Nhưng bọn họ ngoại trừ linh hồn ra những phương diện khác cũng bị độc tính ăn mòn. Cho nên Thần Minh Quả cũng không thể trị tận gốc.
Cứu một người xong, Vu Nhai lại đi về phía người thứ hai, lại tiện tay rút ra một Thần Minh Quả, tiếp tục động tác vừa rồi.
Những người khác vội vàng đưa người đã được cứu sang một bên, giúp vận dụng huyền khí trị thương. Hiện tại đã không có người nào để ý xem người mới tới này rốt cuộc là ai. Tất cả đều mong mỏi hắn có nhiều Thần Minh Quả một chút...
Nhưng chậm rãi, trên mặt tất cả mọi người đều trở nên vô cùng cổ quái.
Lại nói, hắn thật sự chỉ có mấy quả sao. Tại sao cứu hơn hai mươi người, mà vẫn còn nữa? Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như trong chiếc nhẫn không gian vẫn có rất nhiều. Mặc dù càng nhiều càng tốt, nhưng nhiều hơn nữa cũng có chút quỷ dị.
- Ta nói này tiểu tử, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu Thần Minh Quả? Ngươi lấy từ đâu ra vậy?
Lão đầu Mê Thành cuối cùng không nhịn được hỏi.
- Nhặt được. Không cẩn thận rơi vào trong một cái hố, sau đó nhặt được.
Vu Nhai cũng không có nói láo. Chỉ có điều cái hố kia có hơi lớn một chút. Hắn lại nói:
- Đúng vậy, không có bao nhiêu, chỉ còn lại mấy quả.
Tim mọi người lại đập mạnh. Chỉ còn lại có mấy quả sao? Như vậy những người còn lại chẳng phải sẽ không được cứu sao?
Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều có kích động muốn xông tới cướp nhẫn không gian của gia hỏa kia. Trong chớp mắt vừa rồi, hắn đã cứu được mười mấy người. Thần Minh Quả vẫn không ngừng được lấy ra. Đáng hận nhất chính là lúc nào tiểu tử này cũng nói chỉ còn lại mấy quả.
Cuối cùng, dưới nhịp tim đập mạnh của mọi người, tất cả hơn năm mươi người bị trúng độc đều được Thần Minh Quả cứu chữa. Tất cả mọi người không nhịn được thở phào một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía Vu Nhai chợt nóng rực.
- Vị huynh đệ này, trong thôn còn có rất nhiều người trúng độc. Ngươi… trên tay ngươi còn có bao nhiêu Thần Minh Quả?
- Không còn bao nhiêu. Chỉ còn lại mấy quả.
Vu Nhai trưng ra vẻ mặt vô tội nói.
Mọi người cảm thấy da mặt co rúm. Ngay cả lão đầu Mê Thành cũng có kích động muốn đánh tiểu tử này thành đầu heo. May là, lão đầu Mê Thành trải qua chuyện phù văn, đã biết tiểu tử này tuyệt đối là một con tiểu hồ ly, so với vẻ ngoài giả vờ chất phác căn bản không có nửa điểm quan hệ...
- Đừng giả vờ nữa, tiểu tử, ngươi muốn cái gì cứ nói ra đi!
Người chủ sự còn muốn hỏi rõ ràng, lão đầu Mê Thành đã trực tiếp cướp lời nói.
- Muốn cái gì sao? Không, ta không muốn cái gì cả. Đương nhiên, nếu như tiền bối Mê Thành ngài có vật gì khắc hình rồng không cần nghiên cứu, thật ra có thể cho ta làm lễ gặp mặt.
Vu Nhai cười hắc hắc nói.
Ở thời điểm lão đầu Mê Thành nghiên cứu phù văn, Vu Nhai cũng lấy đồ khắc hình rồng mà hắn nhận được, ra nghiên cứu, phát hiện chúng thật sự rất mạnh. Đúng như trước đó Vu Thiên Tuyết từng nói, thực lực không đạt được Linh Binh Sư thì không thể động vào cái hộp kiếm này. Các vật khác cũng vậy. Huống hồ bên trong còn có phù văn thần bí. Vu Nhai không giở trò lấy thêm mấy khối sao được? Nếu như có thể tạo thành một bộ...
Trong đại sảnh này, lão đầu Mê Thành có hơn mười vật cũng không tạo thành một bộ. Không ít cái trùng lặp.
Vu Nhai vừa dứt lời, lão đầu Mê Thành trợn trừng mắt lên. Sắc mặt những người khác cũng có phần cổ quái.
Tiểu tử này muốn chết hay sao?
- Tiểu tử, nếu ngươi có thể lấy ra năm trăm Thần Minh Quả, lão tử sẽ đưa ngươi một trang bị có khắc hình rồng.
Lão đầu Mê Thành có chút tức giận kêu lên, đồng thời lạnh lùng cười. Lão không tin tiểu tử này có thể lấy ra được.
- Có thật không? Không phải lừa gạt ta chứ?
Vu Nhai hỏi..
Thực ra thời điểm hắn nói ra điều kiện này cũng không ôm bao nhiêu hi vọng. Cho dù không nhận được lợi ích, hắn cũng sẽ đi cứu người. Dù sao Dị Ma Nhân công kích nhân loại, gián tiếp xem như là trách nhiệm của hắn. Hơn nữa Tiểu Loan và Tiểu Dịch quả thực cũng đáng yêu.
Chỉ có điều trong tình huống cứu người như vậy lại nhận được lợi ích lại càng thêm viên mãn. Trong lòng Vu Nhai đánh chủ ý loạn.
- Ngươi xem ta có lúc nào lừa gạt người chứ?
Lão đầu Mê Thành nói, chỉ là giọng điệu có hơi yếu.
Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có sao?
- Được rồi. Vậy mọi người ở đây làm chứng. Chỉ cần ta lấy ra năm trăm Thần Minh Quả, lão cho ta một trang bị có khắc hình rồng.
Vu Nhai nói xong, tay vung lên. Một đống lớn Thần Minh Quả đã bị hắn ném ra. Trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, rất nhanh, hắn rất nhanh đã thu vào:
- Tin tưởng với linh giác của tiền bối Mê Thành hẳn là có thể biết rõ số lượng bên trong, tuyệt đối không chỉ là 5 trăm quả.
Tất cả mọi người há hốc miệng, trong lúc nhất thời quên mất khả năng nói chuyện. Ngay cả lão đầu Mê Thành cũng ngây người.
- Tiểu tử, làm sao có thể, ngươi làm sao có thể có nhiều Thần Minh Quả như vậy?
Lão đầu Mê Thành cảm thấy từ lúc nhìn thấy tiểu tử này, tâm tình không lúc nào không dao động lên xuống. Cho dù là Độc Cô Chiến Phong năm đó vô cùng nghịch thiên cũng không khiến lão có cảm giác như vậy. Thật không biết Độc Cô Chiến Phong làm sao bồi dưỡng ra được tiểu tử này.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Lúc ta từ phía trên đi xuống, vừa vặn tiến vào trong một cái hố, sau đó lượm được nhiều như vậy.
Mẹ nó, tại sao chúng ta không có tìm được cái hố thần nào như vậy chứ? Trong lòng mọi người thầm mắng. Chỉ có điều bây giờ tất cả đều biết, người này đã trở thành cứu tinh cho nhân loại dưới Thiên Tội Uyên. Không người nào dám nói nhiều, đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
- Được rồi. Đây là hai trăm Thần Minh Quả, tạm thời để ở chỗ này. Nếu như có người trúng độc chạy tới, có thể chữa khẩn cấp. Ta ở trên đường đi không có khả năng gặp được tất cả những người tới xin cứu chữa.
Vu Nhai lại tiện tay ném ra hai trăm Thần Minh Quả, giao cho người chủ sự, sau đó không chút nghĩ ngợi xoay người rời đi. Hắn cũng không đòi lão đầu Mê Thành trang bị có khắc hình rồng. Có vẻ như lại đòi hỏi quá đáng quá?
- Chờ một chút. Tiểu tử, lão nhân ta nói thì giữ lời. Cầm lấy!
Lão đầu Mê Thành đau lòng vô cùng nói.
Vu Nhai tiện tay tiếp lấy. Không ngờ đó là một chiếc mặt nạ. Cũng không thể nói là mặt nạ, mà là một thứ dùng để bảo vệ mặt. Có lẽ là lấy từ trong đầu khôi xuống. Phía trên cũng có khắc con quái rồng hai cánh. Mặt nạ chỉnh thể khiến người ta cảm giác rất quỷ dị.
- Đa tạ. Đúng rồi, tiền bối Mê Thành, không biết lão đã nghiên cứu mấy phù văn kia ra sao rồi?
Vu Nhai hỏi.
- Có chút manh mối. Chắc hẳn không bao lâu có thể hiểu được. Chỉ có điều...
Lão đầu Mê Thành trả lời.
Thật ra lão không nói là phải kiên trì, mà thật sự có manh mối. Nhưng chữ Chỉ là phía sau đó... lại không nói ra.
Lão đầu Mê Thành muốn nói, chỉ là không biết mấy phù văn này có thể dùng làm gì. Đến bây giờ hắn cũng không có bất kỳ manh mối nào.