Nhan Noãn nói như vậy, nhiều ít có pha chút giận dỗi hoặc trêu đùa.
Cũng không ngờ Úc Thiên Phi lại thật sự vì vậy mà không vui. Thằng nhãi này khó chịu một cách hiếm thấy, lẩm bẩm uống hết hai lon bia, trong lúc uống hầu như không nói được mấy câu với Nhan Noãn.
Sau khi bỏ số bia còn dư vào tủ lạnh, anh cố tình chạy đến trước mặt Nhan Noãn vươn vai, lầm bầm trong miệng: "Chán thật, hết hứng rồi."
Nhan Noãn định mặc kệ anh, lại sợ người này làm trò mà không đạt được kết quả sẽ không chịu thôi, chỉ có thể kiên trì tiếp lời: "Thế nào mới không chán?"
Úc Thiên Phi ngồi xuống bên cậu, nhìn bên kia như là vô tình nói: "Trước kia ngay cả ăn cơm tối có trứng hai lòng đỏ cậu cũng chạy tới kể cho tôi nghe."
Nhan Noãn dở khóc dở cười: "Đây là chuyện thuở nào rồi."
"Dù sao thì cái gì cậu cũng kể với tôi." Úc Thiên Phi nói: "Lớn rồi, không còn đáng yêu nữa."
"Không hẳn." Nhan Noãn nói điều không nên nói: "Tôi đi du học đâu có thông báo với cậu."
Nói xong, cả căn phòng im bặt.
Úc Thiên Phi nghiêng mắt nhìn cậu một lúc, đứng lên, vào nhà vệ sinh. Một lát sau, Nhan Noãn nghe tiếng nước chảy rào rào qua cánh cửa chưa được đóng lại.
"Cậu đang làm gì thế?" Cậu bất an hỏi.
"Rửa mặt." Lúc Úc Thiên Phi đi ra khuôn mặt ướt đẫm vẫn còn nhỏ nước: "Rồi ngủ."
Nhan Noãn nhìn đồng hồ: "Bây giờ vẫn còn sớm."
"Tôi lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm." Úc Thiên Phi nói.
"Ý của tôi là, cậu về nhà ngủ vẫn kịp." Nhan Noãn nói: "Uống cũng không nhiều, đi đứng bình thường, ở lại chỗ tôi làm gì?"
"Đồng chí Nhan Noãn." Úc Thiên Phi vươn tay chỉ cậu: "Tôi khuyên cậu nên một vừa hai phải thôi, đừng có quá đáng."
Nói xong, anh nghênh ngang đi qua Nhan Noãn đang trợn mắt há mồm, vào phòng ngủ, cởi áo ngoài rồi chui vào trong chăn.
"Có phải cậu say rồi không?" Nhan Noãn cau mày đi theo: "Cậu đang làm gì vậy? Xuống đi."
"Chừa lại cho cậu một nửa đó." Úc Thiên Phi nói: "Tâm trạng của tôi không tốt, bây giờ chỉ muốn ngủ, cậu đừng ghẹo tôi."
"Đây là nhà của tôi." Nhan Noãn xốc chăn của anh lên: "Cậu tắm chưa mà đắp chăn của tôi."
"Trước khi đi làm về tôi đã tắm rồi." Úc Thiên Phi giật chăn với cậu: "Ngay cả quần l.ót cũng đổi cái mới, có cần cho cậu kiểm tra thử không hả!"
Nhan Noãn khựng lại.
Úc Thiên Phi nhân cơ hội này quấn chặt cái chăn.
"Tôi, tôi không tin." Nhan Noãn nói: "Cậu cho tôi xem thử."
Úc Thiên Phi ngây người hai giây, xốc chăn lên rồi xuống giường: "Xem thì xem đi."
Thấy anh định cởi q.uần, trong lúc bối rối Nhan Noãn giơ tay lên dùng sức đẩy anh về giường, lại kéo chăn ném qua, trùm hết người anh trong chăn.
Úc Thiên Phi bị trùm đầu hét lên: "Cậu làm gì vậy!"
"Cậu trẻ con đấy à!" Nhan Noãn quát lên xong xoay người đi nhanh ra ngoài.
Mặt cậu đỏ đến tận mang tai, tim đập thình thịch, lúc rời đi thậm chí còn đóng cửa phòng ngủ lại.
Bên trong cánh cửa truyền ra giọng buồn bực của Úc Thiên Phi: "Cậu đánh lén thì không trẻ con à?"
Trẻ con, trẻ con hết. Đừng nói là 27, ngay cả 17 cũng không bằng, đúng là như bạn nhỏ 7 tuổi.
Úc Thiên Phi là uống say, còn mình thì đầu óc mê muội.
Nhan Noãn ngồi trên ghế sô pha hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Chưa kịp đợi nhịp tim cậu trở lại bình thường, cửa phòng ngủ đã bị người bên trong mở ra.
"Cậu đóng cửa làm gì." Úc Thiên Phi thò đầu ra nói: "Tôi chừa lại cho cậu nửa cái giường nè."
"Không cần." Nhan Noãn quay đi: "Tôi không quen có người nằm cạnh lúc ngủ, tôi ngủ sô pha."
"Đùa à." Úc Thiên Phi đi ra: "Giường lớn như vậy, có ảnh hưởng gì đâu. Lúc nhỏ không phải chúng ta chưa từng ngủ chung với nhau, cậu ngủ như heo ấy."
Nhan Noãn vẫn chưa nhìn anh: "Không thích thì cậu về đi."
"Tôi không thích, tôi lại càng không về." Úc Thiên Phi đi tới cạnh cậu: "Nếu cậu ngủ sô pha thì tôi đây cũng ngủ sô pha."
"Cậu có bệnh hả?" Nhan Noãn mắng.
Úc Thiên Phi lại nở nụ cười. Anh đặt mông ngồi xuống cạnh Nhan Noãn, dán sát vào cậu, nói: "Tôi bị bệnh tâm thần."
Nói xong anh nhấc tay lên đè lên vai Nhan Noãn, đẩy nửa người trên của cậu ngã xuống sô pha, sau đó lấn người đè lên.
Trong lúc Nhan Noãn ngẩn người, anh từ trên cao nhìn xuống Nhan Noãn, nở nụ cười đắc ý: "Tôi không ngại cứ ngủ thế này đâu."
Dứt lời, anh hoàn toàn nằm sấp xuống, trọng lượng cơ thể dồn lên người Nhan Noãn.
"Ngủ ngon." Anh nói.
Nhan Noãn vẫn không nhúc nhích.
Yên tĩnh như vậy vài giây, Úc Thiên Phi nhận thấy có chỗ không đúng: "Sao cậu ngoan vậy? Không đánh tôi à?"
Lúc này Nhan Noãn mới có phản ứng. Cậu cùng cả tay và chân cố gắng đẩy ra, động tác lộn xộn, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng đẩy người này xuống. Úc Thiên Phi thấy cuối cùng cậu đã phản kháng lại càng hăng hái, níu lấy sô pha đấu sức với cậu, kiên quyết không đi.
"Cậu xem với tay chân nhỏ nhắn này của cậu," Anh cười nói bên tai Nhan Noãn: "Tôi muốn khống chế cậu chỉ cần dùng ba phần sức."
Nhan Noãn không giãy giụa nữa.
Hơi thở của Úc Thiên Phi khi nói chuyện phả lên làn da trên gò má và bên gáy cậu.
Cậu nghiêng đầu, tránh tầm mắt của Úc Thiên Phi, cố gắng giấu đi đôi môi đang run lên.
Cuối cùng Úc Thiên Phi đã nhận ra có điều gì sai sai: "Cậu sao vậy?"
Vừa nói anh vừa thả lỏng lực giam, rốt cuộc Nhan Noãn đã có thể giơ tay lên, cậu dùng cánh tay che đi hơn nửa mặt, khe khẽ lắc đầu.
"Khó chịu hả?" Úc Thiên Phi ngồi dậy: "Đè trúng chỗ nào rồi? Đau à?"
Nhan Noãn di chuyển cánh tay, nhìn anh qua khe hở tay áo. Quá nhiều cảm xúc dâng lên ngực, khiến cậu không thể nói một câu hoàn chỉnh.
"Rất đau." Cậu nói.
"Đau chỗ nào?" Úc Thiên Phi lo lắng: "Có nặng lắm không?"
Nhan Noãn lắc đầu, sau khi đứng dậy né tầm mắt của Úc Thiên Phi, cậu loạng choạng chạy trối chết. Vào phòng vệ sinh, cậu lập tức đóng cửa lại, mở vòi nước ở bồn rửa tay ra.
Làm xong, cậu từ từ ngồi xổm trên sàn, ôm đầu. Tiếng nức nở thật nhỏ trong cổ họng được che giấu hoàn toàn bởi tiếng nước, ngay cả chính cậu cũng không nghe rõ.
Không nên về, cậu nghĩ. Dù có về cũng có thể đổi một thành phố khác, tìm nơi không có khả năng gặp lại cậu ta.
Chi bằng dọn nhà đi, chi bằng từ chức đi, chi bằng biến mất lần nữa đi.
Úc Thiên Phi quá biết cách giày vò cậu.
"Cậu ổn chứ?" Cách cánh cửa, giọng của Úc Thiên Phi đầy lo lắng: "Rốt cuộc là khó chịu ở đâu, có cần đến bệnh viện không? Cậu nói chuyện đi chứ?"
Nhan Noãn hít mũi một cái: "Tôi không sao, đau bụng thôi."
"Đau kiểu nào?" Úc Thiên Phi vẫn không yên tâm, hỏi tới: "Dạ dày? Ruột thừa? Hay là tiêu chảy?"
Nhan Noãn đứng dậy, bực bội đá một cái vào cửa phòng vệ sinh: "Đã nói không sao rồi mà!"
Một lát sau, ngoài cửa truyền tới tiếng lẩm bẩm của Úc Thiên Phi: "... Không sao thì không sao, trút giận với tôi làm gì."
Nhan Noãn dựa vào cánh cửa, thì thầm trong lòng, xin lỗi.
Úc Thiên Phi không làm sai gì cả, từ trước đến nay đều là lỗi của cậu.
...
Vì để bình tĩnh lại, Nhan Noãn dứt khoát tắm một cái. Lúc trở lại phòng khách, Úc Thiên Phi đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
"Không sao rồi hả?" Anh hỏi Nhan Noãn.
"Không sao." Nhan Noãn nói: "Cậu muốn ngủ sô pha thì ngủ đi, tôi ngủ giường."
Úc Thiên Phi cứ bám riết không tha: "Tôi cũng ngủ giường."
Hai người nhìn nhau một lát, Nhan Noãn sợ lại xuất hiện cảnh vừa rồi, thua trận nói: "Tùy cậu."
...
Thấy Nhan Noãn lấy ra một cái chăn khác, Úc Thiên Phi tò mò hỏi: "Lần trước tôi đã thấy lạ, nhà cậu sao lại phải có hai cái chăn cùng mùa vậy? Cậu ở một mình, có dùng đến à?"
"Tôi thích." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi nhướng mày, nhìn cậu với vẻ mặt thâm sâu.
Nhan Noãn vờ như không thấy, đặt hai chiếc chăn song song nhau rồi nói: "Đêm mà lộn xộn tôi sẽ đá cậu xuống giường."
Úc Thiên Phi nghe vậy lập tức xoay người lên giường, đắp kín chăn, đưa lưng về phía cậu: "Tôi ngủ bên trong, cậu có giỏi thì đá tôi dính vào tường đi."
Nhan Noãn nhìn chiếc chăn giống như con nhộng, không nhịn được mà thở dài: "Như là chưa lớn."
Úc Thiên Phi nín thinh.
Chờ đến lúc cậu cũng vào ổ chăn rồi tắt đèn, con nhộng bên cạnh mới hơi hé ra. Úc Thiên Phi trở người, thì thầm trong bóng tối: "Nếu thật sự không lớn lên thì tốt rồi.”
Nhan Noãn nghe được, khẽ cười một tiếng.
"Nhan Noãn." Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu không thật sự chê tôi phiền đâu nhỉ?"
"Phiền, phiền muốn chết." Úc Thiên Phi nói.
Úc Thiên Phi cười: "Khi ở cùng cậu thật sự sẽ vô thức biến thành trẻ con, tựa như bản thân vẫn còn ở tuổi 17."
"Lúc cậu 17 tuổi giống như 7 tuổi." Nhan Noãn nói: "Vậy xem ra vẫn trưởng thành lên không ít."
Úc Thiên Phi cười lớn hơn.
Lợi dụng bóng tối, Nhan Noãn lén nghiêng đầu nhìn anh. Úc Thiên Phi nằm ngửa, đường nét khuôn mặt trở nên mờ ảo trong căn phòng không bật đèn, thậm chí không biết anh có đang mở mắt hay không.
"Gặp lại cậu là chuyện vui nhất trong năm nay của tôi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn muốn hỏi anh, chỉ là năm nay thôi sao? Cậu nhịn xuống.
"Cậu đừng đột nhiên biến mất nữa." Úc Thiên Phi nói tiếp: "Muốn đi cũng phải nói với tôi một tiếng, tôi có quậy cũng không thể bắt cậu làm thế nào được. Tôi biết ở trước mặt cậu tôi rất trẻ con, nhưng cũng không phải là người không nói lý lẽ."
"Mau ngủ đi." Nhan Noãn nói.
"Chê tôi sến súa phải không?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn giữ im lặng.
"Tôi cũng thấy sến súa, mấy lời này lúc bật đèn tôi cũng ngại nói." Úc Thiên Phi nói: "Nói thật với cậu, bây giờ mặt tôi đang đỏ bừng."
"Do cậu uống nhiều quá thôi." Nhan Noãn nói.
"Mới hai lon, không thấm thía gì." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Lời thật lòng, đều là lời thật lòng cả."
Nhan Noãn nghiêng người qua: "Có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?"
"Không có." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn không hỏi tiếp nữa, lẳng lặng nhìn hình dáng của anh.
Cứ như vậy thật lâu, lâu đến nỗi Nhan Noãn cho rằng Úc Thiên Phi đã ngủ, Úc Thiên Phi chợt cười.
"Không có chuyện gì lớn." Anh nói: "Chỉ là có rất nhiều rất nhiều chuyện nhỏ không thể đếm hết gộp lại với nhau, thời gian trôi qua bèn trưởng thành."
Anh cũng xoay người, nhìn về phía Nhan Noãn: "Cậu đột ngột biến mất rồi lại thình lình xuất hiện, thật giống như thanh xuân của tôi đã biến mất từ lâu bỗng chốc quay về. Cậu gắn liền với thời niên thiếu của tôi."
"Xin lỗi." Anh nói: "Hình như là tôi đơn phương cần cậu."
Nhan Noãn câm lặng.
Không phải, cậu thầm nghĩ, không phải đâu.
Cậu không nói nên lời.