Cho dù là có thể xuất trận, ngay cả mình ở bên ngoài Minh Huyễn Cổ Lâm còn có thể dẫn động lực lượng của trận pháp, vậy gia hỏa này lại không làm được sao?

Làm sao có thể?

Đến lúc đó cho dù nó có bị lừa đi ra, cũng phải lừa nó đến một rất xa trong Thiên Tội Uyên, sau đó bị cao thủ siêu cấp của Độc Cô gia bắt được. Sau đó Vu Nhai chỉ có thể lại một lần nữa lên núi đao xuống chảo dầu, lại nói loạn một hồi.

Đương nhiên, Độc Cô gia nhất định sẽ thưởng cho hắn.

Điều kiện thứ hai, Vu Nhai cuối cùng từ chỗ Thôn Thiên Kiếm nhận được tri thức. Hóa ra, tác dụng của Thần Minh Quả đối với hắn không lớn. Xem ra trong nhẫn không gian của mình chứa nhiều Thần Minh Quả như vậy, tất cả đều là phế vật.

Hiện nay không phải thời điểm nói về những điều này. Phương pháp thứ hai càng không thể nào làm được. Bởi vì hắn không có thực lực

Điều kiện thứ ba, thật ra lại có cơ hội nhất định. Chỉ có điều Vu Nhai phải nắm giữ một phàn nhỏ phù văn của Huyền Binh Điển. Nhưng hắn phải làm thế nào mới nắm giữ được.

Vu Nhai suy nghĩ một hồi lại thấy nhức đầu. Huyền Binh Điển lại không truyền thụ cho hắn. Thôn Thiên Kiếm xem ra cũng không hiểu gì về phù văn. Vậy hắn chỉ có thể chờ tới lúc ra ngoài, sau đó nhờ Thủy Tinh bổ sung kiến thức phù văn cho hắn mới được.

- Hô...

Vu Nhai thở hắt ra, có chút bất đắc dĩ nhún vai. Hay là tạm thời tìm tới khu nhân loại sinh sống, hỏi một chút xem ma pháp truyền tống trận ở chỗ nào. Cần phải có điều kiện gì rồi sau đó hãy nói sau.

- Con báo đáng chết, con rồng kia còn không nhìn tới, đã run rẩy cái gì. Đi nhanh lên.

Vu Nhai nặng nề đạp Long Báo một cước. Mình ở bên cạnh lải nhải với Thôn Thiên Kiếm nửa ngày, Long Báo lại chưa trấn tĩnh, nằm như chết, đầu dán xuống đất run rẩy. Quả thực không có nửa điểm bộ dạng của ma thú ngũ giai. Nhưng cũng không thể trách nó. Trong thế giới Thiên Tội Uyên này, ảnh hưởng của Cổ Đế Long Linh vô cùng nghiêm trọng. Sở dĩ ma thú ở đây đều có chút bộ dạng giống rồng, cũng bởi vì Cổ Đế Long Linh tồn tại.

Long Báo đột nhiên nhìn thấy thuỷ tổ, không run rẩy mới là lạ. Đương nhiên, Vu Nhai cũng không biết về điều này.

- Gào...

Cuối cùng sau khi bị Vu Nhai đạp vài cái, Long Báo mới trấn tĩnh trở lại. Nó cũng không tức giận vì bị Vu Nhai đạp mấy cái, mà chạy như điên về phía trước. Cho dù Vu Nhai thật sự lại đạp nó mấy cái nữa, Long Báo cũng không còn ngạo khí như lúc đầu. Cho dù là ai ở trong ảo giác luân hồi lâu như vậy, cũng sẽ chà bay ngạo khí. Chủ yếu nhất chính là Vu Nhai ở trước mặt Cổ Đế Linh Long sống sót đi tới.

Ở trong lòng ma thú, Vu Nhai tất nhiên là rất trâu bò.

Về phần nguyên nhân có phải vì Thôn Thiên Kiếm hay không, nó không để ý. Lúc đó khi nhìn thấy Cổ Đế Long Linh xuất hiện ở trước mắt, nó đã trực tiếp mềm chân lại, nằm mọp xuống, đầu áp sát đất, cũng không dám nhìn. Nó làm sao biết được, thật ra Vu Nhai cũng bị ép tới mức nói không ra lời.

Tiếng hô đi tới là kèn lệnh, Long Báo tùy ý cho Vu Nhai cưỡi, đi dọc theo Minh Huyễn Cổ Lâm tiến về phía trước.

Vu Nhai cũng không biết hiện tại mình đang ở chỗ nào. Chỉ có điều Long Báo có biết. Hỏi nó nơi nào có nhân loại, nó giơ một cái móng vuốt, sau đó đi tới.

Long Báo quả nhiên không lừa gạt hắn. Chỉ qua khoảng hai giờ, Vu Nhai từ phía xa nhìn thấy ở bên cạnh Minh Huyễn Cổ Lâm xuất hiện một tòa cổ thành. Chỉ có điều rất cổ quái chính là tòa cổ thành tối đen như mực không có một ngọn đèn nào. Nơi nhân loại sinh sống lại có thể không có ngọn đèn nào sao?

Trong lòng Vu Nhai có chút nghi ngờ, cẩn thận đi tới. Chỉ có điều hắn lại mặt nhăn mày nhíu. Bởi vì bên ngoài cổ thành không có nửa điểm sát khí. Thậm chí không có lấy một vết chân. Cảm giác giống như là một mảnh đất khô!

- Ta nói này Long Báo. Ngươi nói nơi này có người sao?

Vu Nhai khẽ nhíu mày nói.

- A a...

Long Báo gật cái đầu to. Vu Nhai trợn trừng mắt.

Sẽ không phải lại xảy ra vấn đề gì chứ.

Đúng lúc Vu Nhai nghĩ tới chuyện đi gõ vào cửa thành, cửa thành đột nhiên lặng lẽ mở ra. Một ánh đèn lờ mờ từ bên trong thành hắt ra, mơ hồ có thể thấy một khuôn mặt già nua. May là Vu Nhai mới từ trong đám u linh đi ra, nếu không cũng sẽ bị sợ gần chết.

- A, không ngờ là ngươi a Tiểu Long Báo. Rốt cuộc vẫn để người ta bắt lại sao?

Giọng nói già dặn lại có phần khàn khàn, phát ra khe khẽ. Sau đó kéo cái đèn lên cao, nhìn về phía Vu Nhai. Đồng thời, Vu Nhai cũng nhìn thấy hắn.

Trên người lão mặc trang phục kiểu cổ, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng không nhìn ra được lão bao nhiêu năm tuổi. Tinh khí thần hình như vẫn rất tốt. Tuy rằng trên người không bất kỳ sự dao động huyền khí nào nhưng Vu Nhai vẫn cảm giác có gì đó không đúng. Cảm giác dường như sâu không lường được.

- Tiểu tử, ngươi là ai? Ta hình như chưa từng nhìn thấy ngươi?

Ánh mắt lão đầu rơi vào trên người Vu Nhai, kinh ngạc nói.

- Tiền bối chào ngài. Ta vừa từ phía trên đi xuống. Ngài đương nhiên chưa từng nhìn thấy ta!

Vu Nhai mỉm cười, cảm giác lão nhân này cũng không có sự thù địch. Qua ngôn ngữ của lão có thể phán đoán được, người nơi này lão đều đã gặp qua.

- Thì ra là thế. Xem ra Độc Cô gia mấy năm nay không xuống dốc. Mới là thanh niên vừa xuống đã hàng phục được con Tiểu Long Báo này. Không tồi không tồi. Đúng rồi. Ngươi tới xông vào Mê Thành sao?

Lão đầu cười hắc hắc. Tuy rằng khích lệ, nhưng lại không để ở trong lòng. Năm đó lão đã cho Long Báo một ít thức ăn, gia hỏa này thỉnh thoảng lại qua tống tiền. Cho nên nó mới biết lão đầu này, mới có thể dẫn Vu Nhai qua.

Nếu không bị thương cũng sẽ không bị Dị Ma Nhân bắt được. Lúc đó nó ngạo khí mười phần cũng bởi vì lão đầu này.

- Xông vào Mê Thành, có ý gì?

Vu Nhai trợn trừng mắt nói.

- Ách, nhìn bộ dạng của tiểu tử ngươi thật đúng là mới từ trên nhảy xuống, còn chưa thấy qua nhân loại khác. Nơi này chính là Mê Thành của Thiên Tội Uyên. Nếu muốn đi ra ngoài, nhất định phải xông qua đây.Tta là lão đầu Mê Thành, chuyên môn trông giữ ở đây.

Lão đầu Mê Thành nói.

- Ách.

Miệng Vu Nhai há hốc. Hắn không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy. Không ngờ nhanh như vậy đã có manh mối!

- Thì ra là thế. Nói vậy muốn xông qua đặc biệt khó khăn. Không biết tiền bối Mê Thành có thể chỉ điểm vãn bối một... hai...!

- Cũng không có gì để chỉ điểm. Quy tắc rất đơn giản, chính là theo ta từ Mê Thành tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, sau đó tìm được một vật phía trên có khắc hình tương tự rồng là được. Bất kể là cái gì, sau khi tìm được qua trở về giao cho ta là có thể ra ngoài. Đúng rồi, tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Tại sao lại có biểu tình cổ quái như vậy?

Lão đầu Mê Thành nói. Điều này cũng không phải là bí mật. Mọi người dưới Thiên Tội Uyên đều biết.

- Không, không có gì. Đúng rồi, nghe nói Minh Huyễn Cổ Lâm là nơi có vào không có ra. Cho dù tìm được mấy thứ kia cũng không về được.