn có biết sao?

“Bệ hạ, bệ hạ, ngươi chớ phụ ta lần nữa.”

Ta thở dài cười châm biếm, trong lòng có điểm quyết tuyệt, lại có chút khổ sở.