Năm sáu đệ tử Doanh Châu chân đạp linh quang tuần tra trên vùng hoang dã, mặt ai nấy đều rất lo lắng.

“Hạnh sư huynh và Thịnh sư huynh không xảy ra chuyện gì chứ?” Một nữ đệ tử lo âu trùng trùng hỏi.

Nữ đệ tử nhìn có vẻ chững chạc hơn lên tiếng an ủi: “Chắc không sao đâu, thực lực hai vị sư huynh hùng hậu, Hạnh sư huynh cũng qua kỳ Khai Quang rồi, Thịnh sư huynh càng có khả năng đột phá kỳ Tâm Động, tu sĩ bình thường không làm gì được các huynh ấy đâu. Cho dù đụng phải phản đồ Chiêu Nhạc, ả đã bị thương tới mức đó cũng không có tính uy hiếp lớn với hai vị sư huynh đâu. Hai sư huynh mãi chưa thấy về nói không chừng là bận chuyện gì đó thôi.”

“Hy vọng là vậy.”

Mấy người đi tìm kiếm một vòng, bỗng nhiên một đệ tử hét lên, “Tìm thấy hai vị sư huynh rồi!”

Những người khác vui mừng ra mặt, kéo nhau chạy đến chỗ đệ tử đó, nhưng đến khi nhìn thấy hai vị sư huynh bị buộc trên cây mấy sư đệ sư muội sửng sốt không thôi, vì tư thế của hai vị sư huynh hiện tại… thật sự là không được đoan trang cho lắm.

Áo bào mặc ngoài và quần lót bị ai đó lột sạch, thắt thành dây thừng rồi treo hai người lên cây. Ánh mắt mọi người không tự chủ được mà dừng trên cặp giò và bờ mông trần trụi của hai vị sư huynh.

“Á!” Một vị sư muội hoảng hốt kêu lên, đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác. Hai đệ tử bên cạnh lập tức chạy lên thăm dò hơi thở của hai người rồi mừng rỡ nói: “May quá, hai vị sư huynh không sao.”

Mấy đệ tử đưa hai vị sư huynh về, ai nấy cũng thầm đoán xem hai sư huynh rốt cuộc đã gặp phải người nào mà thành ra thế này. Bọn họ là người được phái đi điều tra tung tích Chiêu Nhạc nhưng tự nhiên bị treo lên cây, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. E là phải đợi sư huynh tỉnh lại rồi mới hỏi bọn họ được.

Tuy nhiên, đợi suốt một ngày mà vẫn chưa thấy hai người tỉnh lại, linh đan thì cho uống rồi, cũng tìm người tới xem luôn rồi, không phát hiện có thương tổn nào hết nhưng mà đợi mãi chẳng thấy tỉnh.

“Cứ vậy không được rồi, phải đưa hai vị sư huynh về sơn môn thôi, mời sư phụ xem giúp!” Nếu lúc này Thập Nhị Nương có mặt ở đây nàng nhất định sẽ nhận ra người nói chuyện và thiếu niên bên cạnh hắn chính là hai vị xuất hiện ở Hàng Ngạc thanh hôm trước.

Chuyện này nói ra cũng trùng hợp ghê, hai đệ tử bị Thập Nhị Nương treo lên cây cũng là một đôi sư huynh đệ, cùng một sư tôn, tình cảm rất tốt đẹp.

“Chuyện không được chậm trễ, ta lo hai vị sư huynh cứ bất tỉnh thế này sẽ có chuyện mất, ta cùng sư đệ đưa họ về sơn môn nhờ sư phụ kiểm tra xem. Những sư đệ sư muội khác tiếp tục ở lại truy tìm tung tích phản đồ Chiêu Nhạc, nhưng mà không được hành động lỗ mãng, tránh xảy ra chuyện tương tự!”

“Vâng, sư huynh, bọn đệ bọn muội biết rồi!”

Bởi tình trạng của hai vị sư huynh mà hai người bọn họ gấp rút lên đường không nghỉ ngơi, nhanh chóng trở về Doanh Châu.

Doanh Châu tiên sơn trôi nổi trên Đông Hải, vô số hòn đảo nhỏ như vì sao vây quanh đảo chủ, linh khí phủ kín trên đảo, mây trắng lượn lờ trên khắp các đảo, linh quang vạn trượng, khi tiến đến gần khí tức khắp thiên địa bỗng nhiên trở nên thuần khiết vô ngần khiến người ta quên mất mệt mỏi.

Linh quang dày đặc trên đảo, thỉnh thoảng có vài đệ tử đạp ánh sáng bay vút qua, hai sư huynh đệ mang hai vị sư huynh hôn mê bất tỉnh đến chỗ sư phụ nhà mình là Lương Vô Tư. Lương Vô Tư đó trông thấy hai đồ nhi yêu quý của mình thành ra thế này, lại nghe thêm tính nghiêm trọng mà hai tiểu đệ tử nói hắn lập tức ra tay cứu chữa cho họ, nhưng một canh giờ trôi qua hắn đành dừng tay, nhìn ánh mắt đầy mong chờ hai tiểu đồ đệ, cắn răng nói: “Ta cũng không thể giải…”

Vừa nghe vậy hai sư huynh đệ ngẩn cả người, đến sư phụ cũng không có cách ư? Hai vị sư huynh gặp phải nhân vật gì thế này? Nghĩ thế, hai người bất giác thấy hoảng sợ.

“Đợi ta đi tìm sư tổ của các con.” Lương Vô Tư do dự một thoáng rồi cắn răng nói. Chuyện bình thường thì hắn thà tự mình gánh chịu còn hơn là đi tìm vị sư phụ hung dữ ghê gớm kia, nhưng lần này hắn rất lo cho hai đồ nhi, cuối cùng vẫn phải quyết định lên núi đao xuống biển lửa vì hai đồ nhi của mình thôi.

Nghe sư phụ bảo thế, hai sư huynh đệ thở phào nhẹ nhõm. Sư tổ của họ là nhị sư đệ Tắc Dung thượng nhân của sơn chủ Chấp Đình thượng tiên, Tắc Dung sư tổ đã đạt đến kỳ Đại Thành, cách tiên thân không còn bao xa nữa. Nếu có Tắc Dung sư tổ thì chắc chắn sẽ có cách thức tỉnh hai vị sư huynh thôi.

Lúc bấy giờ Tắc Dung đang tĩnh tu ở Trạc Vân Phong, nghe thấy đệ tử duy nhất của mình muốn cầu kiến, hai hàng lông mày trên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn chau lại, lạnh lùng hỏi: “Vô Tư, cầu kiến lúc này là có chuyện gì.”

Lương Vô Tô đang đứng ngoài Trạc Vân Phong, nghe tiếng sư tôn thì không dám chậm trễ, vô cùng tôn kính kể lại đầu đuôi câu chuyện, “Sư tôn, đệ tử vô năng, khẩn xin sư tôn ra tay kiểm tra cho hai đệ tử hôn mê bất tỉnh đây xem sao.”

Tắc Dung nghe vậy thì nhíu mày càng sâu, bấy giờ, một người ngồi kế bên hắn bỗng lên tiếng: “Nếu đã tới rồi thì để chúng nó vào đi.”

Tắc Dung quay đầu qua nói với người đó: “Vâng, sơn chủ.”

Được sự cho phép, Lương Vô Tư đưa hai đệ tử hôn mê vào Trạc Vân Phong. Nhưng vừa ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy một nam tử đang mỉm cười ngồi cách sư tôn nhà mình một khoảng không xa, đó chính là sơn chủ. Lương Vô Tư không ngờ có thể gặp được sơn chủ ở đây, hắn bái nhập sư môn hơn bốn mươi năm mà số lần gặp vị sơn chủ này chỉ đếm trên đầu ngón tay, như vậy đã xem là nhiều lắm rồi. Sơn chủ thường bế quan tu luyện, đến khi nhàn rỗi cũng chẳng gặp được người, bây giờ lại gặp mặt một cách bất ngờ thế này khiến Lương Vô Tư thấp thỏm không yên, hắn vội vàng cúi người hành lễ, “Đệ tử Lương Vô Tư tham kiến sơn chủ.”

“Không cần đa lễ.” Người đang ngồi bên tảng đá xanh cạnh hồ nước, dung mạo trong sáng như ánh trăng, tuấn mỹ mà không bức người, cả người tỏa ra khí tức ôn hòa, dường như rất dễ nói chuyện, khiến người ta bất giác thả lỏng tinh thần nhưng cũng khiến người ta có cảm giác không dám đến gần mạo phạm. Hắn ngồi rất tùy ý, tà áo xanh trải trên mặt đá, kế bên tay đặt một tách trà linh, tay áo khép lại, hòa nhã nói chuyện với Lương Vô Tư.

Hắn nói: “Ngươi nói hai vị đệ tử hôn mê đến giờ chưa tỉnh không rõ nguyên nhân do đâu, chi bằng để ta xem xem, Tắc Dung sư đệ không rành việc này lắm.”

Lương Vô Tư làm sao dám làm phiền sơn chủ, chỉ len lén ngẩng đầu xem xét nét mặt sư phụ, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc không có gì khác ngày thường thì hắn cũng chẳng biết ý sư phụ là thế nào.

Tắc Dung trông thấy biểu cảm của đệ tử, lạnh lùng nói: “Sơn chủ muốn xem ngươi còn ngây ra đó làm gì.”

Lương Vô Tư vội vàng buông hai đệ tử đương hôn mê ra, sau đó đứng sang một bên không dám lên tiếng.

Chấp Đình thượng tiên ngồi dậy, cười nói: “Tắc Dung sư đệ, đệ chỉ có một đệ tử này thôi, đừng quá nghiêm khắc như vậy.”

Tắc Dung khoanh tay hừ lạnh, “Dung túng mãi mới là không nên.”

Chấp Đình lắc lắc đầu, bước lên trước xem tình hình hai đệ tử hôn mê. Nụ cười trên mặt hắn phút chốc đông cứng lại, rất nhanh sau đó ý cười lại xuất hiện, nhưng nụ cười lần này còn thêm chút gì đó khó lòng nói rõ.

“Vô Tư, lúc nãy ngươi nói các đệ tử tìm thấy hai người này như thế nào, tình huống lúc đó ra sao?”

Lương Vô Tư không biết tại sao sơn chủ đột nhiên hỏi chuyện này nhưng hắn cũng lập tức kể lại đúng sự thật. Ai dè hắn nói xong, sơn chủ bỗng bật cười.

Lương Vô Tư: “…” Sơn chủ cười cái gì vậy? Chẳng lẽ cười hai đệ tử bị lột quần treo lên cây? Chuyện làm bại hoại thanh danh sơn môn như vậy cho dù không giận thì cũng đâu nên cười đâu nhỉ.

Lương Vô Tư đang nghĩ thì nghe sơn chủ thấp giọng nói: “Lâu rồi không gặp, tính cách cũng thay đổi một chút.” Cảm giác thân mật trong câu nói này khiến Lương Vô Tư nghe mà da đầu tê rần, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, sơn chủ đang nói ai vậy?

Gợn sóng dịu dàng trong mắt Chấp Đình dần lan ra như cực kỳ sung sướng, hắn giơ tay lên, rút một đạo linh lực từ trên trán hai vị đệ tử ra sau đó hòa hai đạo linh lực thành một rồi tiện tay nhét vào tay áo mình.

“Được rồi, đưa hai người chúng nó về nghỉ ngơi đi, một khắc(*) sau sẽ tỉnh lại, đừng quá lo lắng.”

(*) 15 phút.

Nghe sơn chủ nói thế, Lương Vô Tư vui ra mặt, vội vã nói: “Đa tạ sơn…” Nhưng hắn còn chưa nói xong đã thấy sư tôn đột nhiên phất tay áo, hắn chỉ cảm thấy mắt hoa choáng váng, đến khi mở mắt ra thì mình và hai đệ tử đã ở bên ngoài Trạc Vân Phong.

Lương Vô Tư: “…” Sư tôn à, làm gì làm cũng phải để đồ nhi nói xong cái đã chứ.

Tiễn Lương Vô Tư đi khỏi, Tắc Dung nói với vị đại sư huynh gương mặt thản nhiên kia: “Linh lực đó, là nàng ấy?” Lúc nói ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tay áo Chấp Đình.

Chấp Đình biết mình có thể nhận ra thì sư đệ hắn cũng có thể, hắn cũng không muốn giấu, trực tiếp nói: “Đúng là nàng.”

Tắc Dung im lặng hồi lâu, sau đó mặt trầm lặng như nước chấp tay lạnh lùng nói: “Nếu nàng đã chủ động xuất hiện thì phái thêm vài nhân thủ bắt cả nàng và Chiêu Nhạc về.”

Chấp Đình thở dài, “Tắc Dung sư đệ, ta nói rồi, Chiêu Nhạc chạy rồi thì thôi đi, không cần phái quá nhiều đệ tử lùng bắt như vậy, làm cho có một chút là được rồi, vậy mà đệ giấu ta phái nhiều đệ tử hạ sơn như vậy, nếu hôm nay ta không có ở đây chắc đệ còn muốn giấu nhẹm luôn đúng không.”

Tắc Dung nói, “Sơn chủ, Chiêu Nhạc ám sát người tất nhiên phải bắt về giam vào Tử Tịch. Ta dựa theo quy tắc của sơn môn mà làm, không niệm tình riêng, cho dù là sư muội cũng phải chịu phạt.”

“Không niệm tình riêng?” Chấp Đình cười cười, cụp mắt nghịch tay áo mình, nói: “Nếu bắt được sư phụ, đệ cũng định nhốt nàng và Chiêu Nhạc vào Tử Tịch luôn sao?”

Tắc Dung cắn răng, “Đương nhiên.”

“Cần gì phải thế.” Chấp Đình thở dài.

“Nếu nàng chịu ở yên một chỗ thì thôi, nhưng bây giờ nàng vướng vào chuyện của Chiêu Nhạc rồi, không chừng còn ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta, nếu nàng thật sự quyết định… tới lúc đó sơn chủ người phải làm sao đây! Chuyện năm đó không thể tái diễn lần nữa!” Lúc Tắc Dung nói những lời này, nét mặt lạnh như sương, khí thế đáng sợ vô cùng.

Chấp Đình ngẩng đầu, nhìn hắn, “Tắc Dung, ta nghĩ đệ nên biết rằng ta không thích người khác kháng lại mệnh lệnh của ta.”

Lúc nói lời này Chấp Đình vẫn duy trì nụ cười trên môi nhưng nếu Lương Vô Tư còn ở đây hắn sẽ không bao giờ cho rằng sơn chủ ôn hòa nữa, khí thế bức người này còn đáng sợ hơn vị sư phụ mặt lạnh của hắn gấp vạn lần. Đến cả tiếng chim hót thánh thót và tiếng nước chảy cũng tựa hồ dừng lại trong chớp mắt.

“Gọi tất cả những người đệ phái đi trở về đi, không cần phải tìm nữa, sau này nếu ta không có dặn dò gì thì đệ cũng đừng tự ý hành sự nữa.” Giọng điệu Chấp Đình vẫn ôn hòa như cũ.

Tắc Dung đấu tranh nội tâm, cuối cùng đành cúi đầu, “Vâng, sơn chủ.”

Chấp Đình đi ngang qua mặt hắn, Tắc Dung chỉ nhìn thấy góc áo xanh lướt qua trước mắt mình.

“Thọ yến sắp diễn ra, mưa gió sắp đến, Tắc Dung, đừng bận tâm những chuyện nhỏ nhặt.”

Tắc Dung: “… Vâng.”

“Thập Nhị Nương! Người mau xem nè, kẹo đường (*) ở đây ngon thật á! Woa, bên này còn bán kẹo hồ lô nữa nè! Nhìn không giống tạo ra từ sơn tra gì hết, chỉ bộc một lớp đường đỏ ở ngoài thôi, bên trong là cái gì nhỉ?”

(*) Nguyên bản “糖人” (đường nhân, người đường), tên khác là “sugar figurine”. Nó trông thế này nè:

  

“Thập Nhị Nương! Thập Nhị Nương?” Kim Bảo chạy về như chú chim nhỏ, thấy Thập Nhị Nương uể oải dựa lên thân cây thì lo lắng hỏi: “Thập Nhị Nương, người không sao chứ?”

Thập Nhị Nương phất phất tay, “Không sao.”

Kim Bảo ngồi kế bên nàng, gương mặt nhỏ mà nghiêm túc đề xuất ý kiến với nàng, “Mẹ ta hồi trước cũng vậy, cứ cách một khoảng thời gian là đau bụng, sau này bốc ít thuốc ở tiệm thuốc gần nhà về uống là đỡ nhiều luôn, hay là Thập Nhị Nương người cũng đi bốc thuốc đi.”

“Haha.” Thập Nhị Nương bật cười, đây chỉ là di chứng để lại sau khi dùng linh lực thôi có phải con gái tới tháng đâu, uống thuốc làm cái gì. Nhưng thấy Kim Bảo lo lắng cho mình như vậy, nàng cũng vui lắm, mò mấy đồng tiền trong túi rồi nhét cho cậu ta, “Không phải muốn ăn kẹo hồ lô hả, đi mua ăn đi.”

Đợi Kim Bảo đi rồi, Chiêu Nhạc im lặng nãy giờ mới nhìn nàng một cái, giọng khẳng định nói: “Đêm qua có người đuổi tới, ngươi bị thương vì chuyện đó đúng không? Ta đột nhiên hôn mê cũng là do ngươi.”

Thập Nhị Nương: “Không sao, ta tới tháng nên đau bụng thôi.”

Chiêu Nhạc: “… Trên người ngươi không có mùi máu.”

Thập Nhị Nương đáp rất thỏa đáng: “Ta buộc chặt thôi.”

Chiêu Nhạc mặt mỏng, không muốn tranh luận vấn đề này nữa, thấy nàng không chịu nhận cũng chỉ đành ngậm miệng.

Kim Bảo chạy về, chia cho Thập Nhị Nương một que kẹo đường hình tiên nữ to nhất, nói: “Thập Nhị Nương ăn chút đồ ngọt đi, chắc sẽ đỡ hơn đó.”

Sau đó cậu ta chia cho Chiêu Nhạc một que kẹo hồ lô: “Ê, cho ngươi nè.”

Chiêu Nhạc sửng sốt, nàng ấy cũng có phần?

“Đa tạ.” Nàng nhận lấy que kẹo hồ lô mới tinh.

Kim Bảo chu miệng, ngồi về chỗ mình liếm lớp đường bọc bên ngoài kẹo hồ lô. Thập Nhị Nương rất mừng khi thấy hai người bọn họ chung sống hòa thuận với nhau.

“Chúng ta nghỉ ngơi trong thành hai ngày.” Thập Nhị Nương nói.

Trong vòng ba ngày hai tên đệ tử kia sẽ không tỉnh lại, truy binh chắc cũng không đuổi tới được. Sau ba ngày, linh lực nàng để lại trong thân thể hai đệ tử sẽ tự động biến mất, không ai nhìn ra có gì bất ổn, dùng để kéo dài thời gian thì hay biết mấy.

Nhưng Thập Nhị Nương không hiểu vì sao trong lòng lại có chút bất an, nàng đành suy nghĩ lại sự việc từ đầu, nàng chỉ đánh ngất hai tên đệ tử chắc hẳn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Người có thể nhận ra linh lực của nàng rất ít, ba tên Chấp Đình, Tắc Dung và Tắc Tồn cũng không rảnh hơi đâu mà truy cứu tại sao hai đệ tử nhỏ nhoi bị hôn mê bất tỉnh, cho dù phát hiện ra thì trong mắt bọn họ nàng đã là người chết, không đời nào tra tới chỗ nàng được.

Chuyện chẳng có tí sơ hở nào nhưng tại sao lại thấy bất an?

– Hết chương 006 –