Bạch Thiệu Huy sau khi bước vào buổi tiệc liền cùng Bạch Thiên Ngụy đi xã giao theo thông lệ.

Tuy nhiên anh cũng không tỏ ra tích cực trong mục này.

Dù sao thì anh cũng là người đã từng đứng ở đỉnh cao trong thương trường, với thủ đoạn của anh thì việc xã giao này không mấy ý nghĩa.

Huống chi đám người này sau sẽ về dưới trướng của anh hoặc cũng có thể thanh bại danh liệt.

Sau khi đi xã giao một vòng xong, Bạch Thiệu Huy liền tìm một nơi ít người nhất để ngồi.

Anh đến đây không phải mục đích đi xã giao hay tạo mối quan hệ này nọ, điều đó không cần thiết, Bạch Thiên Ngụy cũng vậy, ông chỉ làm cho có để tránh dị nghị phiền phức thôi.

Và trong lúc tìm kiếm chỗ ngồi phù hợp với mình, Bạch Thiệu Huy liền bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, một thân ảnh mấy ngày nay luôn ở trong tâm trí anh kể từ lần gặp lần trước.

Hà Văn một thân tây trang màu đen lịch sự, y thấp hơn Bạch Thiệu Huy một cái đầu.

Khuôn mặt tuấn tú, đường nét uyển chuyển ôn nhu, tuy không soái bằng Bạch Thiệu Huy nhưng cũng không kém mấy minh tinh hạng A cho mấy.

Điều cuốn hút nhất có lẽ là đôi môi anh đào cùng đôi mắt đạm mạc nhưng chứa đầy sự kiên cường và có một chút đượm buồn.

Hà Văn đang ngồi một mình nhìn có chút xa cách lại cũng rất cô đơn.

Bạch Thiệu Huy thấy y tất nhiên là nhịn không được mà bước qua ngồi kế bên rồi.

"Này, cậu không đi xã giao với mọi người à?!" Bạch Thiệu Huy cố gắng dùng giọng nói được gọi là bình thường nhất để nói.

Gặp y từ xa thì anh không nói, nhìn y ở khoảng cách gần như thế này thì anh khó mà nhịn được rồi.

"A...!Hả?!!" Hà Văn đang cầm ly rượu ngẩn ngơ liền nghe có người nói chuyện của mình liền giật mình.

Nhìn qua thấy được người đó là Bạch Thiếu Huy liền trở nên lúng túng.

" Thì tớ đã đi xã giao một vòng rồi, nên ngồi nghỉ ngơi một chút."

Hà Văn nói xong liền rủ mắt xuống.

Lòng cậu liền như có mấy chục con nai nhỏ đang chạy loạn.

Thật không nghĩ tới có một ngày y có thể ngồi gần anh, và được anh bắt chuyện.

Vừa rồi y ngẩn cũng chỉ vì cái tin nhắn kia, dù đã mấy ngày trôi qua rồi y vẫn không dứt ra được.

Nhắc đến chuyện đó, y lại có chút không tin vào chính điều đã diễn ra, và cũng nghĩ thật nhiều trường hợp có thể xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn là rất sợ điều đó là mơ.

Y có thật nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng sự ngại ngùng lại chẳng biết mở miệng như thế nào.

"Hà Văn, Hà Văn." Thấy cậu lại ngẩn người Bạch Thiệu Huy đành phải gọi lên.

"Xin lỗi!! Tớ...!không phải cố ý...lơ cậu đâu!!" Hà Văn có chút bái phục mình rồi, như thế nào lại ngẩn người đúng thời điểm như vậy.

"Cậu không đi xã giao nhiều hơn một chút, chẳng phải bây giờ cậu đã là chủ tịch của một công ty rồi sao? Muốn nó phát triển hơn còn phải dựa vào mối quan hệ!"

"Không có, cũng đã đi xã giao một vòng rồi, bất quá ở đây đều là những nhân vật lớn, có chút chen vào không được."

Hà Văn có chút bất đắc dĩ, y được mời vào y thứ nhất với tư cách là bạn của Trúc Tịnh Ca, thứ hai chính là vì tiềm lực của anh trên thương trường mà thôi.

Dù gì cũng chẳng phải là quý tộc cũng chẳng phải là ông to bà lớn gì cho nên muốn đi xã giao cũng khó mà chen vào được, dù biết những bữa tiệc như thế này đều là những cơ hộ hiếm có.

"Ồ, ra là vậy.

Nào, nhàm chán như vậy, uống với tôi một ly đi!" Bạch Thiệu Huy nhích cơ thể lại gần hơn với Hà Văn.

Tình cảnh như này, anh nghĩ bản thân không ăn một miếng đậu hũ thì quá là thiệt thòi.

"À, được!" Hà Văn có chút nói không được rồi, bởi vì quá gần.

Gần đến nỗi cậu có thể ngửi được mùi bạc hà trên người của anh, nghe được hơi thở vừa ấm áp lại có phần nóng bỏng của anh.

Mặt Hà Văn bất tri bất giác liền thành một mảnh hồng hào.

Bình thường y vẫn đủ bình tĩnh để nói chuyện với anh, nhưng lần này với khoảng cách này thì khó mà y có thể bình tĩnh được.

Bạch Thiệu Huy nhìn khuôn mặt trắng noãn với đôi má đỏ ửng, nhìn cậu quả thật rất hấp dẫn.

Bộ dáng e thẹn của Hà Văn phải nói là quá đáng yêu.

Bạch Thiệu Huy nhịn không được mà âm thầm nuốt nước bọt.

Anh phải chuyển tư thế bắt chéo chân để che giấu chỗ nào đó đang phản ứng.

Khổ nỗi bây giờ chưa phải là thời điểm để được ăn sạch y, anh vẫn còn phải làm thầy tu dài dài.

"Cậu uống ít thôi, nếu không thì say đó!" Bạch Thiệu Huy không thể không nhắc nhở, chỉ ửng đỏ thôi bộ dáng đã mê người thế này thì uống say thì lại càng như thế nào nữa.

Như vậy sẽ rất không tốt nếu như có tên nào để ý đến cậu.

"Vâng, trước giờ tớ rất ít khi uống rượu, cũng sẽ tiết chế không để mình say thêm lần nào nữa.

" Hà Văn cũng không nghĩ đến Bạch Thiệu Huy sẽ nói như thế.

Cậu cũng từng một lần uống nhiều đến say bí tỉ, suýt nữa liền xảy ra chuyện không may, từ đó liền không uống say nữa.

"Vậy là từng uống say rồi hả?!" Bạch Thiệu Huy lại nghe không lọt tai.

( Huy ca, anh lại nghĩ đi đâu rồi).

"Ừ! Từng có một lần." Hà Văn thành thật trả lời.

Nhưng câu đó lọt vào tai người nào đó lại vô cùng khó nghe.

"Là lúc nào?!" Bạch Thiệu Huy lạnh lùng nói.

Không khí xung quanh lạnh dần xuống.

Hà Văn cũng có chút chột dạ, vì lần đó là sau khi tỏ tình với anh không thành công, nhịn không được buồn phiền liền đi uống một chút, bất quá tửu lượng không tốt liền say bí tỉ.

Sau đó thì suýt chút nữa liền trễ buổi thi quan trọng, mà một khi trễ y liền khó có bằng tốt nghiệp và phải đi học lại.

Lúc đó lại rất nghèo, nếu chuyện đó thật xảy ra, thì Hà Văn y không có như ngày hôm nay đâu.

Nhưng ai đó lại nghĩ theo chiều hướng khác khi nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Hà Văn, vì vậy mà muốn bùng nổ rồi.

Cũng may Hà Văn mở miệng đúng lúc.

"Cũng lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa, nhưng lúc đó vào ngày hôm sau, suýt nữa liền trễ lịch thi.

Cũng may đã đến kịp lúc."

"A! Ra vậy! Vậy không nên uống say nữa." Bạch Thiệu Huy đầy hắc tuyến, anh vừa nghĩ cái quái quỷ gì vậy, biết rõ mọi chuyện lại cứ suy nghĩ lung tung.

Tuy nhiên câu trả lời của y đã làm cho không khí nhẹ đi rất nhiều.