Nếu không phải Bạch Hiểu nói với tôi nhạc sĩ sáng tác ca khúc chủ đề của phim muốn tôi đến thu âm, tôi sẽ không đi gặp anh ta. Tôi đến phòng thu, chỉ để nói trực tiếp với người đó là tôi không hát được.

Nhưng lúc nhìn thấy anh ta tôi vô cùng kinh ngạc. Đó chính là người đàn ông tôi đã gặp ở quán bar hôm trước, Vạn Hạc kêu tôi đến gần, còn tôi thì nửa đường chuồn mất. Tôi đứng bên cạnh cửa, không muốn bước vào chút nào, anh ta đang ngồi ở bên kia nhìn di động, vừa khéo nghiêng đầu liền nhìn thấy tôi, trong nháy mắt đã nở nụ cười.

Ngược lại tôi rất muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức. Anh ta gọi tôi, giọng nói còn mang ý trêu tức.

“Anh biết tên tôi.” Tôi đành xoay người nhìn thẳng vào anh ta, “Đương nhiên, chào em, tôi tên là Ngô Tranh, rất vui được gặp em lần nữa.” Anh ta vừa đi về phía tôi, vừa vươn tay ra như muốn bắt. Mấy người này sao ai cũng thích bắt tay vậy, tôi bất đắc dĩ cầm lấy, anh ta liền cười với tôi.

Thẳng thắn mà nói, tướng mạo Ngô Tranh quả thực vô cùng tốt, thế nhưng từ đầu đến chân anh ta không có điểm nào gợi lên hứng thú của tôi, thật sự không muốn để ý đến anh ta chút nào.

“Tôi đến đây chỉ để nói một tiếng, bài hát chủ đề anh mời người khác chuyên nghiệp hơn hát đi, tôi hát không nổi.” Tôi nhìn Ngô Tranh đóng cửa, thẳng thắn nói.

Ngô Tranh nhìn tôi, trên mặt vẫn nở nụ cười, “Xin lỗi, chỉ là lần trước cảm thấy giọng em nghe rất êm tai, nếu hát bài này nhất định rất hay.”

“Giọng anh cũng không tồi, chi bằng tự anh hát đi.” Tôi nói, biết rằng như vậy có hơi vô lễ, nhưng tôi thật sự không muốn phí sức với người này, “Tôi hát không được, ngũ âm không đầy đủ.” Nói xong liền quay đi, xoay người mở cửa, nhưng trong chốc lát liền dừng lại.

“Đổi ý rồi?” Ngô Tranh đứng phía sau tôi hỏi.

“Không,” tôi xoay người nhìn anh ta, “Anh là gay?”

Anh ta hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười, “Bị em phát hiện rồi.”

“Nếu anh là gay, vậy đừng có đi trêu chọc Vạn Hạc.” Tôi nghiêm túc nói, “Cô ấy không phải người anh nên đụng vào.”

“Tôi và Vạn Hạc chỉ là bạn bè.” Ngô Tranh đáp, “Em thật sự không biết hay là đang giả vờ?”

Tôi liếc anh ta một cái, rút một điếu thuốc ra, lại bị anh ta giữ lại. Ngón tay của người này thon dài sạch sẽ, khô ráo và ấm áp, khiến tôi nhất thời ngơ ngẩn, không kịp giãy tay mình ra.

“Xin lỗi, trong phòng thu cấm hút thuốc.” Ngô Tranh hơi ngừng lại, giống như đang do dự, nói, “Tôi và Vạn Hạc quen biết nhau lâu rồi, cô ấy nghe nói tôi đang tìm đối tượng, vì vậy mới giới thiệu em cho tôi.”

Nhớ tới biểu hiện kỳ quái của Vạn Hạc ngày hôm đó, cuối cùng cũng có đáp án, mà đáp án này lại khiến tôi dở khóc dở cười, “Tôi đã có đối tượng rồi, hơn nữa còn ở bên nhau hơn năm năm, cô ấy không nói chuyện này cho anh biết sao?”

Lần này đến phiên Ngô Tranh sững sờ, anh ta lặng lẽ buông tay tôi ra, lui về phía sau một bước, “Cô ấy không nói với tôi chuyện này.”

“Là vậy đó, tạm biệt.” Cuối cùng tôi không kiên trì nổi nữa, cười với anh ta một cái, mở cửa đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa tôi liền tìm một nơi vắng người, vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại cho Vạn Hạc, vừa bắt máy liền hỏi cô nàng vì sao lại giới thiệu Ngô Tranh cho tôi, đang đùa giỡn tôi sao?

“Anh thật sự không biết ư?” Không ngờ cô ấy lại hỏi cùng một câu với Ngô Tranh. Nhưng tôi biết ý của hai người không hề giống nhau.

Thoáng chốc tôi trở nên trầm mặc, tôi nghe thấy tiếng cô ấy châm một điếu thuốc ở đầu bên kia.

“Em chỉ hy vọng anh hạnh phúc.” Cuối cùng cô ấy nói.

“Như vậy em phải biết, nhiều năm trôi qua như vậy, trừ anh ấy ra, bên cạnh anh còn có thể có ai.” Tôi thở ra một làn khói, ngửa mặt nằm trên sopha, bình thản nói, “Em không cần lo lắng, anh có thể xử lý tốt.”

“Em tận mắt thấy, anh ta bị người kia ôm lấy vai — tuy rằng chỉ nhìn thấy sau lưng, nhưng tư thế thân mật không có cách nào khiến em không để ý.” Vạn Hạc bên kia thấp giọng nói, “Xin lỗi, đáng lẽ ra em nên vòng tới đằng trước xem. Ít nhất cũng có thể biết đó là ai.”

“Chuyện này không thể trách em.” Tôi động viên cô, “Anh có thể xử lý được, nếu như cần tới sự hỗ trợ của em, nhất định sẽ gọi.”

“Được rồi.” Vạn Hạc đáp, hai chúng tôi đều im lặng, một lát sau cô nàng mới nói, “Annie đã quay lại. Cô ấy tìm em khóc lóc cầu xin, em muốn cho cô ấy thêm một cơ hội.”

“Tùy em.” Tôi nói, tới khi gần cúp điện thoại mới căn dặn, “Đừng khiến bản thân mình khó chịu, Vạn Hạc.”

“Em biết.” Cô ấy hơi do dự, tôi còn nghe loáng thoáng tiếng nức nở, “Anh cũng vậy.”

Tôi đã từng tự tin rằng Tần Dục Minh yêu tôi hơn tất cả mọi thứ trên đời. Tôi vì tình yêu của anh mà không hề sợ hãi bất kỳ điều gì. Nhưng lúc đó tôi không thể nào bình tĩnh lại, cùng anh ngồi xuống nói về tình yêu này.

Có lẽ khởi đầu của chúng tôi không quá tươi đẹp, nhưng bên trong hay một thời gian dài về sau, sẽ chỉ toàn ngọt ngào ấm áp. Tôi đã từng mong đợi những điều này.

Bây giờ nhìn lại, quả thực chỉ có thể là mong đợi mà thôi.