Hồi chuông cảnh báo vồn vã trong lòng Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi càng mong chờ hơn.
Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:
- Hỡi nữ thần Tinh linh, hãy giết ác ma này, bảo vệ Tinh linh tộc ta!
Giọng ác ma vang bên tai Tuyết Đế Nhi:
- Nói này Tuyết đại nữ vương, không biết lấy nàng làm tấm thuẫn thì mũi tên có bay vòng sang chỗ khác không?
Vẫn là hành động ác ma, định lấy đại nữ vương Tinh linh làm tấm thuẫn. Nếu có nhân loại trông thấy sẽ chửi Vu Nhai quá vô sỉ, cô nương xinh đẹp như vậy mà ngươi nỡ lòng anò?
Tuyết Đế Nhi là đại nữ vương của Tinh linh tộc, nàng chỉ cảm thấy ác ma này rất đáng sợ.
Vu Nhai nhanh chóng giơ Tuyết Đế Nhi trước mặt mình, chờ mũi tên bay tới, hoặc nên nói là chờ tên ngừng. Nhưng áp lực khủng bố càng lúc càng lớn, không có vẻ gì là sẽ bỏ qua.
- Bà nội nó, Đại Địa chi thuẫn!
Vu Nhai lập tức kéo Tuyết Đế Nhi ra sau lưng, lấy Đại Địa chi thuẫn hình như là thần binh ra che trước mặt.
Đại nữ vương Tinh linh ngẩn ngơ, tại sao ác ma lại . . .
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Không để Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi suy nghĩ lung tung, mũi tên đã bay tới. Tiếp theo . . . Không có tiếp theo, ít nhất là đối với Vu Nhai. Bởi vì mũi tên siêu khủng bố lướt qua người Vu Nhai, đại nữ vương Tinh linh, thậm chí không chạm vào Đại Địa chi thuẫn.
Các Vu Nhai, đại nữ vương Tinh linh vài ngàn thước bỗng vang tiếng hú thê lương.
- A!
Tuyết Đế Nhi, Vu Nhai ngây người, không lẽ chỗ kia có người ẩn núp? Thì ra mục tiêu không phải Vu Nhai. Cách xa ngàn thước, dù linh giác của Vu Nhai khá mạnh nhưng không thể cảm ứng được có người.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Lại mấy mũi tên từ thánh thụ Tinh linh bắn ra. Vu Nhai không dám lơ là, trời biết sau khi xử người kia có đến lượt hắn không?
Vu Nhai bắt chặt Đại Địa chi thuẫn. Như mới rồi, mấy mũi tên lướt qua người Vu Nhai, phía xa liên tục vang tiếng hét. Đám người xui xẻo bị bắn không chừa một tên.
Vu Nhai vẫn lù lù bất động, lạnh lùng nhìn hướng thánh thụ Tinh linh. Mũi tên của Tinh linh thần nỗ thứ hai đúng là rất đáng sợ, nó bay lướt qua nhưng Vu Nhai vẫn cảm nhận được sự đáng sợ. Trước đó Vu Nhai không hề cảm ứng được những mũi tên này không nhắm về phía hắn, tức là nếu hắn bị tập trung thì cũng chỉ có nước đi bán mũi.
Tuy nhiên có Đại Địa chi thuẫn và các thần binh, Vu Nhai tự tin sẽ sống sót, ít nhất là trong khoảng cách này. Vu Nhai cảm thán, thầm mong chờ. Tinh linh thần nỗ thứ hai đã đáng sợ đến thì thì Tinh linh thần nỗ viễn cổ vào lúc đỉnh cao nhất sẽ có uy thế gì?
Một lúc sau Vu Nhai chớp mắt nói:
- A! Đại nữ vương, hình như thần nỗ các các người khinh thường bắn ta?
Tuyết Đế Nhi hé môi, nhìn thánh thụ Tinh linh lại ngó Vu Nhai, tai nhọn nhúc nhích, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tại sao thần nỗ không bắn chết ác ma đáng hận này?
Vu Nhai cười gian:
- Chắc vì có đại nữ vương ở bên cạnh, thần nỗ cho rằng ta là bằng hữu của người. Chắc đúng là vậy.
Vu Nhai cất Đại Địa chi thuẫn, lại khiêng đại nữ vương Tinh linh chạy hướng Hồng Phong thị trấn. Nơi này mấy cái kẻ xui xẻo bị bắn chết, rất nhanh Tinh linh tộc sẽ chạy tới. Vu Nhai không dám tùy ý đưa lưng hướng Tinh linh thần nỗ thứ hai, hắn tùy thời chuẩn bị lấy Đại Địa chi thuẫn ra.
Trời biết có đúng là Tinh linh thần nỗ thứ hai không bắn hắn không?
Vu Nhai có suy đoán riêng. Không phải vì hắn mang theo Tuyết Đế Nhi nên Tinh linh thần nỗ thứ hai tha cho mà vì hơi thở của hắn giống như Tinh linh, tất cả là nhờ linh Doanh. Vì Vu Nhai có Tinh linh thần nỗ viễn cổ nên mới không bị gì.
Vu Nhai là người Tinh linh thần nỗ viễn cổ công nhận, nói sao thì Tinh linh thần nỗ thứ hai không nên công kích hắn.
Trong đó có lẽ còn nguyên nhân khác, lúc trước Vu Nhai đã đoán ra nhưng không dám đặt cược. Dù sao bản chất của Vu Nhai là nhân loại, có lẽ hắn và các loại thần binh không sợ mũi tên này nhưng trong lãnh địa Tinh linh tộc, mũi tên bắn tới chỗ hắn sẽ có cao thủ rầm rộ lao theo.
- Ai là bằng hữu tốt với ngươi? Đồ ác ma!
Tuyết Đế Nhi không hiểu nổi, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ bởi vì mình ở bên cạnh hắn nên Tinh linh thần nỗ không bắn hắn? Nếu đúng như vậy thì mình tự sát cho rồi.
Đại nữ vương Tinh linh nghĩ đến đây xúc động muốn tự tử.
Vu Nhai bị hành động của Tuyết Đế Nhi làm giật nảy mình:
- Cha nó, nàng định làm gì?
Đại nữ vương Tinh linh quyết tuyệt nói:
- Ta chết rồi Tinh linh thần nỗ sẽ bắn chết ác ma nhà ngươi!
- Đồ ngốc, không nhìn ra ta lừa nàng sao? Nàng thật sự cho rằng mình là nữ vương? Nàng chỉ là đại nữ vương, không thấy ra thân thể của ta giống Tinh linh hơn cả Tinh linh các người sao? Chắc chắn Tinh linh thần nỗ không phán đoán ra được.
Vu Nhai thấy nhức đầu. Ngây thơ cũng đành thôi, lại còn cố chấp, thấy chết không sờn. Tuyết Đế Nhi dám hy sinh tât cả vì Tinh linh tộc làm Vu Nhai bó tay.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Ừm! Có lẽ nên giáo dục lại. Như lúc trước đã nói, mình nên làm 'khiếu thú' cho Tinh linh tộc, dạy từ nữ vương đi.
- Hở chút là đòi chết, nàng không nghĩ cho nãi nãi của mình sao? Không nghĩ cho Tinh linh tộc sao? Nữ vương Tinh linh bệnh nặng, nàng là người Côn vực hành tỉnh, là cột trụ tinh thần của bọn họ, nàng chết rồi bọn họ sẽ ra sao?
Trong lòng Vu Nhai hơi khó chịu, hắn ghét nhất là hy sinh vô vị.
- Nếu nãi nãi của nàng chết thì nàng sẽ rất buồn, chẳng lẽ nàng chết, nãi nãi của nàng không đau buồn?
- A . . . Thì . . . Là . . .
Tuyết Đế Nhi không biết nên nói cái gì, thầm nghĩ:
- Sao ác ma có thể nói là lời đạo lý lớn như vậy? Rốt cuộc có phải tại mình ở bên cạnh nên thần nỗ không bắn hắn?
Nếu Vu Nhai chỉ nói câu đầu còn đỡ, câu sau làm Tuyết Đế Nhi rối loạn.
Tuyết Đế Nhi thầm nghĩ:
- Nghe nói ác ma thường hay nói lời dễ nghe trước.
- Tóm lại dù ác ma có mục đích gì thì nói rất có lý, mình không thể tùy tiện chết.
Vu Nhai lười quan tâm đại nữ vương Tinh linh, bây giờ không phải lúc thí nghiệm hắn không sợ Tinh linh thần nỗ cho nàng thấy. Vu Nhai vác Tuyết Đế Nhi tiếp tục tiến lên, cúi đầu nhìn mấy người bị bắn chết. Đúng là nhân loại, có lẽ là đám buôn người mya mắn không bị Ứng thiếu soái phát hiện, có lẽ vì né Ứng thiếu soái nên chạy vào lãnh địa Tinh linh tộc. Tóm lại bọn họ không liên quan gì Vu Nhai.
Khi Vu Nhai lướt qua xác chết, Tuyết Đế Nhi đầu óc rối bời hỏi:
- Ngươi trơ mắt nhìn đồng bạn của mình chết, không nhặt xác cho bọn họ sao?
Đại nữ vương Tinh linh cảm thấy những nhân loại này chắc chắn là đồng bạn của Vu Nhai.
- Đồng bạn? Đã nói bao nhiêu lần ta là người tốt, những tên này là bọn buôn người bắt Tinh linh các ngươi, không liên quan đến ta!