Rung động qua đi vẫn phải lên đường. Đám kỵ sĩ chính thức Yến đại nhân dẫn dắt các kỵ sĩ dự bị xuất phát, vẫn chia thành hai đoàn thể. Bốn tháng không khiến đội kỵ sĩ dự bị có gì thay đổi, dân bản xứ và người tỉnh ngoài.
Bây giờ thủ lĩnh hai đội đều chảy dòng máu Độc Cô gia, một họ Độc Cô, một họ Vu.
Lý Thân Bá không phục Độc Cô Cửu Tà, không biết hai người quyết đấu bằng cách gì,m sau đó Lý Thân Bá đỏ mặt rút lui. Vu gia chủ thì thực lực kém hơn Lý Thân Bá một chút.
- Ủa? Hình như thiếu vài người?
Vu Nhai chợt phát hiện trong kỵ sĩ dự bị thiếu mất vài người. Kỵ sĩ dự bị vốn có năm mươi người, sau đó Vu Tiểu Dạ, Võ Qua đi thì còn lại bốn mươi tám người, nhưng bây giờ chỉ có bốn mươi mốt người.
Ngọc Vấn Hiền thản nhiên nói:
- Ừm! Rèn luyện đi kèm nguy hiểm, Huyền Thần điện sẽ không bảo vệ chúng ta như dê con. Tiếp theo là chiến trường, sẽ càng tàn nhẫn hơn.
Thực lực của Ngọc Vấn Hiền vẫn ở đỉnh cao trong đội kỵ sĩ dự bị.
Thực lực là thứ yếu, quan trọng là đầu óc của Ngọc Vấn Hiền.
Vu Nhai gật gù hiểu ra, nếu không khắc nghiệt thì kế hoạch thần binh sẽ mất đi ý nghĩa.
Như lúc trước Yến đại nhân có nói, hai người đi ra ngoài rèn luyện chưa về nhưng đã đến giờ đành bị bỏ lại, có lẽ bọn họ đã chết trong xó xỉnh nào đó.
Đoàn người đi hướng bắc, giống như lúc từ Bắc Đẩu hành tỉnh đến Kiếm vực hành tỉnh, do kỵ sĩ chính thức dẫn dắt, kỵ sĩ dự bị theo đuôi. Đám người cưỡi lân giác mã chạy nhanh, chớp mắt đến buổi tối. Cả nhóm chạy đi rất xa, Hàn Kiếm thành không còn bóng dáng.
Đám kỵ sĩ không ngừng lại khi màn đêm đến, bọn họ chạy rầm rập ngoài hoang dã mấy canh giờ, cuối cùng dựng lều trên sườn núi lúc nửa đêm. Mọi người xuống ngựa vẫn tỉnh như sáo, không thấy mệt mỏi, khó chịu vì chạy đường dài mười canh giờ, so với lúc từ Bắc Đẩu hành tỉnh đến Kiếm vực hành tỉnh có thể nói là cách biệt một trời một vực.
Đêm đã khuya, người thì nghỉ ngơi, người thì luyện công, mỗi người dùng cách của mình phục hồi thể lực. Dù tạm thời không mệt nhưng không biết sẽ sống trên lưng ngựa bao nhiêu ngày, tuyệt đối không thể lơ là.
Vu Nhai không có cảm giác gì, so với thử thách trong kiếm ảnh trận, Minh Huyễn cổ lâm thì bôn ba kiểu này không là gì.
Ánh lửa bập bùng vặn vẹo trước mặt Vu Nhai, hắn ngồi trước đống lửa viết thư, gửi cho Thủy Tinh. Có lẽ Thủy Tinh từ các đường thông tin đã biết tình huống của Vu Nhai trong Độc Cô gia suốt bốn tháng.
Lúc ở Bắc Đẩu hành tỉnh Đan Đạo Hùng đã nói gã mơ hồ đoán ra phụ thân của Vu Nhai là ai, nhưng chắc Thủy Tinh chưa biết hắn trở về. Vu Nhai vội vàng viết thư báo bình an cho Thủy Tinh.
Cuối cùng Vu Nhai viết xong, lầm bầm:
- Thư tình thật khó viết.
Vu Nhai nhẹ nhàng xếp giấy lại bỏ vào không gian giới chỉ, bên trong còn một phong thư khác gửi cho Vu Thiên Tuyết, hắn mới viết xong. Chờ đến thành thị Vu Nhai sẽ gửi thư.
Vu Nhai viết thư xong ăn thịt nướng một lúc sau mở miệng nói:
- Này Dạ Tình, nàng định rình ngó bao lâu? Muốn xem ta thì hãy đến gần mà nhìn, ta cho nàng xem đến chán. Nàng muốn nhìn chỗ nào ta cho xem chỗ đó, đừng lén lút rình rập.
- Ai . . . Ai rình ngó? Ta có vài lời muốn nói với ngươi, thấy ngươi đang viết thư nên không quấy rầy.
Mặt Dạ Tình đỏ ửng nhăn nhó đi tới. Dạ Tình bây giờ không giống như nàng trước kia, phong độ tham lam thần nữ không còn. Dạ Tình như thiếu nữ đến nhận tội.
- Vậy sao? Xem ra lúc ta ăn thịt nướng cũng rất đẹp trai, nàng không muốn muốn quấy rầy. Dạ Tình vị hôn thê, tuy ta rất đẹp trai nhưng không cần say mê ta đến thế, ta sẽ đắc ý.
Dạ Tình biểu tình khó xem nói:
- Vu Nhai, ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?
Dạ Tình rất muốn đánh bay cái tên vô sỉ này. Tâmtình Dạ Tình siêu rối rắm, định tìm Vu Nhai bình tĩnh nói chuyện nhưng hắn cứ không đàng hoàng. Lúc trước Dạ Tình ngần ngừ không đi ra là vì không biết nên nói cái gì, nếu bàn chuyện vị hôn phu hôn thê, với tính cách của Vu Nhai không biết hắn sẽ làm gì.
Giờ Dạ Tình nghe Vu Nhai nói ba chữ vị hôn thê làm tim nàng đập nhanh, nỗi lòng phức tạp.
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Nghiêm túc? Chẳng lẽ ta không nghiêm túc sao?
Dạ Tình mặc kệ Vu Nhai, tự mình nói:
- Vu Nhai, chúng ta . . . Chúng ta có thể đừng xưng hô là vị hôn phu hôn thê nữa được không?
Biểu tình Dạ Tình nghiêm túc, từ khi Vu Nhai xuất hiện là nàng đã rối rắm đến bây giờ. Hết cách, Dạ Tình luôn nhớ đến những lời đã nói lúc từ biệt Vu Nhai ở Thiên Kiếm hùng quan, làm nàng rất xấu hổ.
Như lúc trước Nghiêm Sương nói, Dạ Tình không thấy rõ mình. Dạ Tình hơi thích Vu Nhai, rất khó tưởng tượng rồi lại đúng là cảm xúc như tế. Đặc biệt khi nói ra những lời này lòng Dạ Tình rối bời.
Dạ Tình thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ta là loại nữ nhân lả lơi không ng bướm, vừa thích U Hoang vừa mến Vu Nhai?
Nhưng lời đã thốt ra, Dạ Tình chỉ có thể yên lặng chờ Vu Nhai trả lời, tim nàng đập nhanh muốn rớt khỏi lồng ngực.
Dạ Tình thầm nghĩ:
- Dạ Tình ơi Dạ Tình, từ khi nào ngươi biến thành như vậy?
Khí chất tham lang thần nữ hoàn toàn không còn, Dạ Tình hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Vu Nhai. Dạ Tình vừa thầm mắng mình vừa chờ đợi, nàng đợi mãi không nghe Vu Nhai đáp lời.
- Vu Nhai . . .
Dạ Tình ngẩng đầu lên, thấy Vu Nhai tay chống đầu, mắt nhắm nghiền. Dạ Tình giật nảy mình, Vu Nhai bị gì? Hay lời nàng nói đả kích hắn choáng váng?
Nhưng rất nhanh Dạ Tình suýt nổi khùng, nàng nghe tiếng ngáy khò khò, khỏi nói cũng biết Vu Nhai bị gì. Dạ Tình khó khăn lắm mới nổi lên can đảm nói ra vậy mà tên này đi ngủ.
- Vu Nhai, Vu Nhai, ngươi tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh . . .
Tính cách Dạ Tình nóng nảy, đặc biệt là bị kích động, a không, bị chọc tức. Hôm nay nếu không nói rõ ràng Dạ Tình sẽ mất ngủ, tâm tình băn khoăn rất khó chịu.
Vu Nhai mơ hồ nói:
- Làm gì? Ta muốn ngủ.
Vu Nhai không biết nên giải thích với Dạ Tình thế nào. Nói thẳng là U Hoang thì khả năng Dạ Tình liều mạng với Vu Nhai rất cao, hắn cũng không muốn nói. Tuy cao tầng Độc Cô gia đã biết, phụ tử người lùn Khắc Lạp Phu rõ ràng nhưng chỉ giới hạn vài người. Nếu Vu Nhai nói cho Dạ Tình e rằng sẽ gây lớn chuyện đến nỗi mọi người đều biết.
U Hoang trừ là thu đoạn giữ mạng của Vu Nhai còn để hành động bí mật.
Ví dụ chuyến đi Huyền Thần điện lần này, hai mươi hành tỉnh cao thủ như mây. Vì thực hiện nguyện vọng vào kho tàng binh Huyền Thần điện ngắm nghía các loại thần binh, thánh binh, Vu Nhai phải giấu dốt.
Vu Nhai sẽ không vì chút thành tựu mà đắc ý vong hình, hắn không cho là đánh thắng Độc Cô Cửu Dương liền vô địch thiên hạ.
Đừng quên hơn hai mươi năm trước khi Độc Cô Chiến Phong vào Thiên Tội Uyên, Cổ Đế Long Linh không dám đụng vào gã. Thuở ấy Độc Cô Chiến Phong cùng tuổi với Vu Nhai, thực lực của gã đáng sợ đến mức nào?