- Chết tiệt, ngươi nói mau lên!
Các binh linh ở trong Huyền Binh Điển rất sốt ruột nhưng không thể rình ngó. Nhất là Cổ Đế Long Linh, chuyện do nó gây ra, tuy nó không phải người tốt nhưng lúc này nó rất lo âu.
- Đừng ồn ào, ta đi ra hỗ trợ.
Thôn Thiên kiếm linh cũng nóng nảy, nếu có ai trông thấy mặt của nàng sẽ phát hiện biểu tình liên tục thay đổi, dường như đang phân vân.
Thôn Thiên kiếm linh đặt quết tâm, chửi thầm:
- Tên khốn chết thiệt, bình thường dê xồm kết quả không có phản xạ tự nhiên. Chết tiệt, mình kêu hắn lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại.
Thôn Thiên kiếm linh hết cách đành lao ra Huyền Binh Điển, mượn huyền khí trong cơ thể Vu Nhai đi hướng bộ phạn sinh dục của hắn, làm hành động kỳ lạ. Động tác này là lý do mới rồi Thôn Thiên kiếm linh phân vân, bởi vì nàng làm chuyện này không khác gì Dạ Tình. Thôn Thiên kiếm linh cũng là nữ giới, cũng chỉ có cách này hiệu nghiệm hơn của Dạ Tình.
Quả nhiên bản năng nam tính của Vu Nhai bị Dạ Tình, Thôn Thiên kiếm linh giáp công trong ngoài cuối cùng chào cờ.
- Khụ . . .
Lúc này Vu Nhai hơi tỉnh táo lại nhưng hắn xỉu ngay.
Dạ Tình mừng rỡ cùng với do dự. Khiến một thiếu nữ chưa trải đời làm ra quyết định này thật sự rất khó khăn, đặc biệt nghe tiếng ho nhẹ làm tim Dạ Tình suýt rớt ra ngoài. Sau khi ho xong U Hoang lại xỉu khiến Dạ Tình căng thẳng. Làm sao bây giờ? Còn sao nữa, tình hình bây giờ quá gấp gáp, không thời gian.
Dạ Tình cắn chặt răng, cởi mảnh vải che thân cuối cùng, xông lên.
May mắn lúc ở binh doanh Bắc Đẩu tinh thì Dạ Tình đã khá mạnh mẽ, nghe nhiều chuyện phòng the. Nếu đổi lại là Tiểu Mỹ e rằng nàng không biết làm sao. Dạ Tình mân mê một lúc rồi nặng nề ngồi xuống, cùng U Hoang hợp thành một thể.
Nước mắt lại lăn dài, cơ thể đau đớn, trái tim đau. Dạ Tình lại nhớ Vu Nhai.
- Vu Nhai, con dê này, tỉnh dậy ngay, còn công pháp cần ngươi tu luyện!
Làm sao Vu Nhai tỉnh lại nổi? Tấm thân xử nam của Vu Nhai bị lấy mất trong hôn mê. Thôn Thiên kiếm linh kêu vài lần, nàng dùng đủ thủ đoạn kích thích nhưng đành bó tay. Thôn Thiên kiếm linh lại phải vất vả, phân vân, bất đắc dĩ lấy thân phận binh linh dẫn đạo Vu Nhai. Binh linh vốn có thể giúp chủ nhân tu luyện huyền khí.
Thôn Thiên kiếm linh chẳng những hỗ trợ Vu Nhai tu luyện còn phải giúp Dạ Tình tu luyện. Đã nói là cách song tu tất nhiên cần hai người cùng vận công, Thôn Thiên kiếm linh đáng thương phải vận chuyển giữa Vu Nhai, Dạ Tình. Cảm giác này rất khó nói, tuy rằng không phải trực tiếp làm chuyện nam nữ nhưng không khác bao nhiêu, ít nhất cảm giác sâu sắc hơn nhìn bằng mắt.
Thôn Thiên kiếm linh đành tự an ủi đây không phải chuyện nam nữ, không phải!
Dạ Tình cảm giác huyền khí trong cơ thể có biến đổi, như thể từ người U Hoang tuôn ra năng lực mạnh mẽ rót vào người nàng. Dạ Tình càng cử động thì biến đổi càng mãnh liệt hơn.
Khiến Dạ Tình ngạc nhiên là huyền khí của nàng như bị ai dẫn dắt nhanh chóng tiến bộ, đó là khoái cảm chưa từng có. Chẳng những bản năng phụ nữ sung sướng mà còn có khoái cảm huyền khí chạy chồm trong cơ thể, cảm giác rất khó tả.
Dạ Tình phát ra tiếng rên rỉ sung sướng:
- A . . . Ư . . .
Dạ Tình cảm giác U Hoang thở hổn hển, thứ đâm vào cơ thể nàng cứng rắn hơn. Khiến Dạ Tình khó hiểu là nàng nghe tiếng thở dốc thứ ba.
Dạ Tình không rảnh nghĩ nhiều, nàng tiếp tục nhúc nhích, vì cứu U Hoang.
Đôi mắt Dạ Tình mông lung, U Hoang chậm rãi biến thành Vu Nhai, lòng nàng cay đắng, khoái cảm tăng vọt, điên cuồng run rẩy. Dạ Tình chợt nhận ra nàng không yêu U Hoang, người nàng yêu là Vu Nhai.
Cảm giác đau lòng dâng trào, dây thân kinh kia càng run rẩy kịch liệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Địa binh sư bỗng nhiên đột phá.
Có lẽ là nhờ lực lượng đến từ U Hoang, có lẽ vì nàng đã nghĩ thông chuyện luôn rối rắm. Dạ Tình chỉ tò mò, ngưỡng mộ U Hoang.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng, từ nay Dạ Tình là nữ nhân, không còn nghĩ được gì.
- Grao!
Chợt nghe Dạ Tình khàn giọng U Hoang gầm rống, sau đó hắn mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực như ma thú trong đêm tối. Chợt vang tiếng hét chói tai, Dạ Tình từ ngồi bên trên bị U Hoang đè xuống. Tiếng gầm gừ vang lên không dứt.
Thôn Thiên kiếm linh thở phào nhẹ nhõm.
- Phù.
Tuy Vu Nhai chưa tỉnh táo lại, hắn chỉ dùng bản năng hành động nhưng Thôn Thiên kiếm linh hoàn thành nhiệm vụ. Thôn Thiên kiếm linh vội vàng chui vào trong Huyền Binh Điển.
Thôn Thiên kiếm linh nói với đám binh linh:
- Con dê kia đã được cứu.
Thôn Thiên kiếm linh không nói tiếp, nàng chìm vào Thôn Thiên kiếm.
Từ đầu đến cuối không có binh linh nào thấy rõ hình dạng của Thôn Thiên kiếm linh, càng không thấy khuôn mặt đỏ hồng. Các binh linh thở phào nhẹ nhõm, Vu Nhai được cứu rồi. Các binh linh nổi lên tò mò, bọn họ thật sự rất muốn rình xem.
Thôn Thiên kiếm linh vẫn là tồn tại mạnh nhất Huyền Binh Điển, nàng không đồng ý thì không binh linh nào rình ngó được.
Khắc Liệt Luân Tư nhỏ giọng nói:
- Nói thật là sao ta cảm thấy bản thân Thôn Thiên kiếm linh coi lén?
Đám binh linh ngơ ngác gật đầu. Thôn Thiên kiếm linh phát ra sát khí mãnh liệt kéo Khắc Liệt Luân Tư trở vào trang giấy của mình.
Khắc Liệt Luân Tư nói đúng, Thôn Thiên kiếm linh thật sự dòm lén. Hết cách, Thôn Thiên kiếm linh không chịu nổi hấp dẫn, có lẽ vì mới rồi 'cảm nhận thực thể', có lẽ vì lòng tò mò, cảm xúc tà ác kỳ lạ. Tóm lại là Thôn Thiên kiếm linh đang nhìn lén. Khi bị Khắc Liệt Luân Tư nói trúng tâm sự Thôn Thiên kiếm linh vội rụt về Huyền Binh Điển, nhưng qua một lúc nàng không kiềm được, như bị ác ma kêu gọi.
Thôn Thiên kiếm linh vừa xem trộm vừa thầm mắng:
- Tên háo sắc chết thiệt, đã mất ý thức sao còn biết nhiều động tác lạ vậy? Mỗi ngày trong đầu hắn toàn nghĩ linh tinh cái gì?
Thôn Thiên kiếm linh không biết nên nhìn Dạ Tình với ánh mắt nào. Lần đầu tiên của nữ nhân đã bị động tác kỳ lạ, tà ác tàn phá, không biết là sung sướng hay bi ai.
Nếu Dạ Tình có thể trả lời Thôn Thiên kiếm linh, nếu nàng dám trả lời thì sẽ nói: Đau cũng sướng.
Đương nhiên bây giờ đầu óc Dạ Tình trống rỗng không rảnh nghĩ lung tung. Dạ Tình chỉ nghĩ rằng thì ra chuyện này cũng có nhiều điều cần học, rất thâm ảo.
Thật lâu sau, gian phòng yên lặng. Tiếng thở dốc, thanh âm nhớp nháp, hai nam nữ quấn quýt lấy nhau. Hai người cùng ngủ say. Vết sưng trên người Vu Nhai chậm rãi xẹp xuống trở về hình dạng cũ. Dạ Tình còn đang ngủ say, mới rồi vạn động quá kịch liệt.
Cùng lúc đó, huyền khí trong cơ thể Vu Nhai, Dạ Tình chậm rãi vận chuyển. Vu Nhai là đỉnh địa binh sư cửu đoạn, Dạ Tình thì chớp mắt lên địa binh sư lục đoạn, đột phá siêu nhanh làm người líu lưỡi.
Thật lâu sau Dạ Tình khẽ rên:
- Ừm!
Dạ Tình không bị thương, chẳng qua lần đầu tiên giao hoan, vận động quá mãnh liệt nên mới mệt nhoài. Dạ Tình tỉnh dậy nhanh hơn Vu Nhai.
Ký ức ùa về, trong đầy Dạ Tình nhớ lại mọi chuyện.