Trong đó có công lao của Vu Nhai, trừ khắc khổ ra nếu học phù văn không có hệ thống thì không thể nào nắm giữ Luân Chuyển Thần Ấn. Điều này cho Vu Nhai nhìn thấy hy vọng, chỉ cần hắn học phù văn cho tốt, ngày nào đó có lẽ sẽ giải mở nhiều kỹ năng Huyền Binh Điển hơn, thu phục các loại thần binh, thánh binh tốt hơn.
Phong Doanh hỏi:
- Chủ nhân, bây giờ chúng ta sẽ vào Minh Huyễn cổ lâm sao?
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Đương nhiên, lần này nhất định sẽ bắt được con rồng làm phách đó!
Vu Nhai chỉ có thể làm được một bước này, mặc kệ có thành công hay không hắn phải làm liều.
* * *
Buổi tối là thời gian Thiên Tội Uyên nghỉ ngơi, Vu Nhai lén lút nhảy vào lối vào Minh Huyễn cổ lâm Mê Thành, nhưng mới vào hắn đã sững người.
Vu Nhai kêu lên:
- Nguy rồi, quên đòi lão già Mê Thành đưa kiếm bài.
Vu Nhai quên kêu lão già Mê Thành cho kiếm bài ra khỏi Minh Huyễn cổ lâm.
Vu Nhai cốc đầu, mấy ngày nay hắn nghiên cứu sứt đầu mẻ trán, toàn suy nghĩ cách bắt lấy Cổ Đế Long Linh nên quên mất chuyện quan trọng như vậy. Vu Nhai không sợ không ra được, hắn chỉ sợ lúc đi ra nên trả lời lão già Mê Thành như thế nào. Lúc trước Vu Nhai lấy cớ quyển trục ma pháp ảo thuật qua loa nhưng lúc này thì không được.
Vu Nhai liên tục thay đổi sắc mặt rồi trở về bình tĩnh, hắn lẩm bẩm:
- Hưm, mấy hôm nay lão già này tẩu hỏa nhập ma, tới chừng đó cắn chết lão từng cho kiếm bài là xong. Dù sao phải bóp nát kiếm bài mới đi ra được.
Vu Nhai cười gian:
- Trong lúc tẩu hỏa nhập ma làm sao nhớ đã làm được gì?
Lão già Mê Thành còn không nhìn ra Tiểu Loan vẽ con rùa to trên mặt, cách này của Vu Nhai rất khả thi.
Đã qua một tháng lẻ mấy ngày mà lão già Mê Thành vẫn chìm trong thế giới phù văn, dù ăn uống tiêu tiểu con mắt không rời khỏi phù văn trước mặt. Bây giờ không nên gọi lão già Mê Thành mà là lão già mê loạn.
Hết cách, Thôn Thiên kiếm linh cho 'phù văn không dụng' nhiều hơn lần trước cắt từ Huyền Binh Điển, nhiều hệ thống. Có lẽ lão già Mê Thành sẽ nghiên cứu ra được tác dụng gì, hiện tại người lão xốc xếch, mấy con rùa vẽ trên da. Lão già Mê Thành như gắn lên phù văn rùa.
Trình độ vẽ vời của bạn nhỏ Tiểu Loan đã tiến bộ.
Độc Cô Cửu Lan la rầy Tiểu Loan rất nhiều vì chuyện này. Nhưng người ta có đại ca ca cưng yêu, Độc Cô Cửu Lan bất đắc dĩ bó tay.
Qua mấy ngày tiếp xúc Độc Cô Cửu Lan đã nhìn ra Vu Nhai không phải đại anh hùng trong truyền thuyết, hắn chỉ là một kẻ khôngđáng tin, như ông chú biến thái Tiểu Dịch đã nói. Nhưng trong mắt Tiểu Loan thì Vu Nhai vẫn là anh hùng cao lớn.
Độc Cô Cửu Lan rất khó hiểu biết tính cách của Vu Nhai, vì bình thường hắn rất kỳ lạ, nhưng tu luyện khắc khổ, rất lợi hại. Qua một tháng người trong thôn đã có thay đổi rõ rệt, Độc Cô Cửu Lan hơi hiểu tại sao lúc trước Vu Nhai nói chỉ cần một nửa người Độc Cô gia là đánh đuổi được Dị Ma tộc.
Tóm lại Vu Nhai là một người vừa bình thường vừa bí hiểm.
Khiến Độc Cô Cửu Lan dở khóc dở cười là lần nào Vu Nhai cũng ăn hiếp Tiểu Dịch, đặc biệt thích giở trò lúc Tiểu Dịch ra oai. Vu Nhai sẽ dùng đủ cách khiến Tiểu Dịch không làm bộ làm tịch ra oai được nữa. nếu dùng đủ chiêu trò mà thất bại, Vu Nhai sẽ uy hiếp không dạy kiếm pháp cho Tiểu Dịch nữa, đòi Tiểu Dịch làm mặt quỷ này nọ. Tiểu Dịch là kiếm si, không chịu nổi Vu Nhai.
Thật không biết ai mới là con nít đây?
Nhưng thời gian này là lúc Độc Cô Cửu Lan vui vẻ nhất.
Vu Nhai cũng rất vui, là dê chúa, được ngắm mỹ nữ trong thế giới này là tiết mục giải trí tốt nhất sau khi tu luyện khô khan. Độc Cô Cửu Lan không biết Vu Nhai đã nghiên cứu 'số đo' toàn thân nàng, nếu biết chắc nàng không vui nổi.
Bỏ đi vấn đề bị lão già Mê Thành nghi ngờ, Vu Nhai nhanh chóng vượt ải, không để Thôn Thiên kiếm mang theo hắn vào.
Dù Vu Nhai muốn chưa chắc Thôn Thiên kiếm sẽ mang hắn bay đi.
Vu Nhai không nghĩ nhiều, vượt ải cũng là rèn luyện. Vu Nhai không chỉ muốn phá kỷ lục lần trước, hắn còn muốn tìm khắc long khí kiện. Dù không bóc tách phù văn trong khắc long khí kiện được nhưng tất cả là trang bị siêu mạnh.
Nói theo cách của lão già Mê Thành thì người đã lấy khắc long khí kiện một lần rất khó vào Minh Huyễn cổ lâm lấy cái thứ hai, dù thực lực người kia mạnh cách mấy cũng không được.
Cho nên mới có cách nói lấy khắc long khí kiện là sẽ rời khỏi Minh Huyễn cổ lâm được, mới có cơ hội cho mỗi người tiến vào. Lý do tạo thành nguyên nhân này có lẽ là thói quen mỗi người khác nhau, sau khi đi vào cùng đường, cùng hướng. Ngươi đã đi qua con đường đó thì tất nhiên sẽ không có khắc long khí kiện mới.
Nghe lão già Mê Thành nói như thế khóe môi Vu Nhai co giật, mím môi im lặng. Thói quen quái quỷ gì, chắc chắn là Cổ Đế Long Linh trở trò mèo. Có lẽ Cổ Đế Long Linh rảnh rỗi sinh nông nỗi không muốn ai lấy nhiều khắc long khí kiện, hay là thử thách người vượt ải.
Vu Nhai lười vắt óc, hắn tiếp tục đi tới.
Khi Vu Nhai đi qua ba trăm sáu mươi huyễn ảnh luân hồi vẫn không tìm thấy một khắc long khí kiện nào, làm khóe môi hắn co giật. Quả nhiên là con quái long giở trò quỷ, sợ rằng không vượt qua kỷ lục lần trước thì Vu Nhai khó lấy được thứ gì.
Lần trước là hơn bốn trăm huyễn ảnh luân hồi, Vu Nhai không quá tự tin sẽ vượt qua được bao nhiêu, rất có thể không lấy được khắc long khí kiện nào.
Vu Nhai dụ dỗ:
- Nói này Thôn Thiên kiếm, nàng đừng thành thật như vậy, hãy mau cảm ứng vị trí các khắc long khí kiện đi. Ta dám cá chút nữa con rồng phách lối kia sẽ bày đủ trò khó xử chúng ta, hay là huyễn ảnh càng mạnh hơn chắn chúng ta ở ngoài. Giờ chúng ta hãy lấy khắc long khí kiện ngay, làm con rồng đó đau lòng chết!
Thôn Thiên kiếm linh không thèm hồi âm.
Vu Nhai nhún vai, không để bụng tiếp tục đi tới. Vu Nhai biết Thôn Thiên kiếm linh đang hườn giận hắn, không muốn bị lợi dụng. Thôn Thiên kiếm linh cảm thấy Vu Nhai muốn lợi dụng nàng lấy nhiều khắc long khí kiện hơn.
Vu Nhai đi tới, quả nhiên khi hắn phá kỷ lục lần trước vẫn không thấy khắc long khí kiện nào. Vu Nhai hết cách đành đi tiếp, từng vòng huyễn ảnh lâun hồi bị đánh tan. Khi Vu Nhai vượt kỷ lục mười mấy huyễn ảnh lâun hồi thì không chịu nổi nữa, hắn cảm giác ý thức sắp tan vỡ.
Thôn Thiên kiếm linh hành động, nàng nắm bắt thời gian rất tốt, biết khi nào thì Vu Nhai không chịu đựng nổi. Chừng nào Thôn Thiên kiếm linh chưa ra là Vu Nhai phải đi tiếp, bởi vì còn chưa tới cực hạn.
Vu Nhai bị Thôn Thiên kiếm linh kéo bay đi, hắn đã thói quen loại trạng thái này. Vu Nhai nuốt dược vật, không nhìn môi trường xung quanh thay đổi, chậm rãi phục hồi. Khi Vu Nhai mở mắt ra, Thôn Thiên kiếm linh vẫn đang bay, hoàn cảnh xung quanh không thay đổi.