Editor: HakuYen

Beta: Tân Sinh

Hạ Lẫm đứng ở dưới tàng cây, lẳng lặng ngắm nhìn người kia.

Anh ta cong lưng, duỗi tay bế đứa nhỏ từ trên cỏ vào lòng, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, thân ảnh như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, tạo cảm giác vô cùng ấm áp, so với bóng dáng cô độc của anh phía bên này giống như người của hai thế giới.

Hạ Lẫm nhịn không được tiến lên trước một bước, nhưng vừa đặt một chân ra khỏi bóng cây liền dừng động tác. Anh khát vọng đến gần người kia, ôm lấy anh ta, đem hơi ấm trên người anh ta chiến làm của riêng mình. Lúc này nếu tiến lên, anh rất sợ bản thân khó có thể đảm bảo sẽ không làm ra hành động thất lễ.

180ngày.

Hạ Lẫm cảm thấy thậm chí có cho anh 1800 thiên, cũng không có khả năng khiến anh trở nên thanh tâm quả dục.

Anh vô cùng xác định, chính mình rất muốn có được người này.

Nhưng anh còn chưa đủ mạnh mẽ, không có tư cách để làm được điều đó, cũng không nghĩ đem anh ta ép buộc kéo vào thế giới của chính mình.

Nhìn anh ta ôm đứa nhỏ đi xa, cho đến khi biến mất trong tầm mắt, anh vẫn lưu luyến nhìn theo.

"Ngài Hạ." Giọng nói của Phi Thác từ phía sau truyền đến.

Hạ Lẫm nhắm mắt, xoay người nói: "Đi thôi."

Phi Thác cạn lời: Vì lo lắng mà chạy tới đây, cuối cùng chỉ đứng từ xa liếc nhìn một cái thôi sao? Tình cảm của con người, thật khó có thể lý giải..

An Nhàn mang Bạch Hầu Chử về ngôi nhà nhỏ của mình, đặt ngồi ở trên sô pha, thuận tay mở cho cậu bé một bộ phim hoạt hình. Tranh thủ lúc cậu tập trung vào xem, cô dùng thần thức giúp cậu kiểm tra trạng thái thân thể.

Cô trước hết cần xác định đứa nhỏ này có khỏe mạnh hay không, nếu thân thể gầy yếu, hoặc là có mang bệnh tật gì khác, đều không thể tùy tiện dùng được.

Cũng may, Bạch Hầu Chử do xuất thân hiển hách, hầu gái chăm sóc cậu hằng ngày tuy có một ít động tác thô bạo, nhưng lại không dám ngược đãi cậu bé. Tình trạng thân thể rất tốt, linh lực trong cơ thể ngưng tụ, hấp thu mạnh, có điều tinh thần lực bởi vì thất khiếu[1] bị tắc nghẽn mà tỏa ra tử khí trầm trầm.

[1] bảy lỗ trên khuôn mặt gồm hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng.

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh gõ cửa, An Nhàn thăm dò liền thấy, đó là hầu gái của Bạch Hầu gia, có điều không phải là người lúc nãy.

"Lạc Y tiên sinh, chủ nhân sai tôi mang quần áo đến cho Chử thiếu gia thay đổi." Hầu gái đem đồ vật trên tay giao cho An Nhàn, cung kính nói, "Chủ nhân còn bảo tôi thay ngài ấy gửi lời cảm ơn đến ngài một lần nữa, Chử thiếu gia mấy ngày tới liền phiền ngài chăm sóc."

"Lão tiên sinh khách khí quá, trang viên cách nơi này bất quá chỉ mấy bước đi bộ, lui tới cũng thực thuận tiện, có gì mà phiền toái với không phiền chứ."

"Vẫn là muốn cảm ơn ngài." Hầu gái lễ phép gật gật đầu, sau đó nâng lên một tờ giấy, nói, "Đây là số điện thoại của tôi, Lạc Y tiên sinh nếu có yêu cầu gì, bất kì lúc nào cũng có thể gọi."

"Được." An Nhàn đem số liên lạc của cô hầu gái lưu vào trong di động.

Hầu gái lại cung kính khom lưng, rồi xoay người rời khỏi.

Lão tiên sinh đối với cách làm người của An Nhàn hiển nhiên thực yên tâm, đem cháu trai giao cho cô xong liền mặc kệ, một người vệ sĩ cũng không thèm lưu lại.

An Nhàn đi vào phòng bếp nấu một bữa ăn đầy dinh dưỡng cho Bạch Hầu Chử, sau khi cho cậu bé ăn uống no say xong, lại dẫn cậu đi ra ngoài vườn hoa tản bộ để tiêu thực, sẵn tiện giới thiệu Ô Lưu Đằng, Nanh Vuốt và Tia Chớp cho cậu.

Nanh Vuốt chỉ lười biếng liếc mắt nhìn Bạch Hầu Chử một cái, dùng đuôi quét quét lên mắt cá chân của cậu, xem như thừa nhận thân phận "Tài sản thuộc quyền sở hữu của An Nhàn".

Tia Chớp thì lại không biết cách nào để hoan nghênh tiểu quỷ này, nó ngửa đầu, phun nước thẳng vào người cậu, kết quả bị An Nhàn chặn lại.

Tia Chớp lật cái bụng trắng lên, khoái chí trầm sâu xuống đáy nước.

Ô Lưu Đằng đối với Bạch Hầu Chử cũng không có phản cảm, cậu ta vừa không hấp thu được linh khí, lại chẳng nhìn ra tiềm năng phát triển gì, trên người không mang theo hơi thở làm người ta chán ghét, hoàn toàn không có sức ảnh hưởng đối với địa vị bá chủ trong nhà cao cao tại thượng của nó. Không giống như tên đầu gỗ kia, chuyên môn tranh đoạt linh khí không nói, còn thường xuyên phun lửa!

Buổi tối, An Nhàn ngâm Bạch Hầu Chử vào một hồ thuốc tắm, đem cậu bé tẩy sạch đến trắng nõn, thơm ngào ngạt, sau đó ôm đến trên giường, lấy ra một bình nhỏ, đưa đến mũi cho cậu.

"Hút một chút đi." An Nhàn làm mẫu động tác hút vào.

Bạch Hầu Chử ngây thơ hít hít mũi, vầng sáng màu vàng kim lập tức bị cậu hút vào trong.

Bạch Hầu Chử chất phác nhìn An Nhàn, không rõ cô đang làm gì. Một lát sau, mí mắt cậu gục xuống vài cái, rất nhanh liền nhắm mắt lại nặng nề ngủ.

An Nhàn thu hồi cái chai, ở mép giường khoanh chân ngồi xếp bằng, thời khắc đều quan sát biến hóa của cậu bé.

Trong lúc ngủ mơ, Bạch Hầu Chử giống như trở lại từ khi mới sinh ra, sau khi đi vào thế gian những thứ nhìn thấy nghe thấy, nhất nhất đều hiện lên trong đầu. Trải qua bảy năm, vô luận là mơ hồ hay rõ ràng, tất cả đều được trau truốt lại một lần nữa, từ ngây thơ đến trưởng thành, từ đơn giản đến phức tạp, từ lạnh nhạt đến cảm tính, một thế giới xám trắng đã trở nên muôn màu muôn vẻ, giống như.. Tái thế làm người.

Khi Bạch Hầu Chử tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bức tường dây đằng, xanh ngát dạt dào, tô điểm vài giọt sương, được nắng sớm chiếu vào, trong suốt lấp lánh.

"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói réo rắt từ bên cạnh truyền đến, Bạch Hầu Chử theo tiếng nhìn qua, thấy một thanh niên tuấn dật đứng cách đó không xa, nở nụ cười nhìn cậu, trong mắt sáng rực, cùng với ánh mặt trời bên ngoài đều mỹ lệ như nhau.

"Đi rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn sáng." An Nhàn chỉ chỉ vào toilet.

Bạch Hầu Chử chậm rì rì bò xuống giường, dưới chân có chút lảo đảo, như là còn chưa quen thuộc thân thể của mình, sau khi đi vài bước, dần dần vững vàng, cuối cùng mới có thể giống như người bình thường.

Cậu bé đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào mấy đồ dùng vệ sinh cá nhân một hồi, sau đó chuẩn xác lựa chọn ra cái thuộc về chính mình. Cậu cau mày, một tay cầm ly súc miệng, một tay giơ bàn chải đánh răng, máy móc chuyển động lên xuống.

Sau khi đánh răng xong, để đồ dùng lại nguyên vị trí cũ, chỉnh sửa một chút, liền biến góc độ của các đồ vật này như thể chưa từng xê dịch.

Động tác rửa mặt thành thạo hơn rất nhiều, nghiêm túc đem mặt rửa sạch sẽ, cầm lược chải tóc lại chỉnh tề, sau đó mới đi ra toilet.

Trên giường có bày một bộ quần áo mới, Bạch Hầu Chử cầm lấy nhìn kỹ một chút, sau đó mới cởi áo ngủ trên người ra, thông thả ung dung thay quần áo.

Cậu đi đến trước gương, nhìn chằm chằm vào mặt mình hồi lâu, thẳng đến khi tiếng chim hót bên ngoài truyền đến mới lấy lại tinh thần, xoay người hướng dưới lầu đi xuống.

Trên bàn bày một ly sữa bò nóng hổi thơm ngào ngạt, bánh mì mềm xốp cùng với rau quả tươi xanh, Bạch Hầu Chử an tĩnh ngồi bên cạnh An Nhàn, tập trung tinh thần dùng bữa sáng.

Khóe miệng An Nhàn mang theo cười nhàn nhạt, bất động thanh sắc đánh giá cậu bé.

Hiệu quả của Phật Tâm Tủy cần một thời gian mới phát huy hoàn toàn, An Nhàn chỉ có thể giúp cậu hoàn thành bước đầu tiên, kế tiếp có thể phát huy tác dụng lớn nhất của Phật Tâm Tủy hay không đều phụ thuộc vào chính năng lực của cậu bé.

Ăn xong bữa sáng, An Nhàn đi vào phòng của mình, dựa theo từng phương thuốc, bóc ra các loại dược liệu, động tác thành thạo, tốc độ thực nhanh, chỉ một lát sau, liền nhặt được cả trăm toa thuốc.

Bạch Hầu Chử ở một bên nhìn theo, xem đến vô cùng chuyên chú.

An Nhàn đột nhiên hỏi: "Có muốn thử không?"

Bạch Hầu Chử mê mang nhìn cô.

An Nhàn chỉ vào một phần dược liệu đã phối chế tốt: "Làm theo giống lúc nãy, nhặt ra giúp tôi mười toa thuốc được không?"

Bạch Hầu Chử đi tới, ánh mắt chậm rãi nhìn qua dược liệu, sau đó bắt đầu phân loại, động tác tuy không nhanh, nhưng rất chuẩn xác, không sai kém chút nào.

Chờ An Nhan lại bóc được thêm năm mươi mấy toa thuốc, cậu bé đã viên mãn hoàn thành nhiệm vụ mười toa của mình.

"Làm được không tồi!" An Nhàn không chút bủn xỉn khen ngợi một câu, "Hôm nay tôi sẽ không luyện dược, mang em đi ra ngoài chơi thật vui vẻ một ngày."

Trước tiên cô kêu Bạch Hầu Chử ra ngoài đợi một lát, sau đó đem dược liệu đã bóc xong cho vào bao, để trong nhẫn chứa đồ vật, rồi mới dẫn Bạch Hầu Chử ra sông Tư Du, muốn cho cậu bé trải nghiệm một cuộc phiêu lưu dưới nước, tận hưởng thú vui bắt cá.

Ngày hôm sau lại cho cậu chơi vượt thác, thẳng đến khi mặt trời lặn về phía tây, hai người mới luyến tiếc quay trở về. Bạch Hầu Chử nguyên bản khuôn mặt nhỏ vốn lạnh lùng, đã trở nên sinh động hơn rất nhiều, hai mắt sáng lấp lánh, tràn ngập tinh thần phấn chấn.

Ngày thứ ba, An Nhàn mang Bạch Hầu Chử đi dạo vườn hoa, dạy cậu bé phân biệt hoa cỏ, cách gieo trồng, cách di chuyển hoa vào chậu. Sau đó cho cậu bé tự mình trồng ba cái cây có sinh mệnh tương đối dẻo dai vào bồn, xem như quà tặng cho cậu.

Bạch Hầu Chử tự mình trồng ba bồn cây ở nơi có ánh sáng sung túc nhất trong vườn, thường xuyên chạy tới xem chừng, xem như bảo bối.

Cuộc sống gia đình quá mức phong phú và vui sướng, thẳng đến ngày thứ tư, người hầu gái bên người Bạch Hầu Chử lúc trước lại xuất hiện, đánh vỡ sự an tĩnh thường ngày.

"Lạc Y tiên sinh, nhị thiếu sai tôi tới đón Chử thiếu gia về nhà." Người hầu gái không nóng không lạnh nói.

Bạch Hầu Chử đứng ở phía sau An Nhàn, bộ mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Lão tiên sinh nói như thế nào?" An Nhàn hỏi.

Hầu gái dừng một chút, nói: "Ngài ấy đã đồng ý."

"Phải không?" An Nhàn lập tức lấy ra điện thoại, liên lạc với quản gia Jarr, muốn thông qua ông ta dò hỏi ý tứ của lão tiên sinh.

Jarr: 【 chủ nhân nói là, phiền toái ngài lại chiếu cố Tiểu Chử mấy ngày, ngài ấy sẽ "Tự mình" đi đón cậu bé. 】

Kết thúc trò chuyện, An Nhàn nhìn về phía hầu gái sắc mặt vô cùng khó coi, cười nói: "Xem ra nhị thiếu không có hỏi qua ý kiến của lão tiên sinh rồi. Xin lỗi, tôi không thể để cho cô mang Tiểu Chử đi."

Hầu gái mấp máy miệng, gục đầu xuống, ủy khuất nói: "Tôi là hầu gái bên người Chử thiếu gia, nếu cứ như vậy rời đi, nhị thiếu nhất định sẽ trách tội tôi."

"Đây là ý của lão tiên sinh, cô có thể đi tìm ngài ấy."

"Không được." Hầu gái cắn chặt răng, "Nếu anh không cho tôi mang Chử thiếu gia đi, vậy phải cho tôi ở lại bên cạnh ngài ấy. Chăm sóc Chử thiếu gia là trách nhiệm của tôi, nếu tiếp tục buông lỏng, e rằng sớm muộn cũng bị sa thải."

An Nhàn nhướng mày, cúi đầu nhìn về phía Bạch Hầu Chử, hỏi: "Em cảm thấy thế nào? Có muốn cô ta lưu lại hay không?"

Hầu gái nghe vậy, âm thầm cười nhạo, biết rõ một ngốc tử nghe không hiểu còn cố ý hỏi, là có ý tứ gì?

Cô ta cong lưng, đối với Bạch Hầu Chử lộ ra một nụ cười hiền lành, ngữ khí ôn nhu nói: "Chử thiếu gia, tôi không ở bên cạnh ngài mấy ngày nay, ngài ngủ có ngon không? Ăn uống thế nào? Tiểu Mẫn rất nhớ ngài, cho tôi lưu lại chăm sóc ngài nhé? Nếu đồng ý, ngài chỉ cần gật đầu một chút là được."

Vừa nói, cô ta còn làm mẫu gật đầu vài cái.

Quả nhiên, Bạch Hầu Chử thực nghe lời gật gật đầu.

Hầu gái đứng thẳng người, khó nén đắc ý nhìn về phía An Nhàn.

An Nhàn lại hướng Bạch Hầu Chử nhìn lại, cậu bé cũng ngẩng đầu nhìn cô, đôi con ngươi trong veo vô hại, lập lòe một tia sâu xa khó hiểu.

Đây là muốn chuẩn bị làm trò sao?

"Được thôi, cô cứ ở lại đi, cho tới khi lão tiên sinh tới đón cậu bé." An Nhàn bình thản đồng ý.

"Cảm ơn." Hầu gái tươi cười đầy mặt, nâng cằm lên, bước đi vào mà không hề biết cánh cửa Tu La đang chào đón.

Ở phía sau An Nhàn, Bạch Hầu Chử nâng lên tay nhỏ, chậm rãi che đi khóe môi đang nở nụ cười. Ánh mắt ánh lên tia sâu kín, ngắm nhìn người hầu gái vô tri hồn nhiên.

An Nhàn: "Một vừa hai phải thôi đấy."

Bạch Hầu Chử: "..."

"Cái gì?" Hầu gái mơ hồ nghe được lời cô nói, quay đầu hướng bọn họ nhìn lại.

An Nhàn và Bạch Hầu Chử đứng song song, cùng nhìn nhau cười đầy ý vị..