Anh Trình hết lòng hết dạ chăm sóc mình, mình lại dùng tình yêu quái dị, lòng lang dạ sói để báo đáp.

Nhưng mà biết rõ tình yêu không bình thường, lại không nỡ buông tay.

Mặt trời vẫn đang say ngủ bên dưới đường chân trời, nhưng ánh sáng của nó đã xuyên qua màn sương buổi sớm, xâm nhập vào phòng cho khách tối đen như mực.

Hà Tân Dương dùng sức xoa mặt, lấy túi nilon trong ngăn kéo, mở cửa đi vào phòng tắm.

Trình Châu Hoàn ngủ không sâu, nghe thấy phòng tắm có tiếng nước cảm thấy kinh ngạc, tưởng là đã hơn bảy giờ, nhưng mà mở điện thoại lên thì còn chưa đến sáu giờ.

Dương Dương đang tắm sao?

Anh ngồi dậy, không nhớ rõ là Dương Dương có thói quen tắm buổi sáng sớm.

Sững sờ một lúc cũng không nghĩ nhiều, thấy vẫn còn sớm lại kéo chăn lên nằm ngủ tiếp.

Hôm nay thứ bảy, tuy là vẫn bận không ít việc nhưng ít ra không cần vội vàng đến văn phòng.

Luật sư cẩn trọng từng bước một như Trình Châu Hoàn cũng không biết, Dương Dương anh luôn che chở còn dũng cảm hơn anh tưởng nhiều.

Thậm chí còn có thêm vài phần cố chấp không ngờ được.

Hà Tân Dương đứng im dưới vòi hoa sen, nước lạnh xối qua đầu, trượt xuống theo thân hình gầy yếu.

Cậu nghĩ, nhất định mình là một người không có lòng biết ơn, nếu không tại sao sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi không không chỉ không từ bỏ, ngược lại còn tìm cách chiếm anh Trình làm của riêng?

Hà Tân Dương của hiện giờ, đúng thật là không xứng với Trình Châu Hoàn.

Hà Tân Dương của tương lai cũng chưa chắc có tư cách đứng bên cạnh Trình Châu Hoàn.

Nhưng cậu có thời gian, còn có thể cố gắng.

Có lẽ cuối cùng cũng có một ngày, cậu sẽ cho anh Trình thấy năng lực của mình.

Đợi đến ngày đó...!

Cánh chim chưa vững vàng, móng vuốt chưa sắc nhọn, Hà Tân Dương chỉ có thể lặng lẽ giấu đi dã tâm của mình.

Cũng bắt đầu từ ngày này, trừ việc thi đậu Bắc Hàng, Hà Tân Dương có thêm một mục tiêu mới.

Đó là trở nên xuất sắc như anh Trình.

Trình Châu Hoàn hoàn toàn không biết gì về một đêm đầy sóng gió này cả, ngủ tới tám giờ mới dậy, lúc đi tới thư phòng đã thấy Hà Tân Dương đang làm bài tập rồi, phòng bếp còn có một cái nồi nhỏ được đặt trên bàn bếp.

Anh mở vung ra, bên trong trứng tráng.

Những món mà Dương Dương biết làm rất ít, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nấu cơm, nấu mì và nấu trứng.

Trong lòng Trình Châu Hoàn ấm áp, quay người hỏi người trong thư phòng: "Dương Dương, trứng trong nồi là nấu cho tôi sao?"

Có lẽ do vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói anh còn mang theo chút lười biếng.

Ngòi bút chọc tờ giấy nháp thủng một lỗ nhỏ, Hà Tân Dương không dám quay đầu, cao giọng đáp lại: "Vâng ạ, em đã ăn rồi."

Rõ ràng là đối thoại không khác gì bình thường, Hà Tân Dương bị ám ảnh vô thức cảm thấy mình nói thế nào cũng không đúng.

Ngược lại Trình Châu Hoàn lại rất dứt khoát gắp trứng vào trong bát cắn một miếng, đột nhiên bị vị ngọt làm nhíu mày.

Tay nghề của Dương Dương đúng là không giống con người em ấy, nấu một quả trứng tráng thôi thế mà bỏ tận ba muỗng đường.

Cơ mà Trình Châu Hoàn vẫn không sợ ngọt sâu răng ăn hết sạch, vừa rửa chén vừa hô: "Dương Dương, trứng tráng không tồi, có điều lần sau nhớ bỏ ít đường hơn nhé."

Hà Tân Dương biết thật ra anh Trình đang uyển chuyển biểu đạt câu "ăn không ngon", thở dài một hơi tiếp tục viết viết vẽ vẽ ở lỗ thủng của tờ giấy nháp.

Trình Châu Hoàn không nhận ra Hà Tân Dương có gì không đúng, vẫn đối xử với cậu tốt như trước, buổi tối làm việc xong còn làm bộ làm tịch chỉ Hà Tân Dương vài câu khó.

Nhưng mà sáng sớm thứ hai mọi chuyện lại không giống như hồi trước.

Trước khi rời giường Trình Châu Hoàn nghe thấy tiếng gõ cửa, Hà Tân Dương ở bên ngoài nói to: "Anh Trình, em làm xong trứng tráng rồi.

Buổi sáng rất vội, từ trước đến nay anh đều ăn sáng bên ngoài, hiện giờ Dương Dương lại gõ cửa gọi anh dậy, còn nói đã làm trứng tráng rồi.

Trình Châu Hoàn lười biếng duỗi thắt lưng, cảm thấy chuyện này thật kì lạ.

Lần này trứng không ngọt như lần trước, nhưng vẫn nằm ngoài phạm vi có thể tiếp nhận của anh.

Trình Châu Hoàn nuốt miếng trứng xuống, liếc mắt nhìn Hà Tân Dương thấy người ta không chút để ý thu dọn đồ trên bàn bếp, nhưng sườn mặt như dán ba chữ to: Cầu khen ngợi.

Trình Châu Hoàn thở dài, uống một ngụm nước đường, cười nói: "Ăn ngon lắm."

Cổ tay Hà Tân Dương rõ ràng khựng lại, đuôi lông mày cũng cong lên, ngoài miệng lại chỉ nói: "Vậy ngày mai em cũng làm."

Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào Trình Châu Hoàn tỉnh dậy cũng có bữa sáng đợi sẵn.

Trong lòng đau khổ nhưng sự thật rất tàn khốc: Ăn sáng ở nhà sẽ phải dậy sớm mười phút, còn phải chịu đựng tay nghề lúc tốt lúc dở mà bản thân còn không tự ý thức được của Dương Dương.

Bữa sáng mà Hà Tân Dương làm hoàn toàn là trứng gà: có trứng tráng, trứng luộc, cháo trứng,...!Ăn cả một tuần liền rốt cuộc Trình Châu Hoàn không chịu nổi, sáng chủ nhật tự mình xuống bếp, rán vài cái bánh vừa mềm vừa thơm.

Hà Tân Dương ở bên cạnh nhìn, muốn lén lút học theo, kết quả bị dầu bắn làm bỏng tay.

Trên tay lập tức nổi bong bóng, xung quanh cũng đỏ lên.

Trình Châu Hoàn lập tức buông cái xẻng lật bánh xuống đi tìm thuốc bôi.

Hà Tân Dương tắt bếp cũng đi ra ngoài theo, vừa đi còn vừa nói "Không sao đâu, hứng dưới vòi nước lạnh là được rồi" vừa cho ngón tay vào miệng.

Trình Châu Hoàn tìm thấy thuốc bôi rồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Tân Dương đang ngậm ngón tay còn cảm thấy đau hơn.

Đó là ngón tay giữa.

Trình đại luật sư lùi về phía sau một chút, suýt nữa ngã ngồi ra đất, vừa định nói "Động tác này không thể làm tùy tiện như vậy được" thì thấy vẻ mặt ngay thẳng của Dương Dương, cảm thấy giữa ban ngày ban mặt mình cũng hiểu sai ý được, quả thực là cầm thú.

Hà Tân Dương lấy tay sạch sẽ khăng khăng tự mình bôi thuốc, cuối cùng tiếp tục đứng bên cạnh nghiêm túc học rán bánh.

Một tuần sau Trình Châu Hoàn lại được ăn bánh năm ngày.

Trong thời gian đó Hà Tân Dương cũng nhận được kết quả thi thử.

Cậu nhìn chằm chằm điểm số trợn mắt há miệng, cả người ủ rũ trốn trong thư phòng một đêm.

Trình Châu Hoàn vào phòng lấy tư liệu lén nhìn cậu, trên giấy một chữ cũng không viết.

Với thành tích hiện giờ, một nguyện vọng cũng không đỗ chứ đừng nói đến Kỹ thuật máy bay của Bắc Hàng.

Trình Châu Hoàn là người từng trải, tất nhiên hiểu được mất mát trong lòng Hà Tân Dương.

Có điều chịu đả kích cũng không phải chuyện gì xấu, dù sao một năm nữa mới thi đại học, phát hiện mình yếu kém phần nào mới bổ sung kịp thời được.

Rất nhiều học sinh thành tích lớp 10 và lớp 11 rất bình thường, lên lớp 12 gấp rút đuổi kịp, cuối cùng vẫn thi đỗ trường đại học mà mình mong ước.

Không cần lấy người khác làm ví dụ, ngay bản thân Trình Châu Hoàn cũng đến lớp 12 mới đột nhiên học tập chăm chỉ.

Lớp 10 lớp 11 chơi hết mình, lớp 12 mới bắt đầu nghiêm túc, có thiên phú có nghị lực, lại được giáo viên có tiếng kèm học, chẳng tốn bao nhiêu công sức trong vòng một năm đã đạt được yêu cầu mình đề ra.

Dương Dương không phải thiên tài, nhưng cũng tuyệt đối không ngu ngốc, cũng thuộc kiểu người khá là thông minh trong những người mình thường như anh, cho nên cũng coi là có thiên phú.

Nghị lực thì khỏi phải nói, Dương Dương kiên trì từ trước tới giờ hoàn toàn là dựa vào nghị lực.

Về phần giáo viên có tiếng, đầu năm nay Trình Châu Hoàn đã hẹn sẵn rồi, nghỉ hè mở lớp sẽ cho Hà Tân Dương đi học tới tận khi thi đại học.

Vì vậy Trình Châu Hoàn không lo lắng nhiều.

Thật ra Hà Tân Dương cũng không buồn lâu,sáng hôm sau đã bận rộn rán bánh như trước, vẫn nhân thời gian buổi sớm bật tai nghe học thuộc từ mới.

Tâm tình không yên như vậy, bánh rán ra càng khó ăn.

Trình Châu Hoàn không nỡ chê không ngon, gắng gượng ăn xong, cuối tuần ra ngoài mua một túi bánh bao không nhân.

Lại tới ngày phát tiền lương.

Giờ nghỉ trưa Hà Tân Dương mang thẻ ngân hàng ra cây ATM chuyển tiền, vừa kiểm tra thử thì phát hiện trong tài khoản nhiều thêm 800 tệ.

Cậu trăn trở suy tư mãi, đến khi người phía sau không vui ho khan một tiếng mới chuyển tiền thuê nhà và phí sinh hoạt đến thẻ của Trình Châu Hoàn.

Tiền lương của lớn nhỏ trong văn phòng luật sư Trường Thanh đều do chị Lưu quản, bình thường sẽ không phát lương, ai cần xem xét thì đi tìm chị Lưu là được.

Hà Tân Dương đi làm được gần nửa năm, phát bao nhiêu sẽ lấy bấy nhiêu, cũng không so đo có tính thiếu vài chục tệ hay không.

Lúc này tự dưng có thêm 800 tệ làm cậu đứng ngồi không yên, phải đến hỏi chị Lưu một lần mới được.

Chị Lưu chỉ vào một điều khoản nói về vấn đề trả lương, ngay dòng đầu tiên: "Đây, trợ cấp thay ca."

"Thay ca?" Hà Tân Dương cầm giấy phát lương lên, nếu chỉ là một con số nhỏ thì không sao, nhưng tận 800 tệ vẫn làm cậu cảm thấy nghi hoặc: "Nhưng mà em có thay ca gì đâu ạ?"

Người trẻ tuổi nhận được thêm tiền mà còn đi hỏi lại cặn kẽ như Hà Tân Dương đúng là hiếm thấy.

Chị Lưu cười lắc đầu, cách lớp kính mờ chỉ ra quầy tiếp tân: "Tăng Tích mang thai xin nghỉ, không phải nửa tháng nay em đứng trước quầy tiếp tân thay con bé sao? Tiền lương lúc trước của em là tính theo lương tạp vụ, mà việc làm thay Tăng Tích này không thuộc về công việc của tạp vụ.

Trước kia thỉnh thoảng em trông coi thay Tăng Tích thì có thể nói là giúp đỡ một chút, hiện giờ con bé xin nghỉ dài hạn, thực tế là em đã nhận luôn phần việc này rồi, tất nhiên cần phải tăng thêm lương."

Hà Tân Dương rất mừng rỡ, lại nghe chị Lưu nói: "Tháng này không làm cả tháng, chỉ tính cho em 800 tệ, sau này mỗi tháng là 1200 tệ."

"Nhiều vậy ạ?" Hà Tân Dương bật thốt ra, nói xong mới cảm thấy buồn cười, hai má đỏ ửng cúi đầu: "Cảm ơn chị Lưu ạ."

"Cảm ơn chị làm gì?" Chị Lưu liếc cậu một cái: "Cũng không phải là chị trả lương cho em."

Cho nên phải cảm ơn ông chủ mới đúng.

Hà Tân Dương ra khỏi phòng chị Lưu, do dự không biết có nên đi tìm Trình Châu Hoàn không.

Vừa cảm thấy theo lý mình nên đi cảm ơn một tiếng, lại vừa cho rằng chỉ vì "việc nhỏ" này đi tìm anh có vẻ dính người quá.

Từ lúc nhận ra tâm tư của mình, Hà Tân Dương trở nên vô cũng cẩn thận, rất nhiều lời đắn đo suy nghĩ kĩ càng mới dám nói ra, sợ bị anh Trình nhìn ra lòng lang dạ thú của mình.

Nếu là trước đây, cậu đã sớm chạy đến văn phòng Trình Châu Hoàn, đầu tiên nói lời cảm ơn, sau đó sẽ rút ra 100 tệ, hào phóng tỏ vẻ "Bữa tối nay để em mời", hiện giờ lại suy đi tính lại, coi hành vi vốn quang minh chính đại này trở thành "có dụng ý khác".

Đối với anh Trình, lúc nào mà cậu không có dụng ý khác chứ?

Hà Tân Dương ngồi bên cạnh Viên Đông.

Nói là chỗ ngồi thực ra chỉ là một cái bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc của Viên Đông, trên đó vốn để đặt sổ ghi chép hoặc thỉnh thoảng đặt cốc nước lên, phần lớn đã bị Viên Đông bày bừa chật kín văn kiện.

Cậu rất ít khi ngồi xuống đây, thỉnh thoảng nghỉ ngơi ngồi xuống đây ánh mắt cũng sẽ nhìn vào văn phòng của Trình Châu Hoàn.

Trước kia lặng lẽ nhìn Trình Châu Hoàn họp, mê mẩn dáng vẻ nghiêm túc thanh nhã của anh, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ và khát khao, muốn trở thành một người như vậy, lại cảm thấy chỉ có thể nhìn không thể với tới.

Hiện giờ lại lén nhìn Trình Châu Hoàn, tâm tình ngưỡng mộ bỗng nhiên không còn thuần túy nữa, tựa như một giọt mực đen nhỏ vào cốc nước trong suốt tạo thành một đóa hoa không rõ ràng.

Đóa hoa tan trong nước, giống như bị dòng nước nuốt chửng, nhưng nước cũng bị đóa hoa làm vẩn đục, cuối cùng lại không thể khôi phục sự thanh khiết ban đầu.

Một giọt mực kia tên là "thầm mến", có thể làm vẩn đục cốc nước, có thể làm lòng dạ nhỏ nhen.

Đặt trên người Hà Tân Dương đại khái là ý muốn chiếm hữu muốn bảo vệ của một giọt sương sớm còn chưa lộ rõ.

Bắt đầu chú ý đến việc làm ăn của anh Trình và các luật sư khác trong văn phòng, bắt đầu thấy anh ấy đối xử với đồng nghiệp rất tốt, bắt đầu muốn trở thành bạn bè thân thiết của anh Trình, bắt đầu lén lút nghe anh Trình nói chuyện điện thoại.

Trong lòng có người mình thích không khỏi làm học tập chểnh mảng.

Thiếu niên cùng tuổi thường giấu "sách đen" dưới vở bài tập, nơm nớp lo sợ giấu cha mẹ thầy cô lật xem.

Còn Hà Tân Dương lúc làm bài lại chần chừ, vừa sợ bị phát hiện, vừa thấp thỏm cảnh giác.

Anh Trình cũng giống "sách đen", thỉnh thoảng trộm nhìn một cái, vừa che giấu vừa lật thử sẽ nghiện.

Hà Tân Dương nằm úp sấp trên bàn tiếp tân chợp mắt, cảm thấy mình so sánh anh Trình với "sách đen" hơi quá đáng.

Nghĩ như vậy, bài tập cũng không làm nổi nữa.

Trình Châu Hoàn dù bận nhưng vẫn ung dung đợi Hà Tân Dương đến thông báo chuyện tăng tiền lương, nhưng mãi đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc người ta cũng không xuất hiện.

Từ khi chuyển tới trực trước quầy tiếp tân, giờ nghỉ trưa Dương Dương sẽ không đến văn phòng anh làm bài nữa, bài tập giáo trình có thể để dưới ngăn bàn của bàn tiếp tân, rộng rãi hơn bàn công tác xếp đầy tài liệu này của anh nhiều.

Trình Châu Hoàn đổ một gói cà phê hòa tan vào cốc, giả bộ đi đến máy lọc nước bên ngoài.

Sở luật sư có tổng cộng ba máy lọc nước: trong phòng Trình Châu Hoàn có một cái, ngoài phòng họp có một cái, ngoài cửa trước quầy tiếp tân có một cái.

Bình thường ai uống chỗ người đó, không tranh giành của nhau.

Ví dụ như Trình Châu Hoàn là vị khách duy nhất của máy lọc nước trong văn phòng, cái bên ngoài phòng họp là chỗ công nhân dựa vào nghỉ ngơi, còn cái trước quầy tiếp tân là để công nhân và khách đến uống nước.

Một mình độc chiếm một cái máy lọc nước, Trình Châu Hoàn không có lý do gì cầm cốc ra máy bên ngoài quầy tiếp tân để lấy nước cả.

Viên Đông nằm úp lên bàn ngủ trưa, đầu óc mơ màng gọi về phía Trình Châu Hoàn: "Lão đại, anh tới chỗ Nhị Muội làm gì?"

Nhị Muội là nhũ danh Tăng Tích đặt cho máy lọc nước ngay trước quầy tiếp tân, cái bên trong phòng Trình Châu Hoàn là Đại Muội, cái còn lại tên là Tam Muội.

Trình Châu Hoàn hơi dừng bước, cũng không quay đầu lại: "Pha cà phê, bên trong hết nước ấm rồi."

Hà Tân Dương còn đang xuất thần, vừa nghe giọng Trình Châu Hoàn đã xoay người lại, gọi: "Anh Trình!"

Trình Châu Hoàn cong đuôi lông mày, cũng không vội khuấy cà phê mà tựa vào bàn tiếp tân, nói: "Nhận được tiền em chuyển rồi, nhanh thật đó."

Hà Tân Dương chống cằm cười, lúc này mới "thuận tiện" nhắc đến chuyện thêm 800 tệ, vô cùng khách khí nói: "Cảm ơn anh Trình, hôm nay anh có tăng ca không?".