Vốn dĩ khi hai người về tới nhà đã không còn sớm lắm, lại phải đợi cho hình xăm của Lão đại hắc bang hong khô xong thì cũng đã đến giờ đi ngủ mất rồi.

Đại thiếu gia bận rộn cả ngày trời, cộng thêm vừa nãy vẽ xăm phải tiêu tốn rất nhiều sức lực, bây giờ vừa xả hơi một lát cơn buồn ngủ đã ập kéo tới, cậu đánh một cái ngáp thật to: “Tôi buồn ngủ quá à.”

Lão đại hắc bang nhìn hai mí mắt của cậu đúng là trông như sắp đánh lộn với nhau cả rồi, cũng gật đầu: “Vậy giờ đi lên thôi, cậu mau chóng rửa mặt đi ngủ đi.”

“Ừm.” Đại thiếu gia dụi mắt, đi theo sau Lão đại hắc bang lên nhà trên, ban đầu còn biết mở mắt nhìn đường, đi một hồi liền trực tiếp nhắm chặt mắt lại, dựa vào quán tính mà đi.

Lão đại hắc bang vô ý quay lại cũng nhìn thấy được màn đi bộ không khác gì mộng du của Đại thiếu gia, hắn thở dài trong lòng, dừng chân lại, kéo lấy tay Đại thiếu gia mới tiếp tục đi lên.

Đại thiếu gia hoàn toàn không cảm giác được mình đang bị k đi, ngoan ngoãn như thể bây giờ Lão đại hắc bang có kéo hắn đem đi bán cũng chẳng hề hấn gì.

Cứ như vậy đi tới tận trước cửa phòng Đại thiếu gia, Lão đại hắc bang lay nhẹ người cậu: “Cậu đi rửa mặt trước đi.”

“…Hở?” Đại thiếu gia nửa tỉnh nửa mê, vài giây sau mới phản ứng lại được: “Đây là phòng của tôi hả?”

“Ừ.” Lão đại hắc bang kiên nhẫn trả lời.

“Tôi không ngủ phòng này đâu.” Dù có buồn ngủ tới cỡ nào, tính khí của Đại thiếu gia quả thực vẫn rất ngang ngược: “Tôi muốn ngủ ở phòng anh cơ.”

Lão đại hắc bang có hơi không rõ ý cậu là gì.

Đại thiếu gia cũng chỉ là buồn ngủ mà thôi, em ấy cũng không uống say, sao bỗng nhiệt lại nhiệt tình muốn đi sang phòng hắn thế này?

Lão đại hắc bang đứng giữa suy nghĩ để sẽ làm người quân tử và chớp thời cơ nhân lúc người không tỉnh táo, suy nghĩ lung lay, nhưng lại rất xu hướng thiên về cái đằng sau hơn.

Đddg đứng cả buổi trời nhưng không nhận được câu trả lời, lại phải khó khăn mở mắt ra một lần nữa: “Chăn nệm phòng này đã không được dọn dẹp cả tháng trời rồi.”

Không được dọn dẹp cả tháng trời?

Lão đại hắc bang khó hiểu, nhưng vẫn thanh minh cho đống chăn gối: “Vẫn có người dọn, ngày nào cũng có người thay ga giường cả.”

“Thật không?” Lần này Đại thiếu gia mở mắt không nổi nữa rồi.

“Thật mà.” Lão đại hắc bang xác nhận lại lần nữa.

“Vậy được.” Đại thiếu gia nói xong hai chữ này liền ngã ập mình xuống giường, chuyển thẳng sang trạng thái ngủ say.

Lại một lần nữa, Lão đại hắc bang lại được chứng kiến tài lẻ đi ngủ trong một nốt nhạc của Đại thiếu gia.

Hắn đứng nhìn Đại thiếu gia đang ụp mặt lên giường, nhưng lại chưa vội lật người lên giúp cậu, hắn đang suy nghĩ về việc tại sao Đại thiếu gia bỗng nhiên lại đề cập tới chuyện chăn nệm.

Chắc là không liên quan đến chuyện ngày hôm nay.

Vậy là hôm qua à?

Lão đại hắc bang cau mày, nhưng đột nhiên lại nhớ ra một chuyện.

Ngày khi hai người đang ở quán bar, hắn vì muốn khích Đại thiếu gia mà cố ý nói rằng mình đã không quay trở lại căn nhà này một tháng trời, vậy mà Đại thiếu gia lại tin là thật.

Nhưng mà trọng điểm của em ấy lại hơi lệch một chút.

Lão đại hắc bang có hơi bất đắc dĩ chỉnh lại tư thế ngủ giúp Đại thiếu gia, sau đó đắp thêm một tấm mỏng lên cho cậu.

Đã không biết bắt trọng tâm lại còn mắc bệnh sạch sẽ.

Lão đại hắc bang bởi vì không có được cái ôm yêu thương như trong tưởng tượng, hiện tại đang cảm thấy vô cùng bất mãn.

Đại thiếu gia hôm nay không hiểu sao lại dậy rất sớm. Cũng không biết là do giờ giấc làm việc thất thường hay không, nhưng nói chung khi cậu tỉnh dậy, đồng hồ cũng chỉ mới hiện bốn giờ sáng mà.

Vẫn còn sớm.

Cậu nhìn thời gian lại tính nhắm mắt lại ngủ tiếp, kết quả là nằm cả buổi cũng chẳng ngủ lại được, Đại thiếu gia không thể làm gì khác hơn là mở mắt lại lần nữa.

Nằm giữa căn phòng tối thui, Đại thiếu gia hai mắt mở thao láo, một vài câu chuyện nhỏ nhặt hôm qua trước khi cậu ngủ bắt đầu quay về, bao gồm cả chuyện cậu hỏi Lão đại hắc bang chăn nệm phòng này có được dọn sạch sẽ hay không.

Má nó mất mặt ghê.

Cơn buồn ngủ của Đại thiếu gia triệt để tiêu tan.

Còn về Lão đại hắc bang thì chắc khỏi nói nữa, bây giờ chắc cậu đã thành một tên nhóc ích kỉ hay so đo trong mắt hắn rồi. Dám tùy tiện chê bai ý kiến về chăn nệm của người khác đã là bất lịch sự lắm rồi, huống hồ chi còn là với người mà mình đang theo đuổi nữa chứ.

Chắc hắn sẽ nghĩ cậu là một tên thiếu gia mắc bệnh nhà giàu mất. Đại thiếu gia mở đèn bên tủ đầu giường lên, buồn phiên nghĩ ngợi.

Người ta thì là rượu vào lời ra, sao đến lượt cậu lại biến thành khi nào buồn ngủ thì nghĩ gì nói nấy vậy được cơ chứ.

Thế này không ổn.

Đại thiếu gia cố gắng suy nghĩ biện pháp.

Lần sau chắc cậu sẽ thử mời Lão đại hắc bang qua nhà mình, giả bộ gặp chuyện một tí cho huề lòng hai bên.

Nhưng bây giờ cậu không ngủ được. Lần trước Lão đại hắc bang cũng nhân lúc cậu còn đang ngủ mà chuẩn bị một bữa sáng thật là hoành tráng, về tình về lý mà nói cậu cũng nên trả lễ lại mới phải.

Nghĩ đến đây, Đại thiếu gia cũng không cố gắng đi ngủ lại nữa.

Đại thiếu gia nhấc chăn đi xuống giường, rón rén mò tường tìm đường vào nhà bếp.

Giờ nên làm món gì đây nhỉ?

Đại thiếu gia mở cửa tủ lạnh ra.

Vẫn như cũ, bên trong không hề có thêm chút rau dưa hoa quả hay chút nguyên liệu nàoì khác cả.

Đại thiếu gia cảm thấy hết sức buồn bực.

Dì Lý thì khỏi phải nói, nhưng Lão đại hắc bang làm thế nào mà tay không biến ra được cả bàn đồ ăn được vậy.

Chẳng lẽ sáng sớm hắn đã thức dậy đi mua đồ ăn rồi à?

Sao nghe không giống với Lão đại hắc bang bình thường cho lắm.

Đại thiếu gia suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được câu trả lời, nhưng mắt thấy trời cũng đã sắp sáng, gần đến thời gian thường ngày Lão đại hắc bang sẽ thức dậy, nếu như cậu vẫn còn đứng đây tiếp tục suy nghĩ, Lão đại hắc bang có khi sẽ thức dậy luôn mất.

Thôi vẫn là đặt đồ ở ngoài đi.

Đại thiếu gia nghĩ nếu chỉ có vài món còn lại ở trong tủ lạnh, quá lắm cậu cũng chỉ có thể làm ra một đĩa “trứng vịt muối chiên” mà thôi.

Cậu mở điện thoại ra, tìm thử một nhà hàng nào đó có dịch vụ giao hàng tận nơi, hiện vẫn còn sớm quá, Đại thiếu gia vô cùng thấp thỏm.

Nhưng cuối cùng vẫn có một nhà hàng.

Đại thiếu gia kích động mở ấn vào tên cửa hàng, là một nhà hàng năm sao có cung cấp giao hàng, thực đơn cũng khá phong phú để chọn.

“Bánh cuộn kim sa trứng muối”

“Cà ri vị truyền thống”

“Sữa chua hoa quả lạnh”

“Hạt sen nấu kiểu Âu”

Một dãy dài những cái tên mà mới đọc thôi cũng đã thấy ngon, Đại thiếu gia vui vẻ mở hình minh họa xem thử.

Đồ ăn trong hình nhìn rất hấp dẫn, bày trí trang nhã cộng thêm góc độ chụp,làm Đại thiếu gia cũng không kiềm được mà nuốt nước miếng.

Nhưng mà…

Đại thiếu gia nhìn mấy món này, không hiểu sao lại thấy hơi quen mắt. Cậu chắc chắn đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng đột nhiên lại không nhớ ra nổi.

Ở công ty?

Ở nhà?

Hay quán bar?

Đại thiếu gia lướt qua một loạt những nơi cậu đã đi, kể cả những món  mà bình thường đi làm cậu hay ăn cũng nhớ lại một lượt.

Nhưng hình như vẫn không phải.

Đáp án thì cứ như ẩn như hiện, nhưng Đại thiếu gia vẫn không thể tìm được đúng chìa khóa để mở ra được cánh cửa này.

Đại thiếu gia phiền não rời nhà bếp, định bụng sẽ lấy một ly nước lạnh để uống cho bình tĩnh.

Mới vừa ra khỏi nhà bếp, cậu liếc nhìn qua bàn ăn bên cạnh.

Bữa sáng!

Mảnh ký ức nhỏ trong đầu Đại thiếu gia đã được lắp vào bức tranh lớn.

Bữa ăn ngày đó Lão đại hắc bang dậy sớm chuẩn bị cho cậu trông cũng y chang thế này.

Lão đại hắc bang bận rộn bốn bề, chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh để tới nhà hàng làm đầu bếp.

Vậy thì làm sao Lão đại hắc bang có thể biến ra một bàn đồ ăn chỉ trong một buổi sớm, khỏi nói cũng biết.

Đại thiếu gia càng nghĩ càng thấy càng rõ ra, cậu rót nước, trầm ngâm nuốt xuống từng ngụm.

Xem ra hắn cũng không hơn cậu là bao nhỉ.

Tự cậu còn biết làm trứng vịt muối với bánh bao kim sa nữa đó.

Nhiều hơn hắn một điểm rồi.

Đại thiếu gia đắc ý ngồi trên sô-pha rung chân.

Nhưng mà.

Đắc ý xong Đại thiếu gia mới đột nhiên nghĩ tới một trọng điểm khác.

Nếu Lão đại hắc bang đã từng đặt của nhà hàng này rồi, vậy nếu giờ cậu đặt thêm lần nữa trước mặt hắn thì có khác làm hắn bị bẽ mặt đâu?

Nhưng bây giờ chỉ còn lại mỗi nhà hàng này thôi.

Đại thiếu gia xoắn xuýt hết cả lên.

Thôi quên đi.

Cho dù cậu không chuẩn bị nổi bữa sáng, cũng không thể làm Lão đại hắc bang bị xấu mặt được.

Đại thiếu gia quyết định hy sinh một chút vì tình iu này.

Nếu đã không thể đặt đồ ăn ngoài.

Đại thiếu gia bỗng nhiên thông suốt.

Thì cùng lắm cậu tự lái xe đi lấy thôi.

Lúc về đổ ra chén ra đĩa, thì vẫn là cậu làm thôi mà.

Thời gian đã không còn cho phép cậu đổi ý nữa rồi.

Để đảm bảo kế hoạch của mình có thể được tiến hành thuận lợi, Đại thiếu gia bèn rón rén lẻn vào phòng của Lão đại hắc bang–

Sau đó mang điện thoại của hắn đi ra ngoài.

Để xem không có báo thức hắn sẽ dậy kiểu gì.

Đại thiếu gia lái xe trên đường, giờ này đa số mọi người còn đang ngủ, đường đi cũng rất thoáng, không hề phải ngừng lại kẹt xe tí nào.

Sau đó bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng cậu kẹt cứng trên đường ngày hôm qua.

Đại thiếu gia suýt nữa thì quẹo cua vào công ti.

Cũng may trong đầu óc cậu bây giờ vẫn đang nhung nhớ Lão đại hắc bang, nên cuối cùng cũng lái thẳng một đường tới nhà hàng điểm tâm.

Đại thiếu gia hành động mau lẹ, cộng thêm sáng sớm ai cũng đang vội, ông chủ nhà hàng cũng đã rèn được một skill tính tiền với tốc độ ánh sáng.

Chỉ mất một nửa so với thời gian đã tính, Đại thiếu gia đã thành công mua điểm tâm mang về tới nhà.

Đại thiếu gia rèn sắt khi còn nóng, mở hết hộp đồ ăn ra múc vào bát, sau đó lại rón rén đi vào phòng Lão đại hắc bang–

“Á đậu xanh anh dậy lúc nào thế!”

Ngay từ lần đầu tiên Đại thiếu gia bước vào phòng Lão đại hắc bang đã biết được có người lẻn vào phòng hắn. Chuông báo thức của hắn nhiều nhất cũng chỉ được coi là hình thức, đặt để nhắc cho hắn đã tới giờ mà thôi. Còn hắn rời giường, hoàn toàn là dựa vào đồng hồ sinh học chuẩn đến phát sợ của mình bao năm nay.

Ban đầu hắn còn tưởng trong nhà có trộm, nhưng sau đó lại phát hiện chỉ có điện thoại bên tủ đầu giường bị lấy đi, đại khái cũng đoán được Đại thiếu gia lại đang tính làm trò bày vẽ.

Nhưng Đại thiếu gia không muốn hắn dậy hẳn cũng có lý do của mình, Lão đại hắc bang cũng đang hơi muốn xem thử cậu đang tính làm gì, nên cũng không nói tiếng nào giả vờ như mình vẫn đang ngủ.

Nhưng Đại thiếu gia đi xong hắn lại nằm không nổi nữa.

Dù sao không ra ngoài là được, đứng lên đánh răng rửa mặt chắc là không sao.

Lão đại hắc bang tắm xong đổi một bộ quần áo khác, vừa mới chuẩn bị đọc báo giết thời gian một chút, đã gặp phải Đại thiếu gia đang lén lén lút lút mò vào trả điện thoại cho mình.

“Tôi mới dậy.” Lão đại hắc bang trợn mắt nói xạo, còn giả bộ ra vẻ nghi hoặc nhìn Đại thiếu gia: “Có chuyện gì à?”

“Có thật là anh mới ngủ dậy không vậy?” Đại thiếu gia nghi ngờ nhìn hắn.

“Ừm.” Thần thái của Lão đại hắc bang vẫn ổn định như là ảnh đế mới nhận giải năm nay.

“À vậy được.” Thấy trên mặt Lão đại hắc bang không hề có dấu hiệu gì khả nghi, Đại thiếu gia cũng yên tâm phần nào: Vậy anh mau ra ăn cơm đi, tôi mới chuẩn bị vài món đó.”

Lão đại hắc bang có hơi bất ngờ, nhướng mày nhìn cậu: “Tri kỷ thế cơ à?”

“Đó là chuyện đương nhiên.” Đại thiếu gia vỗ ngực: “Sức nhỏ làm việc nhỏ, đi mau đi mau nào.”

Đại thiếu gia vừa nói vừa hối hắn, hai người cùng nhau đi đến cửa phòng ăn.

Đồ ăn trên bàn phải nói là vô cùng phong phú.

Cháo mặn ngọt và vài vị sữa đậu nành khác nhau được bày trong những chiếc chén nhỏ vô cùng tinh xảo, trên dĩa là tiểu lung bao và sủi cảo tôm với vài loại bánh rán khác, ngoài ra còn có cả vài miếng quẩy và bánh cam nhỏ, còn món tráng miệng thì khỏi phải nói, các loại trái cây mọng nước được bày biện đều tăm tắp, thậm chí đến cả sầu riêng cũng có đủ.

Lão đại hắc bang nhìn một bàn đồ ăn sáng mà Đại thiếu gia bảo cậu tự chuẩn bị, trong lòng cũng không quên lặng lẽ nhổ nước bọt:

Cái đống này nhìn cũng không có vẻ gì là do Đại thiếu gia tự làm cho lắm.

Hắn còn đang định nói gì đó, nhưng vừa quay sang lại thấy Đại thiếu gia đang nháy mắt với mình, trên mặt đều đang ám chỉ: Mau khen tôi đi nào.

“Giỏi quá.” Lão đại hắc bang cố gắng kìm nén, lại một lần nữa trợn mắt nói dối.

“Nhỉ.” Đại thiếu gia nhận không chút ngại ngùng, “Anh mau nếm thử đi.”

“Được.” Lão đại hắc bang đã yên tâm ngồi xuống bàn ăn, nhưng cả một bàn ú ụ của Đại thiếu gia quả thật có hơi làm khó hắn: “Ngon đấy.”

Đại thiếu gia cười hi hi, đang chuẩn bị ngồi xuống cầm đũa lên ăn, đũa vừa so đều xong, một tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên từ trong túi áo của cậu.

Đại thiếu gia nhíu mày, nhạc chuông này hơi lạ, cuối cùng biểu cảm của cậu từ nghi ngờ đến sợ hãi rồi cuối cùng là xấu hổ diễn ra vô cùng trôi chảy.

Xong đời rồi.

Cậu quên để điện thoại di động của Lão đại hắc bang về chỗ cũ rồi.

Giờ nên giải thích thế nào đây?

Đại thiếu gia cẩn thận nhìn về phía Lão đại hắc bang: “Tôi…”

“Cậu không ăn à?” Lão đại hắc bang vờ như không nghe thấy, gắp cho Đại thiếu gia một miếng sủi cảo. “Lát hồi là nguội đấy.”

Nhưng Đại thiếu gia lại một mực không chịu trèo xuống bằng chiếc thang mà Lão đại hắc bang đã cố ý nhường cho này: “Anh không cảm thấy lạ hả?”

Lão đại hắc bang không nói gì, một lát sau mới mở miệng: “Đúng là rất lạ.”

“Tôi cũng biết là rất lạ.” Đại thiếu gia lập tức tỉnh lại, “Bởi vậy sao tự nhiên điện thoại của anh lại dính vào người tôi được vậy chứ, anh mau lấy về đi nè.”

Vốn dĩ Lão đại hắc bang còn lo rằng cậu sẽ thấy xấu hổ, hẵn đã cố ý giả vờ như không nghe thấy tiếng chuông, kết quả bây giờ thì.

Được, là hắn nghĩ nhiều rồi.

Lão đại hắc bang nhận lấy điện thoại Đại thiếu gia đưa qua. Chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, thể hiện ý chí kiên cường của người gọi điện.

Lão đại hắc bang tay ấn trượt qua phải chấp nhận cuộc gọi, mặt không đổi sắc nghe điện thoại, sau đó hắn cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nói với Đại thiếu gia:

“Tìm thấy ba của cậu rồi này.”