Thôn Thiên kiếm linh hơi ngẩn người, nhìn Vu Nhai chằm chằm rồi tiếp tục công kích Cổ Đế Long Linh. Vu Nhai nói câu tiếp theo làm Thôn Thiên kiếm linh đứt dây thần kinh, mới rồi còn cảm thấy hắn rất đẹp trai nhưng bỗng nói ra lời làm nàng muốn đánh người.
Vu Nhai cười gian:
- Tất nhiên biểu hiện gần đây của Thôn Thiên kiếm không tệ, nếu nàng đồng ý làm lão bà của ta thì chắc chắn ta sẽ đối xử thật tốt với nàng như với lão bà. Còn Thí Thần Ma Nhẫn, ta không biết đó là nam hay nữ hay thú, nên ta không cách nào phán đoán có nên xem nó là người không.
Không chỉ là Thôn Thiên kiếm linh, các binh linh đều đứt dây thần kinh. Mới rồi Vu Nhai còn chân thành thiết sao bỗng chốc đốn mạt thế này?
Khắc Liệt Luân Tư, Xích Thố muốn kháng nghị. Lời ngươi nói rất là trọng nữ khinh nam, không đúng không đúng, còn khinh thú. Nếu Thôn Thiên kiếm là nam thì có phải ngươi không xem nàng là người?
Cổ Đế Long Linh ngh choáng váng, khó hiểu hỏi:
- Ngươi đang nói gì? Các kiếm linh của ngươi?
- Đúng vậy! Là các kiếm lịnh của ta.
Vu Nhai triệu háon Huyền Binh Điển ra, hét to:
- Còn ngân ra làm gì? Ra hết đi, đừng ngượng tay, chúng ta đánh hội đồng! Đánh mạnh tay vào cho ta, đánh mẫu thân của nó cũng không nhận ra!
Tuy các binh linh còn đang biểu thị kháng nghị Vu Nhai nhưng biết đại cục quan trọng, chúng nhanh chóng vọt ra. Cuối cùng chỉ còn lại Tinh Linh binh linh, Thí Thần Ma Nhẫn.
Thí Thần Ma Nhẫn không chịu nổi Vu Nhai cười gian cũng vọt ra ngoài. Còn về Tinh Linh binh linh, Vu Nhai không nhẫn tâm khiến một đoàn sương tham gia cuộc chiến, nếu bị đập tan thì làm sao?
Hai con ngươi to của Cổ Đế Long Linh lồi ra, nhìn Huyền Binh Điển chằm chằm. Thứ quy quái gì đây?
Vu Nhai không định nói cho Cổ Đế Long Linh biết đây là cái gì, hắn nhanh chóng bắt ấn. Nói thật là bao nhiêu binh linh đi qua trấn áp Cổ Đế Long Linh thì cuối cùng quyết định thành bại vẫn là hắn. Nếu Vu Nhai không thu được Cổ Đế Long Linh, trừ phi hủy hết Minh Huyễn cổ lâm, nếu không chờ đợi bọn họ hoặc là chết hoặc bỏ trốn. Đến lúc này chỉ có nước liều mạng.
Cổ Đế Long Linh không rảnh quan tâm Vu Nhai, cảm giác bị đánh hội đồng rất tệ. Đáng sợ nhất là Thôn Thiên kiếm, Thí Thần Ma Nhẫn hành Cổ Đế Long Linh hộc máu. Thôn Thiên kiếm là cắn nuốt bá đạo, Thí Thần Ma Nhẫn là ma tính cùng giết chóc, trong quỷ dị chất chứa hơi thở hắc ám đáng sợ. Cổ Đế Long Linh 'khá là phù văn' cảm giác cực kỳ khó chịu.
Không biết Vu Nhai đã nuốt bao nhiêu dược vật loại tinh thần, binh linh đối phó binh linh không cần hắn tiêu hao nhiều huyền binh. Còn về áp lực tinh thần thì phải mượn Vu Nhai một chút, dù sao các binh linh đã cùng chung một thể với hắn, nhưng không ỷ lại nhiều vào hắn. Tiêu hao lớn nhất là Luân Chuyển Thần Ấn, Vu Nhai không biết hắn có thể chống đỡ được bao lâu.
Vu Nhai cắn răng muốn thu Cổ Đế Long Linh.
- Vào đi!
Cổ Đế Long Linh gầm rống:
- Nằm mơ!
Vu Nhai gào thét:
- Tổ cha nó, mau đánh nó vào đi, coi chừng nó sử dụng lực lượng Minh Huyễn cổ linh!
Các binh linh điên cuồng, vì nếu thua kết cuộc sẽ là bị con ác long này hấp thu, không dốc sức không được.
Vu Nhai rống to:
- Vào cho ta!
Cuối cùng Huyền Binh Điển tỏa sáng, Cổ Đế Long Linh khổng lồ chậm rãi thu nhỏ, nó vẫn đang vùng vẫy nhưng chỉ uổng công. Cơ thể đã vào một phần nhỏ thì sao có thể để Cổ Đế Long Linh thoát ra ngoài?
Vu Nhai nghiến răng, hắn sắp đến cực hạn. Bây giờ đã không thể nghe Cổ Đế Long Linh gầm rống, nhưng đuôi rồng vẫn ngoe nguẩy, giống như một cây roi dài thò ra từ quyển sách.
Không biết qua bao lâu, xung quanh yên lặng lại, các binh linh biến mất.
Vu Nhai thở hổn hển:
- Hộc hộc.
Tay Vu Nhai run run như rút gân cầm Huyền Binh Điển, neh răng:
- Đã thành công?
Vu Nhai mới dứt lời thì một đầu rồng to ra suýt nuốt chửng Vu Nhai.
- Grao!
Vu Nhai muốn xem sau khi siêu thần kiếm linh vào Huyền Binh Điển sẽ có biến đổi gì, ai ngờ mới giở trang sách chưa kịp quan sát kỹ đã bị hù đứng tim.
- Luân Chuyển Thần Ấn!
Vu Nhai dùng bàn tay rút gân bắt ấn, đè chặt Cổ Đế Long Linh trong Huyền Binh Điển.
Phong Doanh sốt ruột nói:
- Chủ nhân hãy mau nghĩ cách đi, tuy nó là kiếm linh nhưng một núi không chứa hai cọp, trong trang giấy kiếm không cách nào hoàn toàn phong ấn nó. Đặc biệt là nó điên cuồng chống cự, bây giờ nó đang lợi dụng lực lượng bài xích trong quy tắc muốn lao ra.
Trong Huyền Binh Điển đánh hội đồng Cổ Đế Long Linh cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề ở chỗ làm sao chặn nó lại.
Khóe môi Vu Nhai co giật, ý thức nhập vào thế giới Huyền Binh Điển. Vu Nhai trông thấy các binh linh vây công một con rồng to, con rồng thỉnh thoảng dung hợp với không gian sắp mơ hồ, đó là dấu hiệu rời khỏi thế giới Huyền Binh Điển.
- Làm sao bây giờ?
Nay Luân Chuyển Thần Ấn cũng không làm gì được, Vu Nhai chịu bó tay.
- Chủ nhân, hãy nghĩ cách đi!
- Tiểu tử, không ngừ ngươi có huyền binh bản mệnh nghịch thiên như vậy, ha ha ha ha ha ha! Tiếc rằng quy tắc trong này không hoan nghênh ta, chờ ta ra ngoài nhát định sẽ hấp thu hết binh linh của ngươi, sau đó lấy huyền binh bản mệnh thư này. Đến lúc đó ta tìm một chủ nhân nghe theo ta điều khiển là có thể quay về mảnh đất này, không chừng có thể báo mối thù hủy kiếm năm xưa!
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội, Luân Chuyển Thần Ấn, phong!
Vu Nhai bỗng mở mắt ra bắt ấn phù văn càng phức tạp dính vào người Cổ Đế Long Linh. Không cần các binh linh hỗ trợ, chớp mắt Cổ Đế Long Linh rút nhỏ lại, bị Luân Chuyển Thần Ấn phong kín.
- Thu!
Vu Nhai nhẹ vung tay, Cổ Đế Long Linh biến mất trong thế giới hỗn độn Huyền Binh Điển. Vu Nhai thở hắt ra, nhanh chóng rút ý thức khỏi Huyền Binh Điển. Chỉ còn lại các binh linh ngơ ngác ngó sau.
Có chuyện gì? Mới rồi chủ nhân còn làm bộ dạng ngơ ngác sau bỗng nhiên có cách?
Vu Nhai nhìn chằm chằm trang giấy kiếm trong Huyền Binh Điển, hắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Nguyên trang giấy biến thành hoa văn rồng cực kỳ phức tạp, trên con rồng có Thôn Thiên kiếm, Phong Doanh, U Hoang như hai không gian song song chồng chất lên nhau. Vu Nhai nhìn quáng mắt, cực kỳ phức tạp.
- Nói này Huyền Binh Điển, cái kia . . . Ngươi có cách nào xử lý con rồng đó không?
Bóc!
Vu Nhai lại cảm nhận lực lượng Huyền Binh Điển truyền cho hắn.
Lúc trước khi Vu Nhai lĩnh ngộ những phù văn Luân Chuyển Thần Ấn thì Huyền Binh Điển không chút dấu hiệu cho hắn từng đoạn nhỏ truyền thừa, từng chút tu sửa. Mới rồi Vu Nhai bó tay với Cổ Đế Long Linh, đang không biết làm sao thì Huyền Binh Điển truyền thừa chữ phong cho hắn.
Nếu không như thế làm sao Vu Nhai đột nhiên giải quyết Cổ Đế Long Linh được?
Bây giờ Huyền Binh Điển nghe Vu Nhai hỏi nó thật sự cho hắn cách điều khiển, có vẻ khoảng cách của hắn và Huyền Binh Điển xích lại gần hơn.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Trang huyền binh, ảnh ngược!