- Tại sao lại để mẫu thân ta ở Vu gia nhận nhiều sự khinh thường như vậy? Vì sao để mẫu thân ta sau khi tìm được Độc Cô gia còn bị người ta đuổi ra ngoài. Ta, cũng không có cách nào dung hợp Kiếm Huyền Binh?
Trầm mặc một hồi, Độc Cô Chiến Phong nói:
- Chuyện này đúng là do ta sơ suất. Trước đây ta bảo mẫu thân Cửu Dương đi đón các ngươi, kết quả nhận được tin tức ngươi đã chết yểu khi mới hai tuổi!
Con ngươi Vu Nhai co lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Nhàn, sau đó lại quay đầu lại nói:
- Nàng nói ta chết yểu, ngươi sẽ tin sao? Được rồi, cho dù tin chưa, cho dù là ta chết, nhưng mẫu thân ta còn sống, tại sao ngươi lại không đi đón người?
- Ha ha ha, tiểu ngây thơ. Ta đã sớm nói với ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi, mẫu thân đê tiện của ngươi dám một thân một mình tìm đến Độc Cô gia, ta đã sớm giết chết. Ngươi cho rằng Chiến Phong sẽ để ý tới nàng sao? Hắn để ý chỉ là ngươi, kẻ thuộc về Độc Cô gia và mang huyết mạch của hắn mà thôi. Hắc hắc, trước đây ta còn mềm lòng. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thời điểm ngươi mấy tuổi, ta nên giết chết ngươi. Nhưng các ngươi lại bị coi thường đến mức độ như vậy, không ngờ ngươi và mẫu thân ngươi lại chạy đến Độc Cô gia. Không sống cho tốt, tới nơi này làm gì? Nếu không phải như vậy, huyền khí nàng cũng sẽ không bị phế. Ngươi cũng có thể tiếp tục sử dụng kiếm!
Hoàng Phủ Nhàn chanh chua nói.
- Những lời nàng nói là sự thật sao?
Vu Nhai không để ý tới người đàn bà chanh chua này, thản nhiên nói.
- Không sai!
Độc Cô Chiến Phong khẳng định nói.
- Nói như vậy, chỉ có người sinh con trai cho ngươi, mới có tư cách trở thành nữ nhân của ngươi?
Giọng nói Vu Nhai cao hơn.
- Không sai!
Độc Cô Chiến Phong ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẫn khẳng định.
Vu Nhai tức giận vô cùng cười ngược. Hắn thật sự cảm thấy bi ai thay cho Vu Thiên Tuyết. Thật không nghĩ tới nàng lại thích nam nhân như vậy. Hình như tâm tình Đồ cặn bã Vu Nhai cũng không quá bài xích người như thế. Quả nhiên là có phụ thân cặn bã tất có nhi tử cặn bã!
- Nếu như ta đón mẫu thân qua, bị nữ nhân ác độc này hại chết thì phải làm sao?
- Có ta ở đây, loại chuyện như vậy sẽ không phát sinh!
- Nhưng lần trước ngươi cũng ở đây!
Vu Nhai nhún vai, lại nói:
- Được rồi, ta nói là nếu như!
- Ta sẽ trừng phạt nàng!
Độc Cô Chiến Phong nói, giọng hờ hững, cũng không coi trọng lắm hoặc căn bản không coi đó là chuyện gì lớn.
- Nếu như ta bị Độc Cô Cửu Dương giết chết thì phải làm sao?
Vu Nhai lại hỏi.
- Ta sẽ trừng phạt hắn.
- Nếu như ta giết chết cả hai mẹ con bọn họ thì sẽ thế nào?
Giọng nói Vu Nhai càng lúc càng lạnh, cũng càng lúc càng lớn.
Độc Cô Chiến Phong cuối cùng chợt ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn.
- Ta sẽ trừng phạt ngươi. Lúc cần thiết, ta cũng sẽ cho hoàng tộc đế quốc Huyền Binh một câu trả lời thỏa đáng. Đương nhiên, vẫn là câu nói kia, ta sẽ không để cho các ngươi tự giết lẫn nhau!
- Giao cho? Nói đúng là lúc cần thiết, ngươi sẽ giao ta cho hoàng tộc xử tử? Ta đã hiểu được!
Vu Nhai đối với người trước mắt đã hoàn toàn tuyệt vọng:
- Nếu như vậy, hiện tại ta sẽ giết hắn, cho ngươi bắt ta tới giao phó đi...
- Sao?
Độc Cô Chiến Phong ngẩng đầu lên, trong giây lát bạo phát ra tinh quang, muốn ngăn cản Vu Nhai.
- Tử lão đầu, giúp ta ngăn lại Độc Cô Chiến Phong. Ta sẽ làm truyền nhân của ngươi!
Giọng nói Vu Nhai mang theo sự điên cuồng, cũng gọi thẳng tên của Độc Cô Chiến Phong, đồng thời không để ý Độc Cô Thanh Hải có động thủ hay không, quát lớn:
- Dẫn động, Thôn Thiên Nhị Thức!
Ầm...
Trong giây lát, trong không trung có một kiếm quang rất lớn giáng xuống. Ngay lập tức, bóng tối đột ngột tới. Hình như bởi vì lực lượng cắn nuốt quá mạnh mẽ, khiến ánh sáng xung quanh đều bị hút vào.
Trong nháy mắt Vu Nhai trở thành trung tâm hắc ám. Thanh kiếm gẫy trong tay không biết từ lúc nào đã đổi thành thanh kiếm huyền tinh biển sâu. Lúc này Vu Nhai giống như cuồng ma. Hắn lười hô hào khẩu hiệu, trực tiếp xông tới...
Độc Cô Cửu Dương vốn đang cười lạnh. Bọn họ thật sự không sợ Vu Nhai và mẫu thân hắn đi tới Độc Cô gia, trở thành đệ đệ hắn. Đến lúc đó lấy căn cơ bọn họ ở Độc Cô gia, lại thêm một chút lực lượng phía bên hoàng tộc, đủ để chỉnh chết bọn họ.
Vừa rồi hắn sợ phụ thân sẽ vì đứa con tư sinh này mà phẫn nộ, trừng phạt bọn họ ngay tại chỗ. Nhưng qua lời phụ thân vừa nói, vẫn đứng ở phía hắn.
Lo lắng trước đó quả thật đã vô ích. Nhưng cũng đúng. Một bên là cục gạch, một bên là kiếm giả có thiên phú gần đạt được Địa Binh Sư. Một là nữ nhân tiểu gia tộc thấp hèn. Một bên là hoàng tộc đế quốc Huyền Binh và thê tử nguyên phối. Phụ thân chỉ cần không phải là kẻ ngu si, sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Ngay thời điểm Độc Cô Cửu Dương đang đắc ý tới cực độ, phong vân đột nhiên biến đổi. Khí tức tử vong chợt kéo tới.
Khi hắn kịp phản ứng, khí tức tử vong đã đến trước người hắn.
Thời khắc nguy cấp, hắn chỉ kịp giơ huyền kiếm bát giai của hắn lên phản kích, đồng thời, dẫn động lực lượng Kiếm Ảnh Trận. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra mình gặp phải bi kịch. Thời điểm hắn dẫn động, lực lượng cũng không tăng lên. Nhưng thật ra lực lượng của gia hỏa trước mắt lại được tăng cường lên rất nhiều.
Bên trong Thôn Thiên Nhị Thức lực lượng dồi dào, trực tiếp cắn nuốt lực lượng do Độc Cô Cửu Dương dẫn động xuống!
- Mẫu thân, cứu ta!
Độc Cô Cửu Dương cảm giác được cái chết đang lặng lẽ tới gần. Hắn điên cuồng hét lên.
- Dương Nhi!
Hoàng Phủ Nhàn hét lên một tiếng, xông về phía Vu Nhai, muốn đỡ cho Độc Cô Cửu Dương.
Lực lượng của Hoàng Phủ Nhàn đã là Địa Binh Sư đỉnh phong, mạnh hơn Vu Nhai rất nhiều. Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên. Thanh kiếm huyền tinh biển còn không chịu nổi lực lượng này bạo phát lực lượng, vỡ nát!
- Thất bại trong gang tấc sao?
Vu Nhai giống như ác ma trong địa ngục, giọng nói vô cùng lạnh lẽo:
- Thôn Thiên Kiếm, nếu nàng đột nhiên cho ta Thôn Thiên Nhị Thức, vậy lại bạo phát cho ta, ra đi!
Oong...
Bạch quang chớp hiện. Dường như có một đạo kiếm quang xuất hiện ở trước mặt Vu Nhai. Kiếm Ảnh Trận lại cuồn cuộn. Trong nháy mắt Vu Nhai dường như tiếp nhận toàn bộ Kiếm Ảnh Trận. Trước mắt hắn hình như lại xuất hiện rừng kiếm. xuất hiện khu vực kiếm tâm. Giống như trước đó, sau khi hắn dung hợp sát tính đứng ở trong rừng kiếm coi thường tất cả. Kiếm quang màu trắng trên tay hắn chợt phóng đại.
- Tất cả đều chết chung!
Ầm...
Huyền kiếm bát giai của Độc Cô Cửu Dương xuất hiện vết nứt. Kiếm Linh kim sắc phía trên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Thanh kiếm trên tay Hoàng Phủ Nhàn cũng nứt ra. Máu tươi phun ra không ngừng. Trong nháy mắt hai người chìm ngập ở dưới kiếm quang.
- Dừng tay.
Ầm...
Trong lúc bất chợt, lại có thay đổi bất ngờ. Dẫn động và lực lượng cắn nuốt của Vu Nhai chợt bị nghiền nát. Cả người hắn cũng bị chấn động bay ra ngoài, lăn vài vòng nặng nề ngã ở sát bên cạnh Thiên Tội Uyên, sau đó lại cố gắng chống đỡ đứng lên.