Biến thái quá, nữ nhân này có suy nghĩ gì vậy? Nàng ghen tỵ tất cả tình nhân trên đời hay ghen tỵ các đệ tử được tình yêu đích thực? Hoặc là ma pháp của nàng chỉ cho nữ nhân không tình cảm tu luyện? Vì truyền thừa của mình?
Vu Nhai không cần biết tâm tình của ma pháp sư cường đại nhất là gì, hắn âm thầm chửi nàng thậm tệ. Nếu không phải Vu Nhai tình cờ vào trong phòng ma pháp sư cường đại nhất, mới rồi Thủy Tinh nhìn thấy hắn thì có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Trước là tẩy não, sau đó dùng ảo thuật, Thủy Tinh đơn thuần có thể chịu nổi không?
Vu Nhai nghĩ đến đây còn run, cố gắng dùng ánh mắt của binh linh quan sát Thủy Tinh, cảm nhận trạng thái Thủy Tinh.
Thủy Tinh ngẩn người, nhưng sau đó nàng bình tĩnh lại.
Tiếp theo là màn kịch nam bỏ nữ.
- Thủy Tinh, cách xa nhau lâu như vậy ta đã sớm quên nàng. Ta có mấy nữ nhân, vốn muốn đón nàng vào hậu cung của ta nhưng nếu nàng là đệ tử của Ngôn đại sư thì ta đành từ bỏ nàng. Vì nàng, cũng vì ta.
Hưm, đây chính là Vu Nhai ảo thuật, biểu hiện như con sói háo sắc.
Vu Nhai thật thầm chửi: Ta dê vậy sao? Được rồi, coi như có đi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không vì nữ nhân khác mà bỏ Thủy Tinh, càng sẽ không vì trước mắt có núi cao mà không dám leo. Leo cái đầu ngươi, lão tử đập nát nó!
Thủy Tinh bắt đầu diễn kịch:
- Ta không tin . . .
Thủy Tinh phải diễn kịch, vì lỡ như bị sư phụ nhìn ra trò gì thì tiêu đời. Vu Nhai còn ở trong phòng, Thủy Tinh diễn nhanh sau đó ra ngoài, vậy là hắn có thể an toàn rời đi.
Thủy Tinh họ ma pháp đã lâu, nàng biết có loại ảo thuật. Dù lúc trước không trông thấy Vu Nhai thì Thủy Tinh vẫn sẽ nhận ra trước mắt là ảo thuật, không phải nhờ mặt nạ, chắc chắn ma pháp sư cường đại nhất biết thứ này. Lúc Thủy Tinh trong Mê Vụ sơn mạch nhặt được 'quang ma kinh' ghi chép ma pháp có một thứ là 'loại trừ hư vong'.
Thủy Tinh không loại trừ được, với thực lực của nàng không cách nào xóa bỏ nó, nhưng nàng có thể nhìn thấu.
Vở kịch nhanh chóng diễn xong, Vu Nhai giả tuyệt tình rời đi, kéo màn.
Vu Nhai thật thầm chửi: Vở kịch sến quá đi.
Thủy Tinh ngơ ngác đứng thật lâu, thẫn thờ nhìn bóng lưng Vu Nhai giả rời đi.
Thủy Tinh đột nhiên mở miệng nói:
- Sư phụ, ta muốn yên lặng một chút, ta có thể về phòng mình được không?
Thủy Tinh không chờ ma pháp sư cường đại nhất đồng ý đã thẫn thờ đi ra cửa.
Thủy Tinh bỗng khựng lại, nói:
- Sư phụ, có lẽ ta nghĩ thông, ta muốn học ma pháp, học ma pháp mạnh nhất. Sư phụ dạy ta ngay bây giờ được không? Đến phòng nguyên tố dạy ta được không?
- Đương nhiên có thể!
Ma pháp sư cường đại nhất cười âm trầm, bây giờ cảm xúc của Thủy Tinh rối loạn cỡ nào cũng không nằm ngoài dự đoán. Biểu hiện của Thủy Tinh làm ma pháp sư cường đại nhất vừa lòng, nàng muốn học ma pháp mạnh nhất, còn gì tuyệt vời hơn điều này?
Khắc Liệt Luân Tư kêu la:
- Vu tiểu tử, ở chung với ngươi lâu đều dễ dàng trở thành chuyên nghiệp diễn kịch sao?
Vu Nhai nghiêm túc nói:
- May mắn, Thủy Tinh đeo mặt nạ chứ không thì da mặt nàng mỏng, chắc chắn sẽ không diễn hay như vậy.
Vu Nhai cười thầm trong bụng, diễn kịch đến một bước này cũng khó cho Thủy Tinh. Vu Nhai biết rõ Thủy Tinh làm như vậy là muốn lôi ma pháp sư cường đại nhất rời đi, cho hắn chạy thoát khỏi đây, khe hở giữa giá sách không quá an toàn.
Ngay khi Vu Nhai thả lỏng tinh thần một giây thì ma pháp sư cường đại nhất trầm giọng quát:
- A? Là ai?
Tinh thần lực cường đại khuếch tán làm Vu Nhai, Thủy Tinh sợ muốn chết. Lúc ma pháp sư cường đại nhất vừa vào phòng đã cảm giác có hơi thở lạ, nhưng vì có hơi thở phòng ma trận ùa vào nên nàng không để bụng. Ma pháp sư cường đại nhất rất khó tưởng tượng trong phòng tồn tại người nào.
Nhưng hơi thở sẽ khuếch tán, Vu Nhai ở trong phòng lâu nên hơi thở càng lúc càng đậm. Mới rồi Vu Nhai thả lỏng tinh thần, hơi thở tiếp xúc tiềm thức của ma pháp sư cường đại nhất nên hắn bị nàng phát hiện.
- Tiểu Hắc, giờ là lúc ngươi lên sân khấu!
Vu Nhai lập tức kéo Tiểu Hắc ra khỏi không gian giới chỉ trước khi tinh thần lực của ma pháp sư cường đại nhất đến trước mặt hắn. Nhưng dù có Tiểu Hắc thì Vu Nhai không quá tự tin, hắn sẵn sàng tùy thời nhảy xuống tháp.
- Grao!
Ngay khi Vu Nhai, Thủy Tinh căng thẳng muốn chết, một con ma thú giống mèo lại như chuột chui ra, to cỡ chó nhà, toàn thân đen thui có mấy vằn vàng, toát ra hơi thở đáng sợ, đôi mắt đỏ rực . . .
Tiểu Hắc nhào ra phá tan tinh thần lực ùa hướng khe hở giá sách, cực kỳ hung dữ.
Thủy Tinh ngơ ngác nhìn Tiểu Hắc, không quá khẳng định:
- Tiểu . . . Tiểu Hắc?
Tiểu Hắc rống to:
- Grao!
Tiểu Hắc nhào tới nhảy ra ngoài cửa, chạy nhanh ra ngoài. Thủy Tinh vội đuổi theo Tiểu Hắc.
Ma pháp sư cường đại nhất bị cảnh tượng này làm giật mình, nàng biết con ma thú của Thủy Tinh, biết nó rất thần kỳ nhưng không ngờ có thể chạy vào phòng của nàng mà nàng không biết gì, còn đánh tan tinh thần lực của ma pháp sư cường đại nhất.
Ma pháp sư cường đại nhất nói:
- Đi, con ma thú của Tinh Tinh rất thần kỳ, dường như đột nhiên tiến hóa.
Ma pháp sư cường đại nhất mang theo ba nữ đệ tử Ngũ sư tỷ, Vân Ly, Tô Lôi ra khỏi cửa. Bọn họ rất tò mò Tiểu Hắc biến đổi, nó tiến hóa như thế nào? Sẽ là ma thú gì?
Vu Nhai vẫn núp trong khe hở giá sách, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vu Nhai nhanh chóng lao ra ban công, bây giờ không đi còn đợi đến bao giờ?
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Bạn học Tiểu Hắc, a không, là chiến hữu Tiểu Hắc, ngươi quá đắc lực. Chờ ta cứu Thủy Tinh ra chắc chắn sẽ khao ngươi no nê!
Vu Nhai cầm chiến lợi phẩm duy nhất là cái yếm bỏ vào không gian giới chỉ, sau đó đưa mắt nhìn không gian giới chỉ. Hôm nay không biết là lần thứ mấy Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm, vì mấy cái bình trong góc không gian giới chỉ lăn quay, mỗi bình có đan dược lăn ra, thậm chí lẫn vào cùng nhau.
Vu Nhai ngơ ngác nhỏ giọng nói:
- Chắc không phải Tiểu Hắc ăn mấy thứ này đi? Mỗi bình ăn ít nhất một viên?
Không phải Vu Nhai tiếc của mà lo cho Tiểu Hắc. Mấy đan dược này là Vu Nhai tìm được từ cổ chiến trường khắc long khí của Cổ Đế Long linh, hắn vẫn chưa tìm dược sư kiểm nghiệm, có quỷ mới biết mấy đan dược đó là cái gì. Bây giờ Tiểu Hắc ăn số đan dược đó vào.
Dù mấy đan dược này không phải là độc dược nhưng từ thời kỳ viễn cổ sót lại đến bây giờ sợ là đã bị biến chất.
Vu Nhai lầm bầm:
- Chiến hữu Tiểu Hắc đáng thương, ngươi tuyệt đối đừng bị gì. Tổ hợp siêu cường chúng ta còn cần tiếp tục phối hợp!
Vu Nhai như thằn lằn bò xuống chứ không phải từ ban công nhảy xuống. Trời đã tối, Vu Nhai bám vách tường một thời gian dài cũng không sao. Qua một lúc Vu Nhai nhảy vào bụi cỏ dại mọc cao xung quanh chân tháp.