Triệu Hoán Thần Binh

Chương 373: Bày trận! Bày trận!

Đáng tiếc mấy ngày qua Vu Nhai cũng không xuất hiện. Bọn họ chỉ có thể ở lại khu quạt kiếm cách hùng quan không xa, tùy tiện tìm hiểu tin tức. Ba ngày qua, ban đầu mọi người đều thảo luận về chuyện Vu Nhai cứng rắn xông qua. Nói một hồi biến thành Vu Nhai là ai. Tiếp sau đó chính là tin tức do Độc Cô Chiến U thả ra. Đơn giản là lời đồn đãi bay đầy trời.

Khắp nơi đều có một cách nói riêng. Chỉ có điều phần lớn những lời đồn đại đều đứng ở phía bên Vu Nhai, cho rằng Vu Nhai bị hãm hại. Rất ít người bởi vì đố kỵ mà hạ thấp Vu Nhai, giống như mấy vị trước mắt này. Có rất nhiều người nói tốt, kết quả không cẩn thận nghe được có người làm trái lại, nhưng lại nói khó nghe như vậy, Độc Cô Chư khó chịu. Nhưng hắn không nghĩ tới đối phương lại bất ngờ động thủ, càng không nghĩ tới mình lại gặp được Vu Nhai.

- Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?

Vu Nhai hỏi.

Ba ngày, vết thương trên người hắn hồi phục nhanh hơn dự đoán. Toàn bộ đều nhờ đoạn rễ màu đen kia ban tặng. Nếu không, cũng không biết phải dưỡng thương bao lâu mới có khả năng đi ra ngoài nữa. Càng không biết đến lúc đó có thể bị sốt hay không.

- Vu Nhai, thật sự là ngươi. Ngươi… ngươi không sao chứ?

Độc Cô Chư nở nụ cười hàm hậu, các thớ thịt toàn thân run rẩy, kích động.

- Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi, ngươi lại dám không để ý tới ta. Đi tìm chết đi!

Người vừa bị đấp xuống trên bàn kêu lên. Vu Nhai trực tiếp một kiếm chém qua. Trong nháy mắt, mấy người vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo trực tiếp bị đập bay ra ngoài, phá nát cửa sổ phía trước.

Vu Nhai cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, lại nói:

- Dưỡng thương ba ngày, không có chuyện gì nữa rồi. Hiện tại ta sẽ đi xông qua hùng quan kiếm hoàn thứ ba. Đi thôi, các ngươi và ta cùng đi. Chỉ có điều, lát nữa các ngươi cũng phải cẩn thận một chút!

Vu Nhai gật đầu. Hắn cũng không nghĩ tới mình lại gặp được Độc Cô Chư ở đây, càng không biết Độc Cô Chư sẽ theo hắn vào tới đây. Hắn vốn định tới nơi này ăn cơm. Hắn đã đói bụng suốt ba ngày, đương nhiên phải ăn một bữa thật ngon. Nhưng không nghĩ tới bên ngoài không ngờ gây ra ầm ĩ lớn như vậy. Hơn nữa Độc Cô Chiến U cũng đã đánh tiếng. Nghe nhóm người vừa nãy nói chuyện, Vu Nhai chỉ liên tục cười lạnh.

Nếu như chỉ là đám ba người giáo quan Kiếm Đường, như vậy Vu Nhai có lẽ cũng sẽ có nghi ngờ giống như bọn họ. Nhưng còn nữ nhân đeo chiếc nhẫn kim sắc trên tay kia, mấy hôm trước khi Đồ cặn bã Vu Nhai dung hợp Kiếm Huyền Binh lại tới nhà bọn họ, thì phải tính thế nào?

Đương nhiên, mục đích của Vu Nhai gần như đã đạt được. Chí ít tội danh của hắn xem như đã rửa sạch. Đến lúc đó đi xử án một lần nữa, cũng chỉ là dựa theo quy trình mà thôi. Thanh danh của hắn cũng được truyền ra. Không biết kẻ đứng phía áu màn độc thủ kia có xuất hiện hay không.

Hắn thật sự muốn biết rốt cuộc là ai muốn đối phó với hai mẹ con yếu đuối đáng thương khi đó.

Vu Nhai trực tiếp dẫn theo hai người Độc Cô Chư, qua cửa sổ phía trước nhảy ra, bước lên Khu Phong Thứu, phóng về phía hùng quan kiếm hoàn thứ ba.

- Vừa rồi các ngươi có nghe thấy không? Hình như tên mập gọi người kia là Vu Nhai?

Cho đến lúc này, trong tửu quán mới bắt đầy ồn ào.

- Vu Nhai là ai? Ở đây thế nào lại đột nhiên xuất hiện ra một họ Vu vậy?

- Không phải là người xông qua ải kia sao? Vừa rồi hắn nói hiện tại hắn sẽ lại đi xông qua ải sao?

- Mẹ nó, còn chờ cái gì nữa? Xông qua ải đấy!

- Chờ một chút, còn chưa trả tiền.

Người trong tửu quán xôn xao một tiếng, thoáng cái toàn bộ đều xông ra ngoài. Lão bản của tửu quán đáng thương ở phía sau điên cuồng hét lên. Đặc biệt là tên Vu Nhai kia, đập bể đò còn không nói, cũng không trả tiền. Con mẹ nó thật sự hết nói nổi rồi.

Về phần mấy tên bị Vu Nhai tùy ý quét ra ngoài cửa sổ, không có gì. Đã không có người nào nhớ tới bọn họ nữa.

A, có lẽ lão bản tửu quán ở dưới tình huống không tìm được người trả tiền sẽ nhớ tới bọn họ.

Ba người Vu Nhai cưỡi trên Khu Phong Thứu, không bao lâu đã đến trước hùng quan kiếm hoàn thứ ba. Lúc này hùng quan trước sau vẫn hoạt động như trước, cũng không biết có trận gió lớn sắp diễn ra...

Bởi vì tốc độ của Khu Phong Thứu cực kỳ nhanh, những người phía sau còn xa mới theo kịp. Lúc này phía trước hùng quan yên tĩnh một cách khác thường.

Vu Nhai dẫn theo hai người Độc Cô Chư hạ xuống, dặn dò vài câu, liền đi tới hùng quan. Hai người Độc Cô Chư lại lén lén lút lút tìm một chỗ có thể đặc biệt nhìn thấy cuộc chiến đấu phía bên trong hùng quan. Tới trước chính là có lợi ích như vậy.

- Ngươi là ai, vì sao không...

Binh sĩ trấn thủ quan ải vừa định lặp lại tất cả những lời nói gần như đã diễn ra ở tất cả hùng quan trước, nhưng trong nháy mắt bọn họ dừng lại, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Sau đó người kia gằn từng chữ hỏi:

- Ngươi chính là người cứng rắn xông qua kia?

- Không sai!

- Bày trận, bày trận. Người xông qua cửa ải tới!

Binh sĩ trấn thủ quan kêu lớn một tiếng.

Những tiếng xôn xao vang lên. Ngay sau đó một đám người nghiêm chỉnh huấn luyện vọt ra. Đồng thời, bọn họ cũng đuổi tất cả đám người chuẩn bị nhập quan ra ngoài. Động tác vô cùng nhanh chóng mãnh liệt. Mấy ngày qua người nhập quan cũng rất nhiều. Tất cả đã xem hùng quan kiếm hoàn thứ ba trở thành thánh địa du ngoạn, chính là để xem có thể may mắn, quan sát được trò hay này hay không.

Vu Nhai không nói gì nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Tại sao trông mỗi người đều giống như đang đề phòng cướp vậy?

Vu Nhai không biết là, bị người khác cứng rắn xông qua là chuyện rất mất mặt. Điều này có nghĩa là đường đường là hùng quan bị người ta ra vào xem như ở chỗ không người. Ba ngày qua hùng quan này đều nằm trong tình trạng chuẩn bị có chiến tranh.

A...

Ngay thời điểm Vu Nhai chuẩn bị trực tiếp đi vào, đột nhiên, từ trên hùng quan có một đạo ngân quang lao xuống. Khi tập trung chú ý, không ngờ lại thấy chính là Độc Cô Cửu Tà. Hắn vừa tới liền đi thẳng vào vấn đề nói:

- Độc Cô Nhai, ngươi thật là... Ta cũng không biết phải chào hỏi ngươi như thế nào nữa. Nếu không phải Cửu Huyền đang kiểm tra chuẩn bị lên kim bào, ta còn muốn kéo nàng qua giáo huấn ngươi một trận. Con mẹ nó, không trách được thời điểm ta còn ở Bắc Đấu thường nghe nói ngươi là một yêu tinh gây chuyện. Chỉ cần ngươi xuất hiện ở nơi nào, đều có chuyện lớn phát sinh. Lúc đó ta vốn không tin. Phải biết rằng đây chính là danh xưng của ta. Nhưng hiện tại ta đã tin. Danh xưng này cho ngươi. Nhưng ngươi cũng thật biết cách gây náo loạn. Chờ một chút, ngươi, ngươi đã đạt tới Hoàng Binh Sư nhị đoạn sao?

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn rất muốn nói, ta gây chuyện thì liên quan gì đến Độc Cô Cửu Huyền cjws?

Dường như đưa thư tình là chuyện của Đồ cặn bã Vu Nhai kia...

Được rồi, ta đành phải gánh lấy trách nhiệm. Nhưng hiện tại ta không tình nguyện, ta thiếu chút nữa đã quên mất nàng có được hay không?