Triệu Hoán Thần Binh

Chương 979: Đánh ra ngoài (hạ)

- Ủa?

Từng ngày trôi qua, khi Độc Cô Cửu Thiên lại mở mắt ra nhìn Vu Nhai kế bên mình, biểu tình không biết nên khóc hay cười. Đỉnh thiên binh sư tứ đoạn, Vu Nhai là tên biến thái gì vậy?

Đừng tưởng rằng chỉ có hai tiểu đoạn, bây giờ không như lúc là tương binh sư hay linh binh sư, đây là thiên binh sư!

Bắt đầu từ hoàng binh sư có nhiều thứ cần cảm ngộ, càng về sau càng khó khăn, nếu không thì trong Độc Cô gia có nhiều thiên tài hai mươi tuổi đến thiên binh sư, giờ năm, sáu chục tuổi vẫn là thiên binh sư.

Bởi vì cảm ngộ rất khó khăn, vô vàn khó khăn. Cảm ngộ chỉ có thể hiểu, không nói được. Độc Cô Cửu Thiên đã là thiên binh sư tam đoạn nên càng cảm nhận sâu sắc hơn.

Tuy nhiên Độc Cô Cửu Thiên cảm giác người trước mắt gã như hang không đáy, thiên binh sư chỉ là nước lã với Vu Nhai sao?

Độc Cô Cửu Thiên là thiên tài của Độc Cô gia, gã cảm thấy áp lực rất lớn.

Độc Cô Cửu Thiên tự an ủi mình:

- Dù sao thì Vu huynh càng mạnh cơ hội sống càng lớn.

Nguy hiểm mãnh liệt áp chế cảm xúc mặt trái như hâm mộ, ghen tỵ Vu Nhai vân vân, Độc Cô Cửu Thiên cố gắng hết sức chữa thương.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bốn phía vang tiếng chấn động. Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên mở mắt ra.

Giọng Đan Diễm Tâm từ bên ngoài vọng vào:

- Ta bỗng cảm thấy canh giữ hai con kiến các ngươi làm thấp uy nghiêm hậu duệ của thần ta đây, vì vậy ta quyết định đánh nổ phù văn trận của các ngươi.

Vu Nhai trầm giọng hỏi:

- Như thế nào? Đường đường là hậu duệ của thần nhưng nói không giữ lời vậy sao?

- Nói không giữ lời? Ta chỉ cảm thấy cứ canh giữ thế này rất chán. Lúc trước ta có hứng, bây giờ tâm tình thay đổi. Như món đồ chơi ta vốn yêu thích không buông tay, nhưng ta bỗng không muốn chơi nữa. Đạp nát thì đạp, có gì lạ?

Mới đầu Đan Diễm Tâm nhìn Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên khổ sở chống đỡ thấy rất thú vị, nhưng gã không có hứng canh gác suốt ngày. Đan Diễm Tâm cảm thấy ở bên ngoài không biết hai người làm gì bên trong thì thật ngố, gã quyết định phá vỡ phù văn trận.

Đan Diễm Tâm cũng cảm thấy dùng bạo lực mất hai, ba canh giờ phá vỡ phù văn trận là rất ngốc, nhưng canh giữ bên ngoài càng ngố hơn. Không chừng Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên dùng cách gì đặc biệt chạy mất, vậy sẽ làm người ta cười rụng răng.

- Ha ha ha ha ha ha! Nói không giữ lời tức là không giữ lời, lấy cớ nhiều quá.

Đan Diễm Tâm lạnh lùng nói:

- Dù lấy cớ thì sao? Ta làm thần muốn các ngươi sống thì sống, muốn các ngươi chết thì chết, ai dám nói cái gì?

Đan Diễm Tâm bắt đầu công kích phù văn trận, chính xác hơn là hòn đá xung quanh phù văn trận.

Trong phút chốc khó thể phá hỏng phù văn trận, hòn đá cũng nằm trong trận pháp. Sau khi đá bể ra trận pháp sẽ tự động bổ sung, nên Ma Pháp đế quốc mới cần Huyền Binh đế quốc phái sứ đoàn đến. Ma Pháp đế quốc cũng sợ dùng bạo lực phá vỡ phù văn trận sẽ tạo hậu quả gì khó dự đoán được, ví dụ như hủy một trận pháp làm nguyên di tích ma pháp viễn cổ sập xuống thì biết tính sao?

Độc Cô Cửu Thiên như tiểu đệ pbản năng liếc hướng Vu Nhai.

Vu Nhai thì bình tĩnh nói:

- Chuẩn bị ứng chiến đi, chúng ta nâng thực lực lên cao nhất.

Vu Nhai tập trung tu luyện, bây giờ muốn lên thiên binh sư ngũ đoạn đã không kịp, vậy trước tiên đổi thành Huyền Cực Đỉnh Quyết.

Nâng huyền khí toàn thân lên tinh thuần nhất, thêm chút thực lực là thêm một phần cơ hội.

Độc Cô Cửu Thiên nghe Vu Nhai nói cũng tiến vào tu luyện, tiếp tục chữa thương.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Hai canh giờ qua nhanh, huyền binh phù văn bên ngoài bị Đan Diễm Tâm bạo lực đập bể từng cái. Thời gian ngắn hơn dự tính, qua một lúc nữa là phù văn trận sẽ bị phá hủy.

Vu Nhai đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Độc Cô huynh, hãy nghe theo ta chỉ thị, chuẩn bị ra tay.

Rầm!

- Hành động!

Vu Nhai dứt lời ba mươi giây sau tất cả huyền binh phù văn cùng nổ tung, vang tiếng nổ điếc tai. Trong giây lát Vu Nhai rống to, tay vẫn cầm U Hoang kiếm vọt ra ngoài. Tốc độ, khí thế của Vu Nhai cao hơn lúc là thiên binh sư nhị đoạn vài bậc.

Cùng lúc đó, Độc Cô Cửu Thiên nâng khí thế lên cao nhất lao theo Vu Nhai, gã có thể phát huy sức chiến đấu hơn chín phần trăm.

- Giết!

Thuật ám sát ám ảnh tiệt sát thuật phát huy đến cực độ. Qua cảm ngộ, học tập huyễn ảnh vận mệnh U Hoang kiếm linh trong Huyền Binh Điển khiến thuật ám sát của Vu Nhai đã là đăng phong tạo cực, mạnh hơn lúc hắn là U Linh sát thủ gấp mấy lần.

Bởi vì hang núi lắc lư cộng với huyền binh phù văn nổ, thời gian này là thời cơ tốt nhất để ám sát.

Vu Nhai vừa mới lao ra thì nghe giọng song sinh tử ngọc thạch tràn đầy tự tin.

- Đang chờ ngươi đây.

Đan Diễm Tâm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng gã không ngờ là Vu Nhai tăng thực lực mau như vậy. Đan Diễm Tâm vẫn cho rằng Vu Nhai chỉ là thiên binh sư nhị đoạn.

Kiếm quang đỏ rực chém hướng bóng đen.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Bóng đen đột nhiên biến mất trước mặt Đan Diễm Tâm tràn đầy tự tin, bóng đen hiện ra sau lưng gã như độn thổ. Nhưng rõ ràng Đan Diễm Tâm không độn thổ, đó là người thứ hai xuất hiện.

- Ủa? Không thể nào!

Như nhe nanh trong bóng tối, lúc Đan Diễm Tâm la lên 'Không thể nào' thì kiếm quang của Vu Nhai xuất hiện ngay bên cạnh đâm vào chỗ hiểm cần cổ. Đan Diễm Tâm chỉ có thể dựa vào sức chiến đấu cường đại cố gắng ngưng tụ tấm thuẫn lửa. Tấm thuẫn lửa chặn kiếm quang của Vu Nhai được một lúc nhưng vẫn bị huyền khí mạnh mẽ đâm thủng. Chỉ vài giây khựng lại đã cho Đan Diễm Tâm thời gian phản ứng, gã nghiêng đầu né một kích trí mạng.

Đúng lúc này Độc Cô Cửu Thiên vọt tới.

- Độc Cô Diệt kiếm quyết!!!

Khi Độc Cô Cửu Thiên gần sát Đan Diễm Tâm nhất gã phát ra đại chiêu. Kiếm quang to mấy chục thước thoáng chốc hiện ra trước mặt Đan Diễm Tâm, gã không kịp né.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lòng núi nổ, kiếm quang to lớn chiếu sáng khe núi tối tăm, đá vụn tuôn rơi rào rào. Ánh sáng càng rực rỡ hơn, thì ra khe núi bị kiếm quang đáng sợ chém thủng, bao nhiêu khe nứt đều không thể ngăn cản. Kiếm quang chém lòng núi thủng một cái lỗ to.

- Giết!

Vu Nhai không chút nghĩ ngợi xoay người vọt ra ngoài theo kiếm quang của Độc Cô Cửu Thiên. Tuy kiếm quang đánh trúng Đan Diễm Tâm nhưng Vu Nhai không tin gã sẽ bị giết dễ như vậy, tốc độ của hắn nhanh cỡ bằng kiếm quang.

Cùng lúc đó, Độc Cô Cửu Thiên không rảnh thở dốc, gã vội vàng xông ra ngoài.

Tạp Đức thiếu gia đứng giữa núi, gió thổi vù vù, mái tóc dài màu vàng bay múa, gã cao giọng đọc thơ:

- A, xinh đẹp không mang đi được nỗi buồn của ta, giữa biển núi và sắc xanh là hắc ám giáp tầng. Quang minh rơi trên mặt của ta, không thể nở nụ cười. Ác ma thấp lùn vươn vuốt đoạt mệnh ngăn đường ta đi . . .