Dịch: Hallie / Beta: Raph

Mồng một, Sở Du vào cung tạ ân, tiện thể đưa con gái mình về.

Yến Thừa Khải không có con gái, Thái hậu vô cùng thích tiểu cô nương trông thông minh hiểu chuyện ở bên cạnh, bèn giữ lại thêm vài hôm. Sau chuyến này, Chân Nhi được ban thưởng, phải dùng hai cỗ xe ngựa mới kéo về nhà được.

Trên đường về Quốc Công phủ, Chân Nhi phe phẩy chiếc vòng ngọc lưu ly trên cổ tay do Tây Vực tiến cống, rút một phong thư nhỏ ra từ trong tay áo: “Đại bá bảo con đưa thủ dụ này cho cha.”

Sở Du buông quyển sách đang đọc dở trên tay, chần chừ trong chốc lát mới nhận lấy phong thư. Hắn với Tần Tranh có tái hợp được hay không, còn phải xem ý của huynh trưởng. Bây giờ đã không như trước, không còn là thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng tùy ý, tấm thân này của hắn đã không còn chịu nổi giày vò nữa. Huynh trưởng có dung túng thế nào cũng sợ sẽ không buông lỏng cho hắn nữa.

Vì thế, nhìn phong thư trước mặt viết hàng chữ “Cả đời này, không gả lại vào Tần gia”, hắn chẳng bất ngờ chút nào.

Sở Du ngây người nhìn hàng chữ này hồi lâu, mới thở dài: “Không… gả lại…”

Chân Nhi lo lắng, căng cứng người, chau mày nói: “Cha…”

Sở Du lấy lại tinh thần, cúi mắt nhìn con gái, bỗng nhiên nở nụ cười. Gấp lại phong thư, nhét vào tay áo, hắn xoa xoa đầu Chân Nhi: “Sau này con có thể cất mấy câu thơ bi thảm đi rồi, tuổi nhỏ không cần phải đau buồn sầu khổ thế.”

Chân Nhi nghĩ cha đang dạy bảo cô bé, mới ngoan ngoãn dạ vâng, đột nhiên như hiểu ra được gì, vội ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ: “Cha! Ý của cha là… cha lớn sẽ trở về ư?”

Sở Du cong môi, búng một cái nhẹ lên mi tâm Chân Nhi, chậm rãi nói: “Phải xem ý của hắn.”

Chân Nhi ôm trán bật cười, mẩm bụng e là cha lớn không đợi được từ lâu rồi.

… …

Quốc Công phủ, thư phòng.

Mồ hôi lạnh rơi trên trán Tần Tranh, đôi mắt hoa đào vốn không cười mà tựa như cười, nay lại tràn ngập sắc màu ai oán. Ấn đường nhíu ra những nếp nhăn đậm nét, nặng nề như lúc công phá thành trên sa trường năm đó.

Một câu ‘không gả lại’ như núi đè nặng lên vai hắn, khó chịu như bị nghiền đến thịt nát xương tan.

“Thanh Từ…” Mặt Tần Tranh như đưa đám, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười bi thương.

Sở Du nhàn nhạt liếc một cái, tiếp tục sao chép kinh Phật, ngữ khí bình ổn nói: “Tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyễn, bọt, bóng; Như sương, cũng như chớp. Hãy quán chiếu như thế (1). Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì (2).

*(1) Câu thơ kết trong chương cuối cùng của Kinh Kim Cang 金刚经, một loại sách kinh của đạo Phật.

“Pháp hữu vi” tức là mọi thứ có hình dạng cụ thể thì đều có sinh và diệt. Cả câu này, diễn giải đại khái nghĩa là: Phật dạy, tất cả những thứ có hình dạng thì đều như giấc mộng, đều không có thật, như bọt nước, như bóng của con người cỏ cây, như sương mù, như sấm chớp, cũng đều không có thật cả. Phải nghĩ như thế thì tâm mới không chấp chước, mới bất biến giữa tham sân si của cuộc đời.

(2) Một câu trong “Tăng quảng hiền văn 増廣賢文”, bản gốc: 命里有时终须有,命里无时莫强求Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cường cầu. “Tăng quảng hiền văn” gồm 350 ngạn ngữ dân gian phản ánh đời sống tâm lý của người dân Trung Quốc trong xã hội xưa, là sự thể hiện tư tưởng của Nho giáo, Đạo giáo, Lão giáo.

Thân hình Tần Tranh hơi lảo đảo, ngón tay siết chặt phong thư, cắn răng nói: “Thanh Từ, ta chỉ muốn cùng ngươi sống hết nửa đời còn lại, không muốn khiến ngươi phải chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào.”

Sở Du ngước mắt, nói: “Ngươi không muốn ta bị thiệt thòi?”

Tần Tranh chậm rãi gật đầu, thật thà đáp: “Không muốn.”

“Huynh trưởng như cha, ngươi đã thấy rồi đấy.” Sở Du chỉ vào thủ dụ, nói.

Tần Tranh rủ mắt, vô thức siết chặt tay, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta đi cầu xin quân hậu.”

Sở Du lắc đầu, nói: “Ngươi chớ nên nhìn vào bộ dáng trông khiêm tốn ôn thuận của huynh trưởng, nếu luận về ý chí kiên cường, ta không bằng huynh ấy.”

Tần Tranh nhíu mày, nếp nhăn càng sâu hơn, đuôi mắt đã ửng đỏ: “Vậy ta… đi xin ý chỉ của bệ hạ…”

Sở Du nhếch mày, cười lạnh không nói.

Mặt Tần Tranh càng như đưa đám hơn, y cảm thấy lời này của mình quả thật vô cùng bất khả thi. Bệ hạ nào dám trái ý quân hậu, trừ phi bệ hạ muốn hai tháng cũng không được bước chân vào cửa tẩm điện của quân hậu.

Sở Du đảo bút lông nhỏ trên tay, như cố tình lại như vô ý khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ta không thể gả vào Tần gia, nhưng Quốc Công phủ không thể không có người nối nghiệp. Sớm muộn gì ca ca cũng làm chủ, bảo ta đi lấy người khác thôi.”

Tần Tranh liền trố mắt.

Sở Du gõ nhẹ bút lông lên văn kiện trên bàn, lẩm bẩm: “Công việc của gia trong triều không thể biếng nhác, Chân Nhi tuổi lại còn bé, nên có người lo toan việc trong nhà mới phải.”

Đôi mắt hoa đào quyến rũ trợn thành mắt trâu, Tần Tranh như một đứa trẻ bị giành mất kẹo, ủy khuất không thể nói thành lời.

Sở Du gác bút, như có điều suy nghĩ, nói: “Nếu chọn lại vợ, nhất định phải tìm một người dịu dàng hiền lương, gia thế kém một chút cũng được, dung mạo kém một chút cũng không sao.”

Tần Tranh không thể nhịn được nữa, chế trụ cổ tay Sở Du, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, nói: “Ngươi lại muốn cưới vợ?”

Sở Du gật đầu: “Phải cưới chứ.”

Tần Tranh dậm chân: “Ngươi nghĩ vậy mà được sao?”

Sở Du lạnh lùng đáp lời: “Tại sao ta không nghĩ như vậy được? Ai cũng phải cưới vợ, ta cũng thế.”

Tần Tranh kéo cả người Sở Du vào trong lòng, giống như cứ ôm chặt như thế, người trước mặt sẽ không bỏ y mà đi: “Ngươi muốn cưới ai?”

Sở Du cười lạnh: “Dù sao cũng không phải ngươi.”

Tần Tranh nổi cáu: “Tại sao không thể là ta?”

Sở Du liền đáp: “Chẳng lẽ ngươi hi vọng là ngươi?”

Tần Tranh tức anh ách: “Sao không thể là ta?”

Sở Du không chớp mắt, nói: “Được, cưới ngươi vậy.”

Tần Tranh còn đang định nói gì đó, bỗng dưng nghẹn lại, đần mặt ra. Một hồi lâu, y mới ngây ngốc buông cổ tay Sở Du bị nắm đến ửng đỏ, nói: “Thanh Từ, ngươi vừa mới nói gì?”

Sở Du xoa cổ tay bị bấu đau, vẻ mặt như kiểu thật-bó-tay-với-ngươi: “Ngươi ép ta cưới ngươi mà. Nếu đã như vậy, gia đành miễn cưỡng thôi…”

Tần Tranh sặc sụa, ho khan liên hồi: “Khoan, khoan đã…”

Sở Du cong khóe miệng: “Thế nào? Ngươi không chịu à?”

Tần Tranh nhất thời nghẹn lời, lúc sau mới lí nhí: “Không, không phải không chịu…”

“Vậy thì là chịu rồi.” Sở Du thở dài: “Sở gia ta cũng là hộ quyền quý xa hoa, trâm anh thế tộc. Gia có tước vị, có đất đai, có tư sắc, chẳng phải Hầu gia chỉ lời mà không lỗ đồng nào đấy sao? Món hời lớn thế này, bảo ngươi đi nhặt, ngươi lại còn không bằng lòng?”

Tần Tranh nhịn một hồi lâu, mới phụt cười ra tiếng, ôm mỹ nhân kiêu ngạo vào lòng, khẽ cắn lên tai hắn, thấp giọng nói: “Bằng lòng! Sao lại không bằng lòng chứ? Được gả cho Nhị gia là mộ tổ tiên lão Tần gia bốc khói xanh*, là phúc tám đời mới tu được của Tần Tranh ta.”

*Bốc khói xanh: ám chỉ gặp được việc vô cùng tốt.

Đáy mắt Sở Du mang theo chút ý cười rạng rỡ, không so đo với cái tay đang trượt vào cổ áo mình nữa.

Tần Tranh hừ nhẹ một tiếng, khẽ véo bên hông Sở Du, nói: “Tiểu hồ ly ngươi sớm đã tính hết rồi đúng không, còn muốn trêu chọc gài bẫy ta.”

Sở Du tìm một tư thế thoải mái trong lòng Tần Tranh, lười biếng tựa vào, nói: “Lệnh của huynh trưởng không thể không nghe theo, nếu như ngươi thật sự muốn quang minh chính đại ở cùng ta, hà tất gì phải để tâm chuyện cưới gả?”

Ánh mắt Tần Tranh dịu dàng, nắm lấy tay Sở Du, thiết tha đặt một nụ hôn: “Ta đồng ý.”

Sở Du cảm thấy thỏa mãn, hiển nhiên không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt tiếp theo như Tần Tranh đã thuận thế cởi đai eo của hắn ra.

“Lại còn cái gì mà ‘số mà không có cầu xin làm gì’ nữa chứ, cái này có giống lời của Sở Nhị gia không? Vậy mà ta còn thật sự bị ngươi trêu chọc xoay như dế nữa.” Tần Tranh áp Sở Du lên chồng công văn, ngón tay xoa nhẹ theo từng tấc trên cổ hắn.

Sở Du khẽ cười, không đáp.

Tần Tranh hôn lên đôi xương bả vai đẹp đẽ kia: “Nguyện gả thân này cho ngươi cả đời.”

Sở Du cầm lại tay Tần Tranh, nói: “Hầu gia lời nói gói vàng nhé, chớ có lại quên.”

“Quãng đời còn lại, tuyệt đối không dám quên.” Tần Tranh nghiêm túc đáp.

Ánh nến chập chờn, bóng cây lả lơi, trong thư phòng truyền ra tiếng sột soạt.

Sở Du thở hổn hển, thấp giọng nói: “Vô liêm sỉ, nhìn cho kĩ đây là chỗ nào… Ô…”

Tần Tranh khẽ cười: “Thư phòng. Chẳng trách người ta thường bảo thư trung tự hữu nhan, như, ngọc…*”

*Một câu trong Lệ học thiên -励学篇 của vua Tống Chân Tông Triệu Hằng. Bản gốc: 书中自有颜如, nghĩa là trong sách đã tự có người đẹp như ngọc.

“A ưm… Càn quấy…”

“Nhị gia bắt đầu chê người vợ cám hèn* này rồi à? Bạc bẽo quá đi mất…”

*Tao khang chi thê 糟糠之妻: Người vợ ăn cám và bã rượu với mình. Phần xác bã sau khi chưng cất rượu gọi là “tao”. Lớp vỏ trấu bao bên ngoài hạt thóc gọi là “khang”. “Tao khang chi thê” ám chỉ người vợ (vợ cả) lấy mình từ lúc nghèo hèn.

“Ngươi… Ô, nhẹ một chút…”

Tần Tranh không để tâm đến chút thiệt thòi này trên miệng, thế nên một trận xuân sắc, không cần lên tiếng.

Hoàn chương 65