“Ai nha, sao lại thế này.” Chủ nhà tới đây xem phòng ở, còn chưa đi vào cửa đã thấy Lâm Tây ngồi trên sàn nhà WC không nhúc nhích, vội vàng chạy tới nâng cô lên: “Tiểu Tây, sao lại làm bản thân thành thế này.”

“Chú.” Lâm Tây nhìn người đến, miễn cưỡng lên tiếng.

“Ai, có phải cả người không thoải mái? Đừng ngồi ở chỗ này, đến sô pha ngồi.” Chú Lưu vội vàng nâng Lâm Tây dậy.

Hai người ngồi xuống sô pha ở phòng khách, chú Lưu đổ cho Lâm Tây một chén nước, Lâm Tây chậm rãi uống vào mấy ngụm nước, đầu óc mới dần dần tỉnh táo lại.

“Trần Kiều lúc trước ở chỗ này thuê nhà của chú, sao lại đột nhiên dọn ra ngoài?” Lâm Tây vội vàng hỏi.

“Tiểu Tây, chú cũng không còn cách nào, chú và ba mẹ con làm hàng xóm nhiều năm, chú lại là nhìn con lớn lên, chú, này……”

Lâm Tây im lặng, là Lâm Cường và Tào Lệ Linh đi tìm chú Lưu, nói cho ông chuyện gì đó bảo ông đuổi Trần Kiều đi, chú Lưu không rõ tình huống, cho rằng cô thật sự đã chịu thương tổn, huống chi cũng không thể không cho ba mẹ cô mặt mũi, vì thế đuổi Trần Kiều.

Chú Lưu thở dài, lời nói thấm thía: “Tiểu Tây, chú nói này, con vẫn là học sinh, sao có thể dây dưa cùng loại người không rõ ràng này. Ai.”

Chú Lưu lại thở dài, nói: “Chú nhìn con lớn lên, con là loại người gì chú biết, việc này khẳng định không phải con sai. Thằng nhóc Trần Kiều này nhìn rất thành thật, thế mà.…”

“Chú, chúng con không có. Thật sự không có ở bên nhau.”

Nhìn bộ dáng bây giờ của Lâm Tây, chú Lưu lắc lắc đầu, đưa tờ khăn giấy cho Lâm Tây, nói: “Cầm, lau mặt. Sắc mặt bây giờ của con quá khó coi, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Chú, chú biết Trần Kiều dọn đi nơi nào không.” Lâm Tây hỏi.

“Chú thật sự không biết, nếu có biết thì chú cũng không thể nói cho con. Con sắp thi đại học, nên tập trung học tập đừng để ảnh hưởng tới tâm thái, biết chưa. Ba mẹ con còn chờ con làm vẻ vang mặt mũi.”

Lâm Tây cúi đầu, không hỏi thêm gì: “Vâng, cảm ơn chú Lưu.”

“Đúng rồi, chú Lưu.” Lâm Tây móc ra chìa khóa. “Chìa khóa này trả lại cho chú.”

Lâm Tây giữ sợi dây đỏ lại, chỉ đưa chìa khóa cho chú Lưu.

Chú Lưu tiếp nhận chìa khóa, thở dài, không nói gì.

Lâm Tây đứng dậy từ biệt: “Chú Lưu, con về trước.”

“Về nghỉ ngơi đi, thi đại học cố lên! Đừng suy nghĩ nhiều!”

“Vâng.”

Lâm Tây đi vài bước, lại dừng một chút, xoay đầu nhìn chú Lưu, do dự nói:

“Cái kia, chú Lưu…”

Thôi bỏ đi.

“Chú Lưu chú ý sức khỏe.”

Lâm Tây vốn muốn đem mấy thứ mâm chén mang đi, đó là hồi ức thuộc về hai người bọn họ.

Nhưng thôi, cũng không có ý nghĩa gì.

Lâm Tây quấn sợi dây đỏ lên cổ tay, biến thành cái lắc tay khá xinh đẹp.

Lâm Tây mở cửa nhà, Tào Lệ Linh và Lâm Cường hình như mới vừa rời giường, đang dọn dẹp chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy Lâm Tây, hai người đều ngây người.

“Sao mày đã trở lại?” Tào Lệ Linh hỏi.

“Ồ? Đây là không thể trở lại sao?” Bây giờ Lâm Tây thật tức giận, thân thể vốn dĩ đã không thoải mái, vừa mới biết bọn họ làm cái gì, cô càng không muốn để ý đến bọn họ.

“Con nhỏ này, nói chuyện kiểu gì vậy. Mày không ở bệnh viện nằm đi trở về làm gì.” Lâm Cường trách cứ.

“Đã khỏe, còn phải thi đại học, con muốn ôn tập, con muốn tới trường học.” Lâm Tây lạnh lùng nói.

Lâm Tây mặt không biểu tình đi vào phòng, thu dọn cặp sách chuẩn bị ra cửa.

“Mày định đi đâu?” Lâm Cường tức giận hỏi.

“Trường học.”

“Từ từ, tao đưa mày đi.” Lâm Cường nói.

“Ba đưa con đi trường học? Ba còn chưa từng đưa con đi nhà trẻ, bây giờ lại muốn đưa con đi trường học, con cũng thật cảm động!” Lâm Tây bất đắc dĩ, cười lạnh nói: “Sao nào, quản không được nên muốn giám thị?”

“Nói chuyện kiểu gì vậy, ba mày cũng là vì muốn tốt cho mày. Mày một đứa con gái là có hại mày có biết không! Người khác nói hai ba câu hoa ngôn xảo ngữ mày đã chạy theo!” Tào Lệ Linh hát đệm.

“Bây giờ Trần Kiều đi rồi, hôm qua tao đã đuổi nó đi, mày chuyên tâm học tập, nó sẽ không quấy rầy mày…”

Nghe được lời này, lòng Lâm Tây như bị đấm một cái, phát đau.

“Là mẹ đuổi Trần Kiều đi?” Lâm Tây hỏi lại.

Tào Lệ Linh không trả lời, hỏi lại cô, “Mày, cái kia…… Làm chưa?”

Lâm Tây đứng không vững lui về sau mấy bước, đỡ lấy bức tường phía sau mới miễn cưỡng đứng lại. Những lời này của Tào Lệ Linh giống như cây búa lơn hung hăng nện lên đầu cô vậy.

Lòng đau đớn đầu óc choáng váng.

Mẹ của cô đến bây giờ còn không tin cô.

Hô hấp của Lâm Tây bắt đầu dồn dập, cô cảm thấy tức ngực khó thở, cô há miệng thở dốc.

Hít thở.

Một hơi.

Hai hơi.

Hít.

Thở.

…………

Được rồi, không sao, bình tĩnh, bình tĩnh…

Tâm lý ghê tởm cố nén trụ thân thể, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tào Lệ Linh.

Lâm Tây cười lạnh, tự sa ngã, bình tĩnh nói: “Mẹ nói làm cái gì?”

Tào Lệ Linh tức khắc bày ra một bộ biểu tình thất vọng. Đầy mặt thất vọng, lại không có khiếp sợ.

Nhìn hai người bọn họ đau lòng thất vọng, Lâm Tây cảm thấy vui sướng.

Ngoan ngoãn mười mấy năm, cũng nên phản nghịch. "Không có" là đáp án bọn họ chờ mong sao?

Nhìn vẻ mặt của bọn họ giống như đã luyện tập tốt, chỉ chờ cô nói ra những lời này, sau đó bọn họ nhanh chóng làm bộ làm tịch bày ra biểu tình ứng phó.

Đau lòng? Thất vọng?

Lâm Tây lạnh mặt, như thể trả thù nói: “Đúng vậy, con thừa nhận, con và anh ấy đã ngủ rồi, chúng con sớm đã ở chung, con thích anh ấy, con……”

Chát.

Lâm Cường phẫn nộ giơ bàn tay lên tát cô một cái. Là má trái.

Lâm Tây chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, đau.

Lâm Tây nghĩ: Lần trước cô bị đánh đến phát sốt, hôn mê không nhớ rõ, lần này cảm xúc thực phong phú, thể nghiệm thực hoàn chỉnh.

“Mày, mày, sao có thể không biết xấu hổ như vậy!” Lâm Cường run rẩy chỉ vào Lâm Tây mắng.

Lâm Tây tiếp tục nói: “Con đặc biệt thích anh ấy! Lúc trước mỗi buổi tối không trở về nhà là bởi vì đi nhà anh ấy, ở nhà anh ấy làm cái gì thì hai người cũng biết đó…”

Chát. Là má phải.

Lại là một cái tát, Lâm Tây cảm giác được máu mũi nóng đang chảy xuống.

Lâm Tây nghĩ thầm: Mẹ nó, đánh đến nghiện rồi. Muốn đánh cho đối xứng sao?

Lâm Tây ngẩng đầu bình tĩnh nhìn bọn họ: “Đây còn không phải là đáp án hai người muốn sao, hai người vừa lòng chưa?”

“Cút, mày cút cho tao!”

Lâm Tây nhắc cặp sách lên quay đầu đi ra ngoài.

Lâm Cường và Tào Lệ Linh ở trong phòng chửi ầm lên, ôm đầu khóc rống.

Buồn cười làm sao. Bọn họ cãi nhau nửa đời người, cư nhiên tại đây bắt tay giảng hòa, cùng chung kẻ địch.

Nếu kẻ địch tội ác tày trời của hai người bọn họ không phải mình thì chắc Lâm Tây sẽ cảm động phát khóc.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một lần, hai người bọn họ không cãi nhau, mà người khuyên can là mình, ngẫm lại Lâm Tây còn có chút cảm giác thành tựu.

Lâm Tây một mình đi đến cửa hàng cháo lần trước Trần Kiều dẫn cô đi ăn sáng.

Lâm Tây gọi một phần cháo bắp ngọt, gọi một phần hoa quế bánh gạo, lần trước cô thấy Trần Kiều rất thích ăn món này.

Lâm Tây ngồi chờ đồ ăn, miên man suy nghĩ.

Mấy ngày nay cô không ăn gì, dạ dày trống rỗng, vừa mới nôn ra bây giờ thật không dễ chịu, hai người kia chỉ lo hỏi cô có "làm chưa", cũng không hỏi cô một câu, "Ăn chưa"

Tựa như mấy ngày hôm trước, chỉ lo nhốt cô lại, không cho cô đi ra ngoài làm mất mặt bọn họ, còn quên mất bản thân đã nhốt cô cả ngày, không cho cơm ăn, cũng không cho nước uống.

Lòng Lâm Tây chua xót, suy nghĩ lung tung rối loạn, nuôi chó cũng phải cho chó ăn chứ!

Nhưng nói thật, Tào Lệ Linh thật đúng là xem nhẹ cô, bà ấy không hề tin tưởng con gái của mình. Bà ấy không thử nghĩ xem con gái của mình là loại người gì hay sao?

Xem ra mình vẫn không đủ hiểu biết.

Huống chi, liền tính bọn họ nghĩ là sự thật thì thế nào, nếu không phải lần này dì Vương thấy, bọn họ cũng sẽ không phát hiện.

Dù sao chưa từng quản qua, không hề để ý tới, lúc này làm bộ làm tịch cái gì.

Còn Lâm Cường, mấy ngày nay đã ba cái tát rồi

Thật là ba ruột, ngày thường không có chủ kiến thì thôi. Loại chuyện này ông ấy cũng không tin cô. Được rồi, không nghĩ nữa.

Cháo bưng lên, Lâm Tây bỏ thêm hai muỗng đường, Lâm Tây cảm thấy ngọt phát ngán, nhưng cô thích.

Dạ dày cô trống trơn, lại vừa mới nôn nên trong miệng đắng ngắt, cô chẳng muốn ăn nhưng vẫn phải ăn, cô không thể ngã xuống.

Ba ngày, chỉ còn lại ba ngày. Cách ngày thi đại học chỉ còn ba ngày!

Lâm Tây cưỡng bách chính mình ăn xong tô cháo, ăn xong bánh gạo.

Lâm Tây đi dạo trên phố một hồi, cuối cùng vẫn đi trường học, lúc đến trường học đã là tiết thứ ba.

Lâm Tây đi vào phòng học hô báo cáo, thầy giáo nhìn cô vài lần sau đó cho cô vào học.

Trong lớp mấy chục đôi mắt nhất trí nhìn chằm chằm cô, khe khẽ nói nhỏ.

Lâm Tây không để ý. Cô biết vì sao mọi người đều nhìn mình.

Sắp thi đại học, Lâm Tây hai ngày không tới trường, hôm nay cuối cùng cũng tới nhưng đến muộn.

Trên mặt má trái và má phải còn có dấu tay, hồng hồng đối xứng.

Cảnh tượng cao lãnh băng sơn học bá chật vật thảm hại như thế, đúng là khó gặp, xem đi, xem đi.

Lâm Tây thật sự cảm thấy không sao cả.

Lâm Tây đi thẳng đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, bạn cùng bàn Lưu Vũ Thần liền gấp không chờ nổi nói với cô: “Lâm Tây, cuối cùng cậu cũng tới trường học! Làm tớ lo muốn chết.” Lưu Vũ Thần nhiệt tình như lửa, có chút không chống đỡ được. Cô ấy còn đang nói: “Cậu không sao chứ! Mặt cậu bị gì vậy?”

“Bị đánh.” Một câu vô nghĩa.

“Đau không.” Lưu Vũ Thần đau lòng hỏi.

“Còn tốt lắm.”

“Hai ngày trước sao cậu không tới trường học, tớ nghe nói…” Lưu Vũ Thần sốt ruột.

“Cậu nghe nói cái gì?” Lâm Tây hồ nghi hỏi. Còn không phải chỉ là hai ngày không tới trường học thôi sao, bọn họ thảo luận thành cái dạng gì rồi?

Lưu Vũ Thần nhìn trái nhìn phải. Lặng lẽ nói: “Tớ nghe nói cậu muốn tự sát!”

“Hở?” Lâm Tây thấy thật thú vị.

Lưu Vũ Thần: “Không phải tớ nói, mọi người đều truyền tai nhau thôi, nói cậu kết giao bạn trai, ba mẹ cậu không đồng ý, sau đó cậu đòi tự sát.”

“Còn nói, nói.…” Lưu Vũ Thần ấp a ấp úng, cô ấy lặng lẽ nhìn Lâm Tây, đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tây, bị dọa sợ lập tức một hơi nói ra: “Nói cậu mang thai sinh non!”

Lưu Vũ Thần nhìn mặt Lâm Tây biến đen, vội vàng bổ sung: “Tớ biết cậu khẳng định không phải như thế! Cậu tốt như vậy sao có thể nhìn trúng ai, cậu sao có thế làm ra loại chuyện này!”

“Sao lại không?” Lâm Tây đột nhiên bình tĩnh hỏi lại.

Lưu Vũ Thần ngơ ngác, không đoán trước Lâm Tây sẽ đột nhiên hỏi như vậy, đầu óc xoay chuyển một lát, mới lẩm bẩm nói: “Cậu không thể, vì cậu chính là Lâm Tây.”

Lâm Tây gợi lên khóe miệng, ôn nhu mỉm cười: “Đó là giả, đừng tin. Vì sao bọn họ nói như vậy?”

Lưu Vũ Thần vội vàng bày ra biểu tình "tớ biết ngay mà", ríu rít nói: “Ngày đó cậu té xỉu, ba mẹ cậu luống cuống gọi 120, lúc ấy chung cư có rất nhiều người nhìn thấy trên cánh tay của cậu chảy máu ròng ròng, nâng cậu lên xe cứu thương.…”

Lâm Tây lại muốn hôn mê. Cô đã không biết nên nói cái gì.

Lâm Tây hỏi: “Cụ thể là bao nhiêu người biết?”

“Lớp chúng ta đang truyền tai nhau, cả khối của chúng ta hình như cũng đều đã biết…”

“Cậu biết đó, danh khí của cậu vang dội toàn trường… người xem náo nhiệt quá nhiều….”

Lưu Vũ Thần nói: “Tớ biết những việc này đều là bọn họ nói bậy, nhưng cậu đến tột cùng là bị sao vậy!”

Lưu Vũ Thần nhìn cánh tay của cô: “Sao lại thật sự bị thương. Sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi chứ?”

Lâm Tây lắc đầu: “Không sao. Tay trái, không ảnh hưởng.”

“Cậu nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì, chia sẻ với tớ, tớ cũng muốn ở trước mặt mọi người chống lưng cho cậu! Không cho bọn họ nói hươu nói vượn!”

Lâm Tây đơn giản trần thuật lại sự tình.

Lưu Vũ Thần giận dữ: “Ba mẹ cậu thật kì cục! Còn dì Vương kia cũng thật là! Miệng lưỡi của những người này thật ác độc! Không sợ bị báo ứng sao!”

Lưu Vũ Thần ôm ôm Lâm Tây, khóc hu hu nói với Lâm Tây: “Bảo bối, cậu chịu khổ rồi…”

Lâm Tây mỉm cười, tiếp nhận cái ôm của Lưu Vũ Thần, cho dù cô thập phần không thích loại tiếp xúc thân mật này.

“Trần Kiều kia, cậu…” Lưu Vũ Thần thật cẩn thận hỏi.

Lâm Tây lắc đầu, không nói gì.

Trần Kiều?

Cô không biết.

Anh có đôi khi thật ôn nhu, có đôi khi thật hư.

Có đôi khi giống trẻ con, có đôi khi vô cùng đáng yêu.

Càng nhiều lúc anh giống ông cụ non, anh một mình yên yên tĩnh tĩnh ngồi đợi.

Anh hoặc là vẽ tranh, hoặc là chơi trò chơi ghép hình, hoặc là ngồi ngây người.

Lâm Tây muốn nói với anh, lúc anh ngồi phát ngốc đặc biệt đáng yêu, lại có chút chua xót.

Người ít lời như vậy, người không thú vị như vậy, người ngốc như vậy.

Hình như cô lại rất thích.

Cô nói muốn cảm ơn anh, chờ thi đại học xong sẽ cảm ơn anh.

Còn chưa thi đại học xong, anh đã đi rồi.

Anh còn nói muốn dạy cô vẽ tranh…

Anh đi rồi, cô không biết anh dọn đi nơi nào, còn ở Bắc Thành hay đã đi nơi khác.

Lâm Tây không dám nghĩ, tưởng tượng đến khả năng cả đời này không thể gặp lại anh, Lâm Tây chỉ cảm thấy sợ hãi, như là rơi vào bóng tối vô biên vô hạn.

Lâm Tây lại nhớ tới lúc trước Trần Kiều có nói: “Nếu tôi còn chưa đi, tôi sẽ dạy cô vẽ.”

Sớm đã nói phải đi. Sớm đã nói cho chính mình đừng động tâm.

Vì sao bây giờ lòng lại đau.

Lâm Tây, là mày ngu ngốc.

Lớp mười hai đến tháng cuối cùng đã sớm không có bài mới học, mỗi tiết đều có giáo viên khác nhau tới gác, học sinh tự mình ôn bài, tiết này là của thầy Vương đầu trọc dạy lịch sử.

“Thầy Vương, quấy rầy một chút, tôi tìm Lâm Tây.” Ngoài cửa một cái đầu ngó vào dò xét.

Là chủ nhiệm lớp Trần Lệ Lị, cô ấy đối xử với Lâm Tây rất tốt, cũng kỳ vọng cao ở cô.

Lâm Tây tâm sự nặng nề chậm rãi đi ra ngoài.

“Lâm Tây, mặt thế nào? Có đau không, đi, chúng ta đi lấy đá chườm.”

Không có nghi vấn, không có trách móc nặng nề, chỉ có ôn nhu và quan tâm.

Nghe thấy âm thanh ôn nhu lại quen thuộc này, nước mắt nhịn thật lâu cuối cùng không ngăn được, ào ào chảy xuống.

Trong trường học tìm không thấy đá, cuối cùng hai người ở quầy bán đồ ăn vặt cầm hai cây kem gác lên trên mặt.

Trần Lệ Lị đưa Lâm Tây ra sân thể dục ngồi xuống băng ghế đá gần đó.

“Lâm Tây, chuyện của em, ba mẹ em cũng nói với cô.”

“Bọn họ nói cái gì?” Lâm Tây có chút sợ hãi.

Những người khác cô mặc kệ, nhưng cô không muốn làm người mình để ý cũng để ý mình thất vọng.