Điều khiến cho hắn sợ hãi chính là, đám người Vu Nhai không ngờ hạ sát thủ không chút kiêng kỵ.

Nếu như chờ cuộc chiến đấu của những người khác kết thúc, mới ra tay, vậy lúc đó hẳn sẽ là ngày hắn diệt vong!

Làm sao bây giờ?

Chỉ có một biện pháp, chính là trốn. Trước hết tìm một chỗ trốn đi, đợi kỵ sĩ Huyền Điện dự bị tiến vào rồi tính sau.

Sử Đại Bằng cảm giác được tính mạng bị uy hiếp, trong lòng đã bắt đầu thối ý. Chỉ có điều, bảo hắn lui xuống như thế hắn lại không cam lòng. Hắn căm hận người trước mắt tới thấu xương. Chính là người này đã phá tan tất cả kế hoạch của mình. Nghĩ đến tình cảnh trước khi lên đường, hắn ở trước mặt tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu vỗ ngực bảo đảm, nhìn lại tình cảnh trước mắt một chút, tim hắn như muốn rỉ máu.

Nếu như không làm ra vài điều, tới khi trở lại không chừng tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu sẽ giết chết hắn.

Điều càng làm cho Sử Đại Bằng căm hận hơn nữa chính là, không ngờ người trước mắt này giết người không chút kiêng kỵ.

Điều hắn không cách nào lý giải được chính là, vì sao kỵ sĩ Huyền Thần Điện cũng không ra ngăn cản. Vì sao kỵ sĩ giáo quan của hắn không xuất hiện?

Sử Đại Bằng quên mất, thời điểm hắn Ngộ Sát người khác, vì sao kỵ sĩ Huyền Thần Điện cũng không đi ra quản một chút?

Rất nhiều chuyện chỉ cần ở trên người khác chính là thiên kinh địa nghĩa, đến phiên chính hắn lại trở thành ông trời bất công. Đúng là Huyền Thần Điện bất công. Trong lòng Sử Đại Bằng vô cùng căm hận, ánh mắt lại nhanh chóng lướt qua chiến trường, cuối cùng rơi vào trên người tiểu nữ sinh áo đen đang đứng ở trước cửa sổ khẩn trương nhìn cuộc chiến đấu.

Hắn cũng có thể đoán được nữ sinh này là ai. Chính là biểu muội của Vu Nhai?

Bắt nàng, đùa bỡn nàng, có thể đây chính là cơ hội để lật ngược toàn bộ chiến cuộc.

- Họ Vu kia, đi tìm chết đi!

Trong mắt Sử Đại Bằng lộ vẻ hưng phấn. Hắn đã tưởng tượng ra biểu tình điên cuồng của Vu Nhai sau khi thấy biểu muội hắn bị mình bắt. Trong giây lát hắn quát to một tiếng. Trảm Mã Đao trong tay chém ra. Nhưng hắn không chém ra lực lượng quá lớn, chỉ mượn lực lượng này đẩy người bay về phía sau. Toàn thân hắn bay lên, xoay người lao về phía Vu Tiểu Dạ. Hắn cười ha ha:

- Họ Vu kia, mối thù hôm nay để biểu muội ngươi hoàn trả.

- Tiểu Dạ, cẩn thận!

Tiểu Mỹ hét lên một tiếng, cầm tấm lá chắn đập xuống.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, kinh sợ nhìn chằm chằm về phía Sử Đại Bằng, sau đó lại rất nhanh nhìn về phía Vu Nhai.

Dạ Tình rất hiểu Vu Nhai. Gia hỏa này bình thường bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng nếu như đụng tới thứ không nên đụng, gia hỏa này sẽ nổi điên.

A, tại sao hắn lại không nổi điên, trên mặt còn mang theo sự khinh miệt. Tim nàng chợt đập mạnh, rất nhanh liền xoay người nhìn lại...

- Hô! Hô! Hô!

- A... Họ Vu kia, đây cũng là cạm bẫy sao?

Sử Đại Bằng đột nhiên hét thảm một tiếng. Trên vách tường Thiết Tượng Lâu, đám nỏ lớn vốn nhắm thẳng về phía Trần Nhất Diễn trong lúc bất chợt quay đầu. Từng chiếc thiết trùy từ trên cái nỏ lớn bắn ra, phát ra những tiếng vù vù, nhắm thẳng về phía Sử Đại Bằng.

May là, lực lượng Sử Đại Bằng rất cường đại, nếu không hẳn sẽ bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.

Dù vậy, dưới tình trạng bất ngờ không kịp đề phòng, hắn vẫn bị trúng mấy cái, hét thảm vài tiếng biến mất ở trong đêm tối.

- Cạm bẫy. Cái này cũng gọi là cạm bẫy sao? Từng cái nỏ lớn trước giờ vẫn đặt ở đó. Sao ngươi không mở to mắt ra mà nhìn chứ?

Vu Nhai căn bản sẽ không có ý bỏ qua cho hắn, đuổi theo Sử Đại Bằng cũng biến mất ở trong đêm tối. Hắn không hề che giấu nói lớn. Phía trước Sử Đại Bằng thiếu chút nữa thì tức tới thổ huyết, ảo não vô cùng. Hắn lại nghe Vu Nhai tiếp tục nói:

- Nếu như đây được xem là cạm bẫy, chỉ cần ngươi không có lòng dạ xấu xa đối với biểu muội nhà ta, cũng sẽ không trúng chiêu. Đây chính là nhân quả báo ứng mà thôi. Muốn trốn sao? Hừ, nếu như không công kích đối với Tiểu Dạ. Ta có lẽ còn có thể tha cho ngươi. Nhưng hiện tại, chân trời góc biển cũng không có tác dụng.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Mấy tên thủ hạ của Sử Đại Bằng thấy Sử Đại Bằng đã bỏ chạy, đâu còn tâm trạng tiếp tục ở lại đánh tiếp nữa. Tất cả xoay người chạy.

Tuy nhiên Nghiêm Sương và đám người Dạ Tình đang ở đó, sao có thể để cho bọn họ chạy mất được. Tất cả đuổi theo, trong nháy mắt, bên cạnh Thiết Tượng Lâu chỉ còn lại đám người Trần Nhất Diễn đã bị quên. Đương nhiên, còn có Chu Đình Lập và Vu Tiểu Dạ đang ở bên trong Thiết Tượng Lâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Trần Nhất Diễn nhìn đám người Vu Nhai chạy đi, lại nhìn bạn học Vu Tiểu Dạ bộ dạng thuần khiết của Vu Tiểu Dạ đang đứng ở trước cửa sổ một lát, sắc mặt biến đổi không ngừng. Cuối cùng hắn vẫn suy sụp tinh thần nói:

- Chúng ta xuống ngựa. Chu Đình Lập, ngươi thắng rồi!

- Ta thắng cái rắm!

Trong lòng Chu Đình Lập điên cuồng kêu lên. Ở trên Thiết Tượng Lâu, có thể nhìn thấy rõ ràng cuộc chiến đấu giữa Vu Nhai cùng Sử Đại Bằng vừa rồi. Hiện tại hắn mới hiểu rõ ràng sự chênh lệch giữa mình và Vu Nhai lớn tới mức nào. Cho dù có tâm tư gì, hiện tại cũng đều ném lên chín tầng mây.

- Thật không thú vị. Người tuổi trẻ bây giờ tại sao không có chút kích động nào vậy.

Bên trong Thiết Tượng Lâu, bên cạnh Chu Đình Lập, ba gã người lùn nói thầm.

Khóe miệng Chu Đình Lập giật giật vài cái. Đột nhiên hắn cảm thấy may mắn vì mình sớm gặp được Vu Nhai. Nếu như đổi mình vào vị trí của Trần Nhất Diễn, nói không chừng còn muốn tranh một chuyến. Mà bây giờ tất cả mọi người đã đi, phương pháp tranh đấu một chuyến chính là giống như Sử Đại Bằng, bắt lấy Vu Tiểu Dạ nhìn như không có ai bảo vệ.

Nếu như vậy, các nỏ lớn vốn quay về phía bầu trời sẽ lại đột nhiên quỷ dị quay xuống, sau đó bắn một đám người phía ngoài thành cặn bã. Đúng vậy, nếu như Trần Nhất Diễn dám động thủ, ba gã người lùn bên trong Thiết Tượng Lâu sẽ lập tức ra tay, giết chết những người này.

Ngoan độc, con mẹ nó Vu Nhai thật sự sự ngoan độc.

Tiểu thành Thanh Man tiến vào giai đoạn thu quan. Kỵ vệ Bắc Đấu người chết đã chết, người chạy đã chạy. Đồng thời, đám người Lữ Nham cùng Tần Song cũng bắt đầu khống chế thế cục, đoạt lại huy hiệu. Trước đó bọn họ cũng được binh phòng đại nhân dẫn ra chiến trường. Đối với việc này, bọn họ cũng không xa lạ gì.

Chỉ có điều, Vu Nhai lại có một mệnh lệnh, sau khi đối phó kỵ vệ Bắc Đấu xong, không nên vội vàng động thủ đối với những người của tổ khác. Cứ trở về khách sạn lúc trước đợi lệnh. Mặc dù bọn họ cảm thấy có phần không giải thích được vì sao không thừa thắng xông lên, nhưng mọi người vẫn lựa chọn nghe theo mệnh lệnh. Hiện tại bọn họ đã không cần tiếp tục ẩn nấp nữa. Liên minh sáu tổ đã lộ chân tướng. Mọi người áp giải người của kỵ vệ Bắc Đấu trở lại khách sạn, chờ đợi đám người Vu Nhai trở về.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đám người Nghiêm Sương về trước, trực tiếp ném ra một đống huy hiệu, sau đó tiếp tục chờ đợi tin tức của Vu Nhai.