Triệu Hoán Thần Binh

Chương 502: U Hoang lại xuất hiện

- Vu tiểu huynh đệ có sao không?

Đám người Chu Uy không nghe được đối thoại nhưng có thấy Viên đại ca bỗng khựng lại, bọn họ tò mò hỏi:

- Vu tiểu huynh đệ, tại sao hắn đột nhiên dừng lại?

Vu Nhai nói nhảm:

- À thì ta biết chút ảo thuật tinh thần.

Vu Nhai thầm đắc ý, xem ra hắn có chút danh tiếng trong đám thuộc hạ của Độc Cô Cửu Dương.

Vu Nhai chuyển đề tài:

- Các ngươi hãy dọn dẹp chiến trường, ta đi sơn cốc xem thử. Nếu bên kia không có nhiều người ta sẽ trở về báo cho các ngươi cùng nhau bao vây, diệt sạch người Độc Cô gia.

Vu Nhai nói xong không thèm nghe đám người Chu Uy trả lời, nhấc chân chạy hướng sơn cốc.

Chu Uy khóe môi co giật, chuyện quái quỷ gì đây? Đến bây giờ Chu Uy còn choáng váng, đặc biệt khi nhìn mười mấy cái xác dưới đất. Mặc dù hơi tự hào nhưng không thể tuyên dương chuyện này.

Còn tiểu tử họ Vu là ai? Thật là tử tôn gia tộc nhỏ chưa thấy quen mặt sao?

Có lẽ là vậy, không thì ai dám nói diệt sạch người Độc Cô gia trong lãnh địa Kiếm vực hành tỉnh? Bây giờ hắn còn chạy đi làm trinh sát, tối nay quá kích động.

* * *

Vu Nhai đã lẻn vào sơn cốc. Quả nhiên nổi gió, trong sơn cốc có tiếng hsu của các ma thú, đá lởm chởm, thỉnh thoảng có đá to lăn từ dốc núi xuống. Gió lớn thổi tuyết đổ ập xuống quy mô lớn nhỏ khác nhau.

E rằng bên dưới lớp tuyết có nguy hiểm, hèn gì Chu Uy không dám đi đường này vào buổi tối.

Vu Nhai như u linh bay tới, môi trường khắt nghiêt xung quanh không là gì với hắn, vì hắn có Phong Doanh. Rất nhanh Vu Nhai bắt giữ được hơi thở nhân loại, tay hắn siết chặt.

- Độc Cô Cửu Dương, giết ngươi một lần không thành công thì giết ngươi lần thứ hai.

Không lâu sau ánh sáng trước mắt thành mũi tên dẫn đường cho Vu Nhai.

Ánh đèn không phải từ lều mà là một gian nhà gỗ, nhà không nhỏ mà có ba tầng, rộng hai trăm thước vuông.

- Cha nó, Độc Cô Cửu Dương thối nát quá, ở chỗ này còn mang theo biệt thự di động!

- Trốn? Các ngươi trốn thử xem!

Có cao thủ vây quanh nhà gỗ, Vu Nhai bây giờ muốn tới gần căn nhà không quá khó khăn. Vu Nhai nghe bên trong truyền ra giọng của Độc Cô Cửu Dương.

- Đừng trách ta, chỉ trách chiến hữu tốt của các ngươi. Nếu không tại hắn thì sao ta thèm chú ý đến con kiến các ngươi? Hắn phạm tội với ta xong còn nhảy xuống Thiên Tội Uyên tị nạn, ta không còn cách nào đành bắt các ngươi khai đao.

- Các ngươi thật ngu ngốc, các ngươi nên tiếp tục núp sau kỵ sĩ Huyền Thần điện. Lúc này còn dám đi ra rèn luyện, không phải tìm cái chết thì là gì?

Con ngươi Vu Nhai co rút, tim đập nhanh. Quá sơ suất, Vu Nhai không ngờ Độc Cô Cửu Dương phong cốc vì bằng hữu của hắn.

Độc Cô Cửu Dương tiếp tục bảo:

- Không đúng không đúng, các ngươi còn cao thủ bảo hộ, cho rằng như vậy là an toàn sao? Nhưng cao thủ Huyền Thần điện chỉ là bã trong mắt Độc Cô gia ta, ha ha ha ha ha ha! Chút nữa các ngươi sẽ thấy đầu cao thủ kia.

- Cái gì? Hạng giáo quan . . . Các ngươi dám ra tay với Huyền Thần điện?

Độc Cô Cửu Dương cười to bảo:

- Huyền Thần điện? Ha ha ha ha ha ha! Giết một tên thậm chí không phải kỵ sĩ chính thức của Huyền Thần điện thì có là gì?

- Nàng tên Nghiêm Sương đúng không? Mặt mũi cũng khá đẹp, nhưng không phải loại ta thích. Chút nữa thuộc hạ của ta sẽ chiêu đãi nàng, sợ lắm đúng không? Ai kêu nàng không phải là nữ nhân của Vu Nhai? Như vị tiểu thư Dạ Tình này đây chẳng những là vị hôn thê của Vu Nhai còn là mẫu người ta thích. Ta sẽ rất thương hương tiéc ngọc với nàng, tạm thời không giao cho thuộc hạ.

Nghiêm Sương, Dạ Tình cùng chửi:

- Vô sỉ!

Độc Cô Cửu Dương cười xong lạnh lùng nói:

- Vô sỉ? Ha ha ha ha ha ha! Ta thích nghe các nàng mắng như vậy. Yên tâm, trước khi Vu Nhai đi ra ta sẽ không để các người chết. Ta muốn Vu Nhai trơ mắt nhìn các người chịu nhục.

Một thanh âm khác lên tiếng:

- Cửu Dương thiếu gia, đã chuẩn bị công cụ xong xuôi.

- Rất tốt, ném mấy đứa nam đi, các ngươi hãy chiêu đãi bọn họ thật nhiệt tình. Họ là chiến hữu tốt của Vu Nhai.

- Tuân lệnh!

- Còn mấy nữ nhân này, kéo hai người này ra ngoài, các ngươi thích làm gì thì làm nhưng đừng để chết người. Còn hai người này thì để ta.

Độc Cô Cửu Dương phất tay, thuộc hạ vâng dạ phân công hành động. Chúng mang những người khác trừ hai nữ nhân bị chỉ định ra ngoài.

Lúc này có không đọt biến.

Trong nhà gỗ có tiếng gầm:

- Độc Cô Cửu Dương, chết đi!

Ánh sáng kích bắn ra cắt nhà gỗ nứt một đường, đó là giọng của Lữ Nham.

- Phá được huyền khí tỏa của ta? Không uổng là người Lữ gia. Nhưng ngươi làm hư hại phòng của ta, dù ngươi có là nhi tử của Lữ gia cũng không bằng một gúc gỗ trong phòng ta. Ta sẽ cho ngươi chết càng 'thoải mái' hơn, bắt hắn!

- Tuân lệnh!

Dạ Tình, Nghiêm Sương hét chói tai:

- Lữ Nham, mau lên, mau nghĩ cách giết chúng ta, mau!

Dạ Tình, Nghiêm Sương muốn tự sát nhưng không được, Lữ Nham đột phá chỉ cho hai nàng một cơ hội chết.

Sau đó là giọng Huyết Lệnh:

- Lữ Nham, ra tay đi.

Độc Cô Cửu Dương mở miệng nói:

- Muốn chết? Ta không cho phép mà các ngươi dám chết?

Một kiếm bao phủ Lữ Nham. Địa binh sư, rõ ràng là hơi thở địa binh sư. Dạ Tình tuyệt vọng, Nghiêm Sương cũng tuyệt vọng. Đối diện địa binh sư Lữ Nham không có đường chống cự.

Độc Cô Cửu Dương cuồng cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta đã là địa binh sư, dù Vu Nhai mà các ngươi mong chờ có trở về thì hắn chỉ có nước chết. Dù hắn lại dẫn động Độc Cô gia vẫn chỉ một con đường chết.

Độc Cô Cửu Dương thưởng thức biểu tình tuyệt vọng của mấy người, rất là sung sướng. Độc Cô Cửu Dương cực thích cảm giác nắm giữ sống chết trong tay mình.

- Bây giờ các ngươi còn mơ ai đến cứu? Giáo quan? Huyền Thần điện hay thành chủ Bắc Đẩu? Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ còn ai cứu các ngươi? Còn ai dám cứu?

Một giọng nói âm u vang lên:

- Ta . . .

kiếm quang bay ra từ khe nứt mới bị Lữ Nham rạch, kiếm quang như hòa cùng ánh trăng. Trong khoảnh khắc đó, nhà gỗ yên tĩnh, chỉ còn kiếm quang bay hướng Độc Cô Cửu Dương. Sát ý ngưng kết không chút nương tình.

Đám thuộc hạ cuồng rống:

- Cửu Dương thiếu gia cẩn thận!

Tiếc rằng đã không kịp.

Keng!

Tiếng kim loại ang lên, kiếm thể màu vàng hiện ra trước mặt Độc Cô Cửu Dương. Thánh binh đúng là thánh binh, lại một lần nữa chủ động hộ chủ. Thánh kiếm màu vàng bị Vu Nhai cắt thành mấy khối giờ đây đã lành lặn.

Rầm!

Dù vậy nhưng Độc Cô Cửu Dương vẫn bị lực lượng đột ngột ập đến đánh bay, đụng bể dèn ma pháp trong nhà. Bóng tối bao phủ, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, mọi người đánh rùng mình.

Rầm!

Vẫn là tiếng phá gỗ, khe nứt Lữ Nham cắt ra bỗng chốc khếch trương, mảnh vụn bay đầy.

Ánh trăng phản chiếu bóng đen, áo dài võ sĩ màu đen, mặt nạ song long kỳ dị, trường kiếm màu đen nứt nẻ như mạng nhện, hộp kiếm hẹp dài đầy bí ẩn. Người đó thật kỳ dị, cường đại và hắc ám.

Dạ Tình trợn to mắt nhỏ giọng nói:

- U . . . U Hoang . . .