Trời Sáng, Em Sẽ Về

Chương 24: Bạn gái của tôi, cũng là vợ tôi

Giang Thiến Hề cùng với Khả Lạc quay một đoạn video quảng cáo mới. Cô thực sự cảm thấy kịch bản quảng cáo này không thể nhìn nổi, thật khó chịu, ít nhất là cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng Khả Lạc quay rất hăng hái, thậm chí nói đây là kịch bản hay nhất mà cậu ta đã viết trong năm nay.

Cậu ta viết gì nhỉ? Viết về hai cô gái vì một chàng trai mà giật tóc nhau, cuối cùng chàng trai đó lại đi chơi bóng rổ với một chàng trai khác.

Giang Thiến Hề từ tận đáy lòng hỏi Khả Lạc: “Tại sao kịch bản quảng cáo của cậu, cuối cùng đều là con trai và con chơi với nhau?”

“Chị thật là lạc hậu! Thời nay, không có chút yếu tố ‘hủ’ (*) thì làm sao có lượt xem được?” Khả Lạc nhìn cô với vẻ “chị sao mà không hiểu được điều này”.

“Hủ là gì? Tôi chỉ nghe nói đến đậu hủ thối, đậu hủ dầu, đậu hủ quả, đậu hủ chiên…” Giang Thiến Hề hỏi.

“Được rồi, được rồi, chị đang nói cái gì vậy?” Khả Lạc liếc chị một cái nói

“‘Hủ’ là một loại văn hóa phổ biến từ Nhật Bản.”

Khả Lạc thấy Giang Thiến Hề trông như người chưa từng thấy qua thế giới thì “Chậc” một tiếng rồi lấy điện thoại ra: “Tôi có tài liệu, sẽ gửi cho chị học.”

Giang Thiến Hề trông rất chăm chỉ, chờ nhận được file lớn mấy GB, Khả Lạc nháy mắt: “Tôi lưu trên đám mây (**) rồi, mật khẩu là 7746. Tải nhanh lên, kẻo bị khóa.”

“Đám mây?”

Giang Thiến Hề không biết đám mây là gì, thấy Khả Lạc lại bận rộn, cũng không tiện làm phiền nữa, chỉ có thể kiềm chế sự tò mò trong lòng, đợi đến khi tan học mới tìm Cố Vũ Triết, nhờ cậu giúp tải nội dung từ đám mây xuống.

Cố Vũ Triết liếc cô một cái khinh thường: “Đám mây mà chị cũng không biết dùng sao? Chị ở quê mới lên à?”

Giang Thiến Hề “chậc” một tiếng nói: “Không phải, chị từ núi xuống.”

Cố Vũ Triết giúp cô mở đám mây từ điện thoại, nhập mật khẩu và bắt đầu tải xuống, Giang Thiến Hề nhìn bên cạnh nói: “Cái này không phải giống với hộp thư ngày xưa sao?”

Cố Vũ Triết đáp: “Khác nhiều chứ, cái này có thể đồng bộ tải lên, hộp thư làm được không?”

“Ồ ồ, công nghệ bây giờ phát triển thật.” Giang Thiến Hề không kìm được thở dài một tiếng.

Tập tin rất lớn, không thể tải xuống ngay được, Khả Lạc lại có việc cần tìm Giang Thiến Hề nên cô vội chạy trở về làm việc. Cố Vũ Triết còn đứng ở hành lang giúp cô tải file, sau khi tải xong không cẩn thận mở xem…

Âm thanh trong video ngay lập tức thu hút các bạn trẻ xung quanh đến xem: “Trời ơi…”

“Thật k1ch thích…”

“Wow…”

“Cố Vũ Triết, cậu được đấy!”

“Không ngờ cậu có sở thích này…”

“Tôi không phải! Tôi không có! Không phải của tôi!”

Cố Vũ Triết chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cậu nắm chặt điện thoại rồi chạy đến trước mặt Giang Thiến Hề, đập điện thoại vào tay cô.

“Giang Thiến Hề, chị là đồ lưu manh!”

Giang Thiến Hề ngơ ngác nhận lấy điện thoại, cô chớp mắt, không hiểu sao Cố Vũ Triết lại tức giận. Tuổi dậy thì, thật dễ nóng nảy!

Giang Thiến Hề nhặt điện thoại bị rơi trên đất lên, mở khóa và bấm vào video…

Cô kinh ngạc mở to mắt, bây giờ giới trẻ đã thịnh hành kiểu yêu đương này sao? Chuyện này, chuyện này, chuyện này…

“Sao chị lại xem cái này giữa đường vậy?”

Chu Nam Vũ đúng lúc đi tuần tra, thấy Giang Thiến Hề đang xem video trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường.

Giang Thiến Hề đang bị sốc, trông rất đờ đẫn: “Khả Lạc bảo tôi học.”

Chu Nam Vũ nói: “Khả Lạc, đừng cho chị ấy xem mấy thứ linh tinh!”

“Xin lỗi sếp.”

Khả Lạc lập tức cúi đầu làm việc chăm chỉ.

“Thế giới này thay đổi quá nhanh.”

Giang Thiến Hề ngơ ngác nói: “Không theo kịp, không theo kịp.”

Chu Nam Vũ giật lấy điện thoại, anh ta xóa hết mấy video vừa tải xuống: “Đây đều là văn hóa thiểu số, không cần để ý.”

“Sao cậu lại xóa của tôi?” Giang Thiến Hề giành lại điện thoại nói.

“Khả Lạc nói bây giờ rất thịnh hành, phải học.”

“Không cần, quảng cáo xuất sắc thực sự không cần phải theo đuổi trào lưu của người khác.”

Chu Nam Vũ trả lại điện thoại đã xóa hết video cho Giang Thiến Hề.

“Mà cần phải học cách để tư tưởng của mình dẫn dắt người khác.”

“Giang Thiến Hề, sống thì phải có đầu óc, người khác nói gì chị cũng tin sao.”

Chu Nam Vũ nói xong không nhịn được dùng tập tài liệu gõ nhẹ vào đầu cô, rồi quay lưng bước đi.

Giang Thiến Hề “hừ” một tiếng: “Cậu thì thông minh, cậu thì giỏi, được chưa!”

Vì có Chu Nam Vũ giám sát, nên công việc tiến hành rất thuận lợi, chưa đến ba giờ chiều đã xong việc, mọi người chào nhau rồi ai về nhà nấy.

Giang Thiến Hề nhìn đồng hồ, thấy còn sớm, giờ về nhà một mình cũng không có ý nghĩa gì, cô quyết định hôm nay sẽ đi đón Cố Trì tan làm, tiện thể xem môi trường làm việc của anh. Đây là điều cô muốn biết từ khi quay lại đây, bình thường đều là Cố Trì đến đón cô, không có cơ hội nào, hôm nay cuối cùng có thể đi xem một chút.

Giang Thiến Hề gọi một chiếc xe, cô không báo trước cho Cố Trì mà đi luôn. Phòng thí nghiệm của anh nằm trong Đại học Y thành phố B, nhiều dự án nghiên cứu thuốc mới hợp tác với Đại học Q, đồng thời còn là giáo sư nghiên cứu sinh của Khoa Dược Sinh học của Đại học Q, giúp Đại học Q dẫn dắt một số nghiên cứu sinh. Mỗi tháng anh còn mở bốn tiết đại học để sinh viên lựa chọn, nghe nói các tiết học của anh rất được hoan nghênh, thường không còn chỗ ngồi.

Đối với Giang Thiến Hề, Đại học Q không xa lạ gì, đây là trường cũ của Cố Trì, cũng ở bên cạnh trường cũ của Giang Thiến Hề.

Hai trường nằm cạnh nhau chưa đến ba trạm xe, năm đó Giang Thiến Hề hầu như tuần nào cũng đến tìm Cố Trì. Giang Thiến Hề nghĩ về những chuyện hồi đại học, từng bước đi từ cổng trường qua bóng cây, qua các tòa nhà giảng dạy, đến tòa nhà thí nghiệm trong cùng của trường.

Trong phòng thí nghiệm, Cố Trì đang cùng với mấy nghiên cứu sinh của mình vây quanh bàn, thảo luận gì đó. Cố Trì đứng giữa, nói chuyện rất tự tin. Mọi người đều rất nghiêm túc, chìm đắm trong bầu không khí nghiên cứu. Giang Thiến Hề cứ thế đứng ngoài cửa lén nhìn, cho đến khi có một sinh viên vỗ vai chị từ phía sau:

“Chị ơi, chị tìm ai?”

“À? Tôi tìm bạn trai.”

Giang Thiến Hề gần như thốt ra.

“Oh!”

Sinh viên đó đi qua chị bước vào phòng thí nghiệm.

Dường như cuộc thảo luận trong phòng thí nghiệm đã kết thúc, mọi người đều thả lỏng, cười nói vui vẻ. Sinh viên vừa vào chỉ vào Giang Thiến Hề nói: “Bạn gái của ai? Đang đợi ngoài kia kìa!”

Các nam sinh trong phòng thí nghiệm đều quay lại nhìn. Tại cửa ra vào, đứng đó là một người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng, dáng vẻ xinh xắn và nụ cười ngọt ngào hướng về phía họ. Trông cô đúng là kiểu người mà các chàng trai ưa thích.

“Không phải của tôi.”

“Không phải của tôi.”

Vài chàng trai liếc nhìn nhau, có chút ghen tị và tiếc nuối, không biết bạn gái của ai mà xinh đẹp thế này.

Chỉ thấy Cố Trì không vội vàng gì, anh tháo găng tay và áo khoác trắng đang mặc trong phòng thí nghiệm ra, rồi bước ra ngoài và nói: “Là của tôi.”

“Á?”

Các sinh viên trong phòng thí nghiệm ngạc nhiên một lúc, rồi ồn ào lên: “Giáo sư Cố có bạn gái rồi.”

“Nhiều nữ sinh trường mình sẽ khóc mất!”

“Haha!”

“Chính xác hơn, cô ấy là vợ tôi.”

Cố Trì mỉm cười chỉnh lại, cùng với những lời trêu chọc của sinh viên.

“Hôm nay đến đây thôi, các em kiểm tra lại dữ liệu thí nghiệm lần nữa nhé, tôi về trước đây.”

“Chào giáo sư Cố.”

“Chào cô.”

Các sinh viên cười vẫy tay chào hai người. Cố Trì bước ra ngoài, dẫn Giang Thiến Hề đi. Các sinh viên tò mò chạy ra nhìn, chỉ thấy hai người nắm tay nhau đi trong khuôn viên trường.

“Tình cảm tốt thật đấy.”

“Cô gái đó trông còn rất trẻ, không lẽ là sinh viên của trường chúng ta?”

“Này, các cậu nhiều chuyện quá, giáo sư Cố luôn giữ mình cẩn thận, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, có bạn gái thì sao?”

“Đúng rồi, hơn nữa thầy ấy đâu phải là giảng viên của trường mình, dù có yêu sinh viên của trường mình cũng có gì đâu.”

“Được rồi, được rồi, chúng mình đâu nói gì, con gái các cậu thật là.”

“Ai bảo các cậu nhiều chuyện về thần tượng của bọn mình!”

“Được, được, được, bọn mình sai rồi chưa được à? Giáo sư Cố cũng là thần tượng của bọn mình mà!”

Giang Thiến Hề và Cố Trì đi trong khuôn viên trường, ban đầu còn đi riêng rẽ, không biết từ lúc nào Giang Thiến Hề tựa sát vào anh, tay khoác lên cánh tay anh, dịu dàng như chim non bên cạnh anh, bước từng bước theo anh. Cố Trì quay đầu nhìn cô, mỉm cười và tiếp tục bước đi.

“Hôm nay em đột nhiên nghĩ đến một chuyện.” Giang Thiến Hề tựa vào anh nói.

“Em hỏi anh nhé!”

“Ừ?”

“Năm đó anh nói sẽ giới thiệu cho em một bác sĩ làm bạn trai, sao mãi mà không thấy giới thiệu ai thế?” Giang Thiến Hề hỏi.

“Sao lại không giới thiệu?” Cố Trì nhướng mày nói.

“Rõ ràng anh đã giới thiệu người xuất sắc nhất trường cho em rồi.”

“Ai cơ?”

“Là anh đấy!” Cố Trì cười.

Giang Thiến Hề: “Nói vậy cũng đúng, haha!”

“Ê, không đúng, năm đó rõ ràng là em theo đuổi anh.”

Giang Thiến Hề lại hỏi: “Nếu em không theo đuổi anh, anh có theo đuổi em không?”

Cố Trì nhíu mày: “Thực ra anh luôn thấy rất kỳ lạ.”

“Gì cơ?”

“Tại sao em lại nghĩ là em theo đuổi anh?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Cố Trì cười nhẹ: “Trước khi hẹn hò, mỗi tuần mời ăn là ai?”

“Anh đó!”

“Mỗi lần trước kỳ thi, ai là người giúp em ôn tập?”

“Anh đó!”

“Mỗi lần nghỉ đông hay hè, ai là người cùng em trở lại trường, xách hành lý, mua vé, giành chỗ ngồi?”

“Anh đó!”

“Ai thường xuyên mang đồ ăn, đồ dùng cho em, rủ em ra ngoài chơi?”

“Nhiều người lắm.”

Cố Trì lườm cô một cái: “Ngoài anh ra còn có gã nào nữa?”

“Không có.” Giang Thiến Hề lắc đầu.

“Có cả nam lẫn nữ chứ.”

“Thôi kệ.” Cố Trì liếc cô một cái.

“Em đúng là vong ân phụ nghĩa, chỉ nhớ những gì mình làm, hoàn toàn không nhớ những gì anh làm.”

“Không phải, những gì anh làm chẳng phải là việc đồng hương nên làm sao? Giúp đỡ lẫn nhau và chia sẻ gì đó.”

“Ai giúp đỡ lẫn nhau với em, em giúp anh được cái gì? Không phải toàn anh giúp em sao? Hơn nữa, thành tích của em có gì để mà chia sẻ.”

Cố Trì thực sự không muốn tiếp tục trò chuyện với Giang Thiến Hề nữa, thì ra những năm qua sự nỗ lực của mình trong mắt cô không đáng một chút nào, cô thổ lộ tình cảm với mình hoàn toàn không phải vì bị cảm động bởi những gì mình làm cho cô ấy!

“Vậy năm đó em thích anh là vì cái gì?” Cố Trì không kìm được hỏi.

Giang Thiến Hề cười ngượng ngùng: “Hihi, cái gì cũng thích.”

Cô không dám nói, thực ra là thích khuôn mặt và cơ thể ngày càng đẹp của anh!

“Thật không?” Cố Trì hỏi.

“Thật, thật. Giờ lớn tuổi rồi, còn khảo cổ gì nữa?” Giang Thiến Hề cười kéo anh nói.

“Tối nay nấu bò kho cà chua được không?”

“Được. Nhà còn thịt bò, đi siêu thị mua thêm ít cà chua.” Cố Trì theo ý cô đổi chủ đề.

“Nhà mình cũng hết trái cây rồi, phải mua thêm ít táo, cam gì đó.”

“Được.” Cố Trì đáp.

Hai người như cặp vợ chồng già, cùng nhau bước trên con đường trong khuôn viên trường, bàn bạc xem tối nay ăn gì, dường như mọi nỗi đau đã rời xa họ từ lâu, chỉ còn lại những thời gian yên bình và hạnh phúc.

Giang Thiến Hề nhận được cuộc gọi từ cảnh sát vào buổi tối, cảnh sát hỏi cô có quen biết một người tên là Chu Viễn không, người đó đang ở trại giam và muốn gặp cô.

Giang Thiến Hề không hiểu sao Chu Viễn lại bị bắt vào trại giam, cô vội vàng cùng Cố Trì đến đó tìm hiểu tình hình. Theo cảnh sát, vào nửa đêm anh ta đánh nhau với một người đàn ông, khiến người đó phải vào viện, người đó không chịu bỏ qua mà muốn kiện Chu Viễn. Vài ngày nữa sẽ xét xử, Chu Viễn không có luật sư giỏi, nên sẽ rất bất lợi khi bị kết án.

Chu Viễn không biết làm gì, ở đây cũng không quen ai, chỉ có thể nhờ cảnh sát gọi điện cho Giang Thiến Hề, hy vọng cô có thể giúp đỡ vì cả hai đều trải qua những điều tương tự.

“Tiền thuê luật sư tôi ra ngoài sẽ kiếm rồi trả lại cho cô.” Chu Viễn trong phòng khách của trại tạm giam khẩn cầu.

“Tôi nói sao một tháng nay không thấy anh, hóa ra anh bị bắt vào đây? Sao không gọi điện cho tôi sớm?” Giang Thiến Hề hỏi.

“Ban đầu tôi không nghĩ là nghiêm trọng như vậy, cái thằng khốn đó, rõ ràng là nó kéo một cô bé mới tan học vào ngõ, tôi vì nghĩa mà ra tay, ai ngờ lại thành ra thế này.”

Chu Viễn cũng rất bực bội. Anh ta nghĩ cùng lắm là bị giam vài ngày rồi thả ra, không ngờ cái tên cặn bã đó dám kiện anh ta.

“Anh vì nghĩa mà ra tay, vậy cô gái mà anh cứu đâu?” Giang Thiến Hề hỏi.

“Tôi làm sao biết, tôi khống chế thằng đó thì cô bé đó chạy mất, tôi chỉ lo đánh cái thằng cặn bã đó thôi.”

“Anh cứu người rồi sao còn đánh anh ta làm gì?”

“Thằng đó đánh tôi, tôi không đánh lại sao?” Chu Viễn nói như lẽ đương nhiên.

“Ai mà biết thằng đó yếu như vậy!”

Giang Thiến Hề nhìn thân hình to lớn của Chu Viễn, thực ra người bình thường cũng không chịu nổi mấy cú đấm của anh ta: “Được rồi, tôi sẽ tìm luật sư cho anh.”

“Cảm ơn cô!” Chu Viễn cảm kích nhìn cô một cái.

“Chuyện này, đừng nói với Chu Nam Vũ nhé.”

“Tại sao?” Giang Thiến Hề ngạc nhiên hỏi.

“Mất mặt lắm.” Chu Viễn cười gượng.

“Nhiều năm qua cũng không làm được việc tốt nào, chỉ làm được mỗi việc này mà lại thành ra thế này. Ôi, không biết nói sao, vốn dĩ đã không dám gặp thằng bé, nếu sau này còn phải vào tù nữa, càng không dám gặp.”

“Cô nói xem một người làm cha như tôi, đời này có thể cho nó cái gì chứ?” Chu Viễn cúi đầu thở dài.

“Cái gì cũng không thể cho được.”

“Anh đừng lo, mai tôi sẽ dẫn luật sư đến gặp anh.” Giang Thiến Hề an ủi anh ta rồi mới bước ra khỏi trại tạm giam.

Cố Trì đang đợi cô bên ngoài, Giang Thiến Hề kể tình hình cho anh nghe. Cố Trì gật đầu: “Luật sư thì anh biết một người rất giỏi, lát nữa anh sẽ liên hệ với anh ta.”

“Tốt quá, anh thật đáng tin cậy.” Giang Thiến Hề nịnh nọt.

“Em thấy anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy cũng tốt.”

“Tốt ở chỗ nào?”

“Bỏ qua những năm tháng cùng nhau chịu khổ, trực tiếp hưởng thụ hạnh phúc! Anh xem anh bây giờ là một người thành công, còn em, một thiếu nữ xinh đẹp như em, đứng bên cạnh anh thật là thể hiện địa vị của anh!”

Cố Trì không nhịn được cười: “Em đang khen anh hay khen mình vậy?”

“Cả hai, cả hai.” Giang Thiến Hề cười nói.

Cố Trì đưa tay xoa đầu cô, Giang Thiến Hề lại nhíu mày: “Anh nói chuyện này thật sự không nói cho Chu Nam Vũ biết sao?”

“Em đã hứa với Chu Viễn không nói rồi mà?”

“Em đâu có hứa, em rất muốn nói đấy.” Giang Thiến Hề đáp.

“Em nghĩ Chu Nam Vũ không phải là người cứng rắn đến mức đó.”

Cố Trì khẽ nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô: “Em đánh giá cậu ấy cao thật đấy.”

Giang Thiến Hề ngay lập tức ngửi thấy mùi chua quen thuộc: “Cũng tạm thôi, sao có thể bằng một nửa anh được?”

Cố Trì thấy cô phản ứng nhanh như vậy, không nhịn được mỉm cười: “Nếu đã muốn nói thì cứ nói đi!”

“Được thôi!” Giang Thiến Hề nói là làm ngay, cô lấy điện thoại ra gọi cho Chu Nam Vũ, kể hết mọi chuyện.

Khi Chu Nam Vũ đến, anh ta mang theo một luật sư để vào gặp Chu Viễn, còn mình thì ở ngoài nói chuyện với Cố Trì: “Chú Cố, chuyện này cháu sẽ tự giải quyết, không cần làm phiền chú đâu.”

“Không có gì phiền cả, chỉ là giới thiệu một luật sư thôi.” Cố Trì mỉm cười ôn hòa.

“Bố cháu không phải người xấu.”

“Chú cũng đang khuyên cháu tha thứ cho ông ta sao?” Chu Nam Vũ nhìn anh có chút bối rối.

“Thực ra trong lòng cháu cũng hiểu, bố cháu không có lỗi gì cả, điều mà cháu không muốn tha thứ không phải là bố cháu, mà là những đau khổ và bất công mà số phận đã giao cho cháu.”

Cố Trì nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nam Vũ, hận thù không có ích gì, hãy nhìn về phía trước!”

Chu Nam Vũ đã dao động, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Nhưng chú Cố, cháu đã quen hận ông ta rồi, giống như chú đã quen chờ đợi chị Giang vậy.”

Cố Trì nhìn Giang Thiến Hề đang đứng đợi ở xa, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười, anh quay đầu nhìn Chu Nam Vũ nói: “Chú đã đợi được rồi, cháu cũng đã lớn rồi, hãy buông bỏ đi!”

Trong mắt Chu Nam Vũ tràn đầy sự đấu tranh, đúng vậy, anh ta đã lớn, không còn cần dựa vào hận thù để tiếp tục sống, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn một nỗi uất ức, cảm thấy khó chịu, oan ức. Tại sao anh ta lại gặp phải những chuyện như thế này? Anh ta không biết trách ai, chỉ biết tiếp tục hận thù. Nhưng ai cũng biết Chu Viễn không có lỗi, ngay cả chú Cố cũng nói như vậy…

Cố Trì đưa tay vỗ vai anh ta: “Nam Vũ, hôm nay cháu đã chịu mang luật sư đến giúp bố cháu, thực ra cháu cũng không hận bố như cháu tưởng, đúng không?”

Chu Nam Vũ mím môi, cố chấp nói: “Cháu không biết nữa, chú Cố.”

“Không sao đâu, Nam Vũ.” Cố Trì cười.

“Không cần hận bố cháu cũng không cần tha thứ cho bố cháu, hãy coi bố cháu như một người thân không thể không chung sống, thử làm quen lại đi!”

“Làm quen lại?” Giọng Chu Nam Vũ mang theo sự mơ hồ, mắt nhìn Cố Trì hỏi.

Cố Trì gật đầu: “Đúng. Hãy coi bố cháu như một người bình thường, xem thử bố cháu có thể kết giao được hay không, liệu có thể thích lại bố cháu không.”

Chu Nam Vũ không nói gì, nhưng biểu cảm dần trở nên sáng sủa, dường như đã đồng ý với lời của Cố Trì. Chuyện cũ ai cũng không sai, vậy thì bỏ qua đi, nếu người này không tệ, thì coi như một người bạn, nếu không tốt, thì không giao du nữa. Như vậy, lòng anh ta cũng sẽ yên bình hơn, không cần bị những hận thù và đạo hiếu trần tục dày vò.

Thấy anh ta có vẻ đã quyết định, Cố Trì mới dẫn Giang Thiến Hề về nhà.

Trong bóng tối, Giang Thiến Hề nhìn gương mặt thanh tú của anh, không nhịn được “chậc chậc” hai tiếng: “Chỉ có anh mới có thể nói dài dòng như vậy để khuyên Chu Nam Vũ, bình thường em chỉ nói một câu về Chu Viễn, cậu ta đã có thể mắng em một trận.”

“Nam Vũ là một đứa trẻ rất dịu dàng.” Cố Trì cười nhẹ nói.

“Hừ, vừa nãy không cho em khen cậu ta, giờ anh lại tự khen.” Giang Thiến Hề không phục.

Cố Trì cười: “Anh đâu có không cho em khen.”

“Thôi đi, tin anh mới là lạ ấy.”

Giang Thiến Hề cười khẩy, một lát sau, bỗng nhiên cô nghiêng người qua hỏi: “Này, tối nay em có thể ở phòng anh không?”

“Vũ Triết ở nhà.” Cố Trì nhỏ giọng thì thầm.

“Không tiện.”

“Nó ngày nào chẳng ở nhà?” Giang Thiến Hề không hài lòng, tay bắt đầu nghịch ngợm mò lên người Cố Trì.

“Anh định để em đợi mãi sao?”

“Đừng nghịch.” Cố Trì ngượng ngùng nhìn tài xế phía trước, đưa tay nắm lấy tay cô, không để cô làm loạn.

“Em tích cực như vậy không phải để anh sớm có con ở tuổi già sao.” Giang Thiến Hề trêu chọc.

“…” Cố Trì đỏ mặt.

“Vũ Triết không muốn chúng mình có con thứ hai.”

“Anh lo gì nó. Nó là em trai anh, chúng mình sinh con còn cần nó ta đồng ý à?” Giang Thiến Hề nói lý lẽ như thật, khiến Cố Trì cảm thấy cô nói cũng có lý.

“Sao? Sao? Có được không?” Giang Thiến Hề thấy anh không trả lời, lại đẩy anh hai cái, thúc giục.

Cố Trì đáp: “Muốn đến thì đến, hỏi gì mà hỏi?”

“Được, là anh nói đó nha!” Giang Thiến Hề cuối cùng cũng vui vẻ, thu tay lại, vừa hát khẽ vừa nhìn anh, khóe miệng mang theo nụ cười tinh quái, giống như một con mèo lúc nào cũng sẵn sàng đi ăn vụng, khiến người khác ngứa ngáy, muốn ôm lấy cô ngay lập tức.

Tối về nhà, Cố Vũ Triết đã học xong bài buổi tối, đang làm bài tập trong phòng sách. Giang Thiến Hề về phòng tắm rửa, cô xịt thêm chút nước hoa, mặc bộ đồ ngủ lụa đen, ngắm mình trong gương một hồi, quyết tâm tối nay phải chiếm lấy Cố Trì!

Mười hai giờ đêm, cuối cùng nghe thấy tiếng Cố Vũ Triết ra khỏi phòng sách, rửa mặt đi ngủ. Cô chờ thêm nửa tiếng, mới lén mở cửa phòng, lẻn vào phòng Cố Trì mà không gõ cửa, trực tiếp xoay nắm đấm, đẩy cửa nhanh chóng lẻn vào.

Chỉ thấy phòng Cố Trì bật một ngọn đèn đứng, phòng sạch sẽ gọn gàng, ga giường bằng lụa xanh, nhìn vừa ấm vừa mượt, khiến người ta muốn nhảy lên lăn lộn vài vòng.

Cố Trì ngồi trên bậu cửa sổ nhìn cô bước vào, anh nhẹ nhàng đứng dậy, khóe miệng mang nụ cười, khẽ chào: “Đến rồi à.”

“Ừ, đến rồi cục cưng!” Giang Thiến Hề nhẹ nhàng đáp, lao tới hỏi không đứng đắn.

“Chờ lâu chưa? Để em hôn cái đã!” Cô nói xong liền hôn lên mặt anh.

Cố Trì tốt tính để cô hôn mấy cái, anh không nhịn được bật cười, thấy tay cô càng ngày càng nghịch ngợm, không nhịn được nâng tay giữ cô lại: “Chờ chút.”

“Sao thế?” Giang Thiến Hề ngẩng đầu, giọng mang theo chút bực bội, cô đã lao vào rồi, còn chờ gì nữa?

“Có một bộ đồ muốn em mặc thử.” Cố Trì nói.

“Ồ, muốn tạo không khí tình cảm à.”

Giang Thiến Hề cười: “Không vấn đề, chiều anh hết!”

Cố Trì nắm tay cô rồi dẫn cô vào sâu trong phòng. Phòng ngủ chính nối với một phòng thay đồ chưa đầy mười mét vuông, Cố Trì bật đèn phòng thay đồ lên, căn phòng tối đen lập tức sáng bừng, một chiếc váy cưới trắng tinh nằm giữa phòng thay đồ, kiểu dáng của chiếc váy cưới này đến giờ cũng không lỗi mốt, thiết kế bó sát ngực và eo, đuôi váy dài đầy ngọc trai, trắng tinh khôi, đẹp đẽ khiến người ta không thể rời mắt, đây là chiếc váy cưới mà bất kỳ cô gái nào cũng mơ ước mặc lên.

Giang Thiến Hề nhìn là nhận ra ngay, đây là chiếc váy cưới cô đã đặt riêng cho đám cưới của mình và Cố Trì năm xưa, chiếc váy cưới này rất đắt, lúc đó đã hơn hai mươi nghìn nhân dân tệ (***), cô cũng không biết mình bị ma nhập hay bị cái gì làm mê mẩn, cứ bị chiếc váy này hấp dẫn không rời được. Cô thật sự rất muốn có nó! Muốn đến mức nghĩ rằng nếu mình không mặc chiếc váy này, đám cưới của mình sẽ không hoàn hảo.

Cố Trì luôn chiều chuộng cô, cô muốn là anh mua cho. Anh rút sạch tiền tiết kiệm, quẹt hết thẻ tín dụng, thậm chí định mượn bộ đồ vest của bạn để mặc, nhẫn cưới của anh cũng chỉ là nhẫn giả của cửa hàng, anh đã dùng hết số tiền của đám cưới vào chiếc váy cưới này. Cuối cùng, anh gom góp đủ để đặt chiếc váy cưới này.

Giang Thiến Hề khi đó rất vui, mỗi ngày đều mong ngóng chiếc váy mau hoàn thành, đám cưới mau đến. Cô mỗi ngày đều nói bên tai Cố Trì, em muốn trở thành cô dâu đẹp nhất.

Cố Trì khi đó cười nói: “Em mặc chiếc váy đẹp như vậy, anh mặc bộ vest mượn có hợp với em không?”

Giang Thiến Hề cũng vui vẻ hôn anh hai cái: “Không đâu, anh đẹp trai thế này, dù không mặc gì cũng đẹp nhất! Chúng ta là đôi vợ chồng đẹp nhất, trời sinh một cặp!”

Cố Trì cười mắng: “Đi chỗ khác, em mới không mặc gì ấy.”

Nhưng mà, hôn lễ còn chưa tổ chức, váy cưới còn chưa hoàn thành, Giang Thiến Hề đã biến mất…

Giang Thiến Hề không dám tưởng tượng ra cảnh khi Cố Trì nhận được điện thoại từ tiệm váy cưới, một mình đi lấy chiếc váy cưới đã đặt riêng đó, sẽ là một ngày như thế nào, một tâm trạng như thế nào, đi tuyến tàu điện ngầm số mấy, đi con đường nào.

Trên đường đi, anh có cảm thấy chiếc váy cưới đó đặc biệt nặng nề, đặc biệt dài, cầm nắm rất mệt mỏi không?

Giang Thiến Hề nghĩ đến đây, lòng chua xót, mắt đỏ hoe. Cô cố gắng chớp chớp mắt để đẩy lùi cảm giác chua xót trong lòng, cô mỉm cười bước tới, chạm vào chiếc váy cưới và nói: “Chiếc váy cưới này được giữ gìn rất tốt!”

“Ừ, luôn để trong phòng thay đồ, vài ngày trước anh đã mang đi giặt, em có thể thử.”

Cố Trì đứng sau Giang Thiến Hề, nhìn chiếc váy cưới xinh đẹp rồi nói: “Những năm qua anh luôn tự hỏi, em mặc nó sẽ trông thế nào?”

“Thiến Hề, em có thể mặc nó cho anh xem không?” Cố Trì nhẹ nhàng hỏi cô.

Giang Thiến Hề hít mũi, trong mắt ánh lên những giọt nước, cô gật đầu thật mạnh, nhìn anh cười: “Được, em sẽ mặc cho anh xem.”

Cố Trì bước ra khỏi phòng thay đồ, chờ đợi trong phòng ngủ chính. Anh ngồi trên ghế bên cạnh, cúi đầu, ngón tay cái không ngừng quấn quanh nhau, dường như đang ngẩn ngơ, lại dường như đang suy nghĩ gì đó.

Không biết bao lâu trôi qua, cửa phòng thay đồ mở ra, Giang Thiến Hề mặc chiếc váy cưới trắng tinh bước ra. Tóc cô được buộc thành một đuôi ngựa thấp, phần tóc phía trước thả nhẹ, làm khuôn mặt trở nên nhỏ nhắn hơn, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra ngoài, vải lụa trắng tinh khôi làm nổi bật dáng người duyên dáng của cô, đôi tay thon dài đặt ở hai bên váy, đuôi váy dài kéo lê phía sau, từ từ bước ra.

Cố Trì ngẩn ngơ nhìn, đầu óc bỗng ngừng hoạt động, những thí nghiệm, loại thuốc mới, dữ liệu… trong đầu đều biến mất. Lúc này, anh giống như một con lắc hỏng, một khúc cây khô bị chặt đứt, chỉ có thể đứng yên bất động tại chỗ.

Nhìn thấy tất cả những điều này, nhìn thấy giấc mơ đẹp đã bám lấy anh suốt hai mươi mốt năm, nhìn thấy niềm vui mà trong mơ anh cũng không dám mơ tưởng, ánh lên như một giấc mơ, tràn đầy trong đôi mắt anh.

Đây là mơ sao? Lại là một cơn mơ nữa sao?

Quá kích động, quá vui mừng, sau đó là nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng, anh khẽ run rẩy, thậm chí sợ hãi nhìn Giang Thiến Hề lộng lẫy trước mặt. Cho đến khi Giang Thiến Hề bước đến trước mặt anh, có chút e thẹn hiếm hoi hỏi: “Đẹp không?”

“Đẹp…”

Cổ họng Cố Trì nghẹn lại, anh không kiểm soát được cơ thể mình, không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng, như linh hồn rời khỏi thân xác và lơ lửng trên không trung.

“Giống như anh tưởng tượng…”

“Có giống như anh tưởng tượng không?”

Giang Thiến Hề mỉm cười, bất ngờ nghiêng người kiễng chân, hôn đi nước mắt trên mặt anh: “Ngốc, khóc gì chứ?”

Cố Trì không biết mình đã rơi nước mắt, anh chỉ dùng giọng khàn khàn nói: “Anh chỉ có chút sợ hãi, sợ đây là một giấc mơ.”

“Sao có thể? Em thật sự đã trở về, cả đời này sẽ không rời đi nữa.”

“Em yêu anh, Cố Trì.”

Giang Thiến Hề đầy cảm xúc bày tỏ, trong mắt ánh lên ánh sáng gần như khiến Cố Trì chìm đắm trong đó.

Anh nâng tay, nhẹ nhàng vuốt v e má Giang Thiến Hề. Anh khẽ mở miệng, có một câu từ nơi trái tim, run rẩy, xao xuyến đáp lại: “Anh cũng yêu em, Thiến Hề, anh yêu em.”

Cố Trì không biết vì sao, nước mắt cứ không ngừng rơi. Anh cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên cô dâu mà anh đã chờ đợi rất lâu, rất lâu. Trong khoảnh khắc này, anh thật sự cảm thấy mọi sự chờ đợi đều đáng giá. Cảm giác rung động như linh hồn quay về, cảm giác lấp đầy phần thiếu hụt trong lòng, cảm giác muốn khóc, muốn cười, muốn dùng toàn bộ sức lực ôm lấy cô, Cố Trì biết, tất cả những cảm giác này, chỉ có Giang Thiến Hề mới có thể mang đến cho anh, chỉ có Giang Thiến Hề mới khiến anh điên cuồng, phấn khích và yêu đời như vậy.

Trong căn phòng ấm áp, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào, chỉ có Cố Trì biết, mình đã chờ đợi ngày này bao lâu.

Sáng hôm sau, khi Giang Thiến Hề từ phòng Cố Trì bước ra ăn sáng, Cố Vũ Triết nhìn thấy, cậu hừ một tiếng rồi quay đầu giả vờ không nhìn thấy. Từ đó, Giang Thiến Hề mặt dày dọn vào phòng Cố Trì, mỗi ngày đi làm, tan làm, ngủ cùng Cố Trì, cuộc sống trôi qua bình yên và hạnh phúc.

Chuyện của Chu Viễn cuối cùng cũng được giải quyết, nghe Chu Nam Vũ nói cảnh sát đã tìm thấy video giám sát đêm đó, cô bé được Chu Viễn cứu cũng sẵn lòng ra tòa làm chứng cho Chu Viễn, Chu Viễn không những được thả ra, còn nhận được bằng khen về hành động dũng cảm.

Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, cho đến khi sinh linh bé nhỏ ra đời mới một lần nữa phá vỡ sự yên bình ấy.

Những ngày Giang Thiến Hề mang thai, Cố Trì coi cô như báu vật quốc gia, thật sự không để cô chịu gió một chút nào, mọi thứ ăn uống đều được kiểm soát kỹ lưỡng, thậm chí muốn cô tạm thời không đi làm. Nhưng Giang Thiến Hề cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, hoàn toàn không cần cẩn thận như vậy, suốt ngày cùng Cố Trì đấu trí đấu dũng, tránh mặt anh để ăn uống thỏa thích, khiến Cố Trì tức đến mức tóc bạc thêm mấy sợi.

Không chỉ vậy, Giang Thiến Hề còn buông lời châm chọc: “Ông Cố, anh không thể cau mày nữa, tiếp tục lo lắng thế này, đến khi con chào đời, chúng ta bế ra ngoài, người ta sẽ nghĩ là ba thế hệ ông cháu đấy, haha!”

Cố Trì cảm thấy câu chuyện cười này chẳng hề buồn cười chút nào, anh liếc nhìn Giang Thiến Hề, mấy ngày không nói chuyện với cô. Giang Thiến Hề cũng biết mình đã nói sai, trong lòng cũng hiểu Cố Trì khá quan tâm đ ến việc mình trông trưởng thành hơn cô, lời nói của cô chắc chắn khiến anh buồn.

Giang Thiến Hề suy nghĩ mãi, cô bèn chạy đến tiệm cắt tóc nhuộm tóc, biến mái tóc đen thành tóc bạc, rồi chạy đến trước mặt Cố Trì: “Anh xem, em đã xin lỗi rồi, giờ tóc bạc của em còn nhiều hơn anh nữa!”

“Em! Đang mang thai sao có thể nhuộm tóc? Hóa chất độc hại lắm!” Cố Trì tức đến mức chóng mặt.

“Anh chỉ biết lo cho con, giờ không quan tâm đ ến em nữa, anh nói xem em có còn là người anh yêu nhất không?” Giang Thiến Hề tức giận bĩu môi hỏi.

“Anh không có, anh không phải, đừng lại đổ oan cho anh.” Cố Trì chối bay chối biến.

“Anh chính là như vậy.” Giang Thiến Hề buộc tội.

“Vậy anh nói xem, em và con ai quan trọng hơn?”

“Cả hai đều quan trọng.”

“Được thôi, trước đây anh luôn nói em quan trọng nhất! Cố Trì, anh thay lòng đổi dạ rồi!”

“Anh không có, anh không phải, đừng đổ oan nữa!”

Hai người ồn ào trong phòng, Cố Vũ Triết đi ngang qua phòng ăn, không thèm liếc mắt một cái. Cậu luôn cảm thấy sau khi bố cậu ở bên Giang Thiến Hề thì trở nên trẻ con, nói những lời như kéo chỉ số IQ xuống thẳng tắp.

Ngày hôm đó, bố cậu nấu ăn bị bỏng tay, lại giơ tay trước mặt Giang Thiến Hề làm nũng kêu đau, khiến cậu kinh ngạc đến rớt cả hàm. Bố cậu trước đây trong mắt cậu là một người đàn ông kiên cường, dù trời sập trước mặt cũng không đổi sắc! Giờ thì sao như một đứa trẻ thế này?

Ồ, bố cậu còn trở nên yêu thích làm đẹp, suốt ngày chải chuốt bản thân, còn đi tập thể hình mỗi ngày, nói muốn có bụng sáu múi! Bố cậu vốn đã trông trẻ, giờ nhìn còn trẻ hơn, giống như những ông chú trong phim Hàn, dáng người đẹp, phong cách tốt, ăn mặc thời trang, suốt ngày tự hào nói với Giang Thiến Hề rằng bản thân hiện nay rất được ưa chuộng, nhiều cô gái trẻ rất thích anh.

Chỉ có Giang Thiến Hề tin bố cậu, suốt ngày coi bố cậu như báu vật, đề phòng cả nam lẫn nữ, sợ bố cậu bị cướp mất.

Được thôi, hai người này ở bên nhau cũng hợp lắm.

Cố Vũ Triết lấy một cốc sữa chua từ tủ lạnh, cắm ống hút vào vừa uống vừa đi ra, chỉ thấy hai người trong phòng khách đã làm hòa, cùng ngồi trên ghế sofa. Cố Trì một tay ôm Giang Thiến Hề, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, nụ cười dịu dàng tựa vào Giang Thiến Hề. Giang Thiến Hề cũng dịu dàng yên bình tựa vào Cố Trì, hai người cứ ngồi như vậy, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, ngọt ngào đến mức có thể chảy mật.

Cố Vũ Triết mỉm cười, nghĩ rằng như vậy là tốt.

Bố cậu hạnh phúc, cậu cũng hạnh phúc, em gái gì đó, miễn cưỡng chấp nhận thôi! Có lẽ, đó sẽ là một đứa bé đáng yêu.

“Em làm sao biết là em gái, có thể là em trai mà?” Giang Thiến Hề hỏi cậu

“Nhất định là em gái, tôi không thích em trai.” Cố Vũ Triết trả lời.

“Tại sao không thích em trai?”

“Con trai khó chịu lắm, con gái dễ thương hơn.” Cố Vũ Triết nói.

“Được rồi, chị sẽ cố gắng.” Giang Thiến Hề gật đầu đồng ý, đợi Cố Trì tan làm về, cô lại chạy đi hỏi anh, thích con trai hay con gái.

Cố Trì không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay: “Anh thích cả hai.”

“Không thể thích cả hai, chỉ được chọn một thôi.” Giang Thiến Hề bá đạo nói.

“Vậy thì con gái nhé!” Cố Trì suy nghĩ một chút rồi nói.

“Tại sao?”

“Anh đã có Cố Vũ Triết rồi, sinh thêm một bé gái nữa, vừa khéo thành chữ ‘tốt’ (****) đấy mà!” Cố Trì cười nói.

Nghe vậy, trong lòng Giang Thiến Hề biết rõ, anh thật sự coi Cố Vũ Triết như con ruột của mình, trong lòng cảm kích và vui sướng, cô ôm chặt lấy anh nói: “Được, em sẽ cố gắng!”

“Có gì mà phải cố gắng? Đều là nhờ vào vận may thôi mà!”

“Vậy thì mỗi ngày em sẽ cầu nguyện, hy vọng ông trời ban cho anh một nàng công chúa xinh đẹp.” Giang Thiến Hề chắp tay, nhắm mắt cầu nguyện một cách nghiêm túc.

“Ngốc ạ, không phải công chúa cũng được mà.” Cố Trì nhẹ nhàng chạm vào trán cô.

“Dù sao anh cũng đã có một nàng công chúa rồi!”

Giang Thiến Hề cười ngọt ngào, ánh mắt sáng ngời: “Phải rồi, em không phải công chúa của anh, em là bà xã đại nhân của anh!”

“Được thôi, bà xã đại nhân. Tối nay muốn ăn gì?” Cố Trì kéo cô vào lòng, dịu dàng hỏi.

“Gà cay được không?”

“Không, cay quá không tốt.”

“Hừm, vậy cá chua cay.”

“Trong dưa chua có nhiều nitrit quá.”

“Anh lại bắt đầu rồi đấy.”

Giang Thiến Hề giận dữ ngồi dậy, trừng mắt nhìn kẻ cuồng sống lành mạnh trước mặt!

“Được, được, vậy anh sẽ bỏ ít cay, ít dưa chua, được không?” Cố Trì vội vàng đầu hàng.

“Được thôi!” Giang Thiến Hề miễn cưỡng đồng ý.

Giang Thiến Hề ngồi trên sofa, mỉm cười nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp vì cô, lòng tràn đầy ngọt ngào. Những ngày này, cô rõ ràng cảm nhận được Cố Trì đã trở nên vui vẻ hơn nhiều, anh thích bất ngờ ôm cô, thích nắm tay cô khi đi bộ, thích đi đâu cũng mang theo cô.

Thậm chí anh còn chăm chỉ rèn luyện sức khỏe hơn, chú ý hơn đến việc sống lành mạnh. Anh luôn nói mình phải cố gắng sống lâu thêm vài năm, để ở bên cô và con cái, không để cô sớm mất đi người yêu. Vì anh biết, cảm giác đó đau khổ thế nào.

Anh không muốn cô phải trải qua điều đó, anh hy vọng mình có thể sống đến một trăm tuổi, khi Giang Thiến Hề sống đến hơn tám mươi tuổi, trở nên lẫn lộn và quên mất anh.

Giang Thiến Hề cười khúc khích: “Ai mà yêu anh đến tám mươi tuổi chứ, lúc đó em có khi đã bế chắt rồi, chẳng còn thời gian để ý đến anh nữa.”

Cố Trì vẫn giữ vẻ mặt cưng chiều vô độ, anh nhìn cô nói: “Vậy cũng tốt mà, chị Hề Hề của anh, phải mãi mãi hạnh phúc nhé.”

Giang Thiến Hề ôm chặt lấy anh nói: “Cố Trì, em cũng muốn anh hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.”

Chú thích:

(*) Trong câu này, từ “腐” (hủ) có nghĩa là “腐女” (fǔnǚ) hoặc “腐男” (fǔnán), một thuật ngữ trong văn hóa otaku (những người hâm mộ anime, manga và các tác phẩm giải trí của Nhật Bản). “Hủ” trong bối cảnh này thường được dùng để chỉ những người có sở thích và sự quan tâm đặc biệt đến thể loại Boys’ Love (BL), một thể loại truyện hoặc phim tập trung vào mối quan hệ tình cảm giữa các nhân vật nam.

(**) iCloud là dịch vụ đám mây của Apple, cho phép người dùng lưu trữ dữ liệu như ảnh, video, tài liệu, và thông tin cá nhân trên máy chủ của Apple. Dữ liệu này có thể được truy cập từ bất kỳ thiết bị nào của Apple như iPhone, iPad, Mac hoặc thậm chí từ trình duyệt web. iCloud giúp đồng bộ hóa và sao lưu dữ liệu một cách dễ dàng và an toàn, đảm bảo rằng người dùng không mất dữ liệu quan trọng và có thể truy cập chúng ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào.

(***) 20,000 nhân dân tệ tương đương khoảng 66,000,000 VND

(****) Trong tiếng Trung, “好” là một ký tự được tạo thành từ hai ký tự khác nhau: “女” (nǚ – nghĩa là con gái) và “子” (zǐ – nghĩa là con trai).

Khi kết hợp lại, “好” có nghĩa là tốt, tốt đẹp. Trong ngữ cảnh của truyện, Cố Trì nói rằng anh ấy muốn có một con gái nữa vì anh ấy đã có một con trai là Cố Vũ Triết, và khi có thêm một con gái thì sẽ tạo thành chữ “好” – một sự kết hợp hoàn hảo tượng trưng cho sự hạnh phúc và viên mãn. Đây là một cách chơi chữ trong tiếng Trung, nhấn mạnh đến sự kết hợp giữa con trai và con gái để tạo nên một gia đình hoàn hảo và hạnh phúc.