Bởi vì chấp niệm tan đi,
trong nháy mắt thân thể hắn dường như tống ra thứ gì đó. A, giống như
một người nhịn tiểu nửa ngày, cuối cùng cũng tống ra được. Thể xác và
tinh thần vô cùng thoải mái. Đúng lúc đó,, huyền khí tự nhiên bị dẫn
động, sau đó đột ngột đột phá.
Chưởng Binh Giả, Chưởng Binh Sư, Tướng Binh Sư, Linh Binh Sư, Hoàng Binh Sư, Địa Binh Sư, Thiên Binh Sư, Thánh Binh Sư, Thần Binh Sư!
Đây chính là sự phân chia đẳng cấp Huyền Binh Giả trên đại lục Thần
Huyền này. Mỗi đẳng cấp đều chia thành chín đoạn. Tuy rằng Chưởng Binh
Sư thoạt nhìn chỉ là nhập môn, nhưng đây cũng là vũ lực chiếm chín tầng
trên đại lục này. Phía trên nữa, muốn đột phá đều vô cùng gian khổ.
- Mẫu thân, Con chuẩn bị ngày mai sẽ quay về Bắc Đấu Thành. Con muốn đón mẫu thân cùng đi. Không biết mẫu thân có nguyện ý đi cùng con hay
không?
Vu Nhai đang đang ăn cơm, có chút hàm hồ hỏi.
- Đón ta đến Bắc Đấu Thành sao?
- Vâng. Nếu như mẫu thân muốn ở lại Vu gia, nhi tử cũng sẽ không ép
người. Đến lúc đó mỗi tháng, con trở lại thăm mẫu thân một chút cũng
được.
- Không, chúng ta cùng đi. Vu gia này không có gì khiến ta lưu luyến cả.
Vu Thiên Tuyết lắc đầu. Nàng là một nữ tử vô cùng quật cường và thanh
cao. Bằng không trước đây nàng sẽ không liều mạng bỏ đi huyền khí, võ
lực toàn thân bị hủy cũng cứng rắn muốn tiến vào Độc Cô gia.
Những năm gần đây, nàng đã quá đau khổ. Nam nhân mình thích không muốn gặp nàng. Trong mắt nhi tử lại chỉ có hai chữ Độc Cô.
- Ừ được, vậy ngày mai chúng ta cùng đi.
Vu Nhai gật đầu, đột nhiên lại nói ra một câu khiến Vu Thiên Tuyết cực kỳ nhạy cảm:
- Được rồi mẫu thân, vậy bộ dạng của kẻ phụ tình đáng chết kia thế nào?
- Tiểu Nhai, con hỏi làm gì? Trí nhớ của con?
- Phần lớn trí nhớ của con đã được khôi phục. Nhưng mẫu thân yên tâm.
Con sẽ không lại trở lại như trước đây. Trước đây con quả thực chính là
một kẻ vô liêm sỉ, đáng chém ngàn đao. Con đã suy nghĩ rất nhiều, cũng
đã nghĩ thông suốt. Con không thể nghĩ về vinh quang của Độc Cô gia nữa. Trước đó, con mắng chửi người chính là để chặt đường lui của mình.
Vu Nhai giải thích:
- Nhưng những lời con nói trước đó cũng không phải là nói đùa. Kẻ phụ
tình kia đối với hai mẹ con chúng ta như vậy, con sao có thể nuốt trôi
nỗi uất ức này. Con phải trở nên mạnh mẽ. Ta muốn lấy lại công đạo.
- Tiểu Nhai, chuyện này dừng ở đây đi. Chúng ta không cần nhớ tới những chuyện này nữa được không?
- Yên tâm đi mẫu thân. Con sẽ không kích động. Khi thực lực không đủ con không có khả năng dùng trứng chọi đá. Cho dù hắn đứng trước mặt con,
con cũng sẽ không rút kiếm. Nhưng ít ra, con muốn xem đây là mục tiêu.
Một ngày nào đó con muốn kẻ phụ tình kia phải quỳ gối trước mặt mẫu
thân, khẩn cầu mẫu thân tha thứ cho hắn.
Vu Nhai nói như đinh đóng cột. Vu Thiên Tuyết đột nhiên lệ rơi đầy mặt.
- Tiểu Nhai thật sự đã lớn lên rồi!
Nàng khẽ thở dài, sau đó chậm rãi miêu tả đặc điểm của kẻ phụ tình kia.
Qua ánh mắt của nàng, vẫn có thể thấy được sự quyến luyến và lưu luyến.
Chỉ có điều nàng cũng không nói về chuyện giữa nàng cùng kẻ phụ tình đó
năm xưa.
Vu Nhai cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ ghi nhớ.
- Thiên Tuyết, Tiểu Nhai, các ngươi thật sự muốn đi sao?
Ngày hôm sau, trong đại sảnh Vu gia, Vu gia chủ nhìn hai mẹ con Vu Nhai, kinh ngạc nghi ngờ không thôi hỏi:
- Hiện tại tên lão nhị kia đã bị ta xử trí, không trở mình gây sóng gió
được nữa, cũng không ai dám đối xử không tốt với các ngươi nữa. Sao các
ngươi vẫn muốn đi?
- Ta dù sao cũng xem như là người đã gả ra ngoài. Trước kia đã gây phiền phức cho đại ca. Hiện tại Tiểu Nhai đã lớn, ta sao có thể tiếp tục ở
lại nhà mẹ đẻ nữa?
Vu Thiên Tuyết thản nhiên nói. Toàn thân nàng khác hẳn so vơi ngày hôm qua.
Vu gia chủ tất nhiên lại khuyên nhủ vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Vu Thiên Tuyết. Hắn thở dài nói:
- Đã như vậy, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Lão kính, ta nhớ
ngày hôm qua điều tra được lão nhị có một tòa viện ở Bắc Đấu Thành đúng
không?
- Đúng vậy, gia chủ!
- Chuyển tòa viện này sang cho Tiểu Nhai.
- Vâng!
- Đại ca...
- Không cần nói nữa. Dù sao đây cũng là do một mình lão nhị làm, ta mượn hoa hiến phật thôi. Lại nói, sau này Tiểu Dạ cũng phải lên học viện Bắc Đấu. Có tòa viện này, có cô cô và biểu ca, con bé cũng sẽ không quá cô
đơn. Con thấy ta nói có đúng hay không Tiểu Dạ?
- Vâng, cô cô, biểu… biểu ca, hai người hãy nhận đi.
Vu Tiểu Dạ gật đầu. Chỉ có điều nàng gọi biểu ca cũng không mấy tự
nhiên. Chuyện ngày hôm qua nàng cũng đã nghe nói, hơn nữa còn là nguyên
bản. Đối với biểu ca này, nàng không ngờ lại cảm thấy sùng bái. Trời ạ,
ngay cả chính nàng cũng không tin.
- Nếu như vậy, chúng ta không khách khí nữa.
Vu Thiên Tuyết nhìn Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ một chút, cuối cùng gật đầu
đáp ứng. Chỉ có điều cự tuyệt các loại lễ vật gì đó. Sau đó ba người từ
biệt mọi người trong Vu gia, lên xe ngựa, quay về Bắc Đấu Thành.
Về phần xe ngựa, dĩ nhiên chính là ngựa trắng ưu nhã hoa lệ của đội kỵ
vệ Bắc Đấu ngày hôm qua. Vu Nhai cưỡi trên con ngựa trắng thật cao, uy
phong lẫm liệt. A, có Vu Thiên Tuyết ở đây, Vu Nhai không thể tùy ý đùa
giỡn biểu muội khả ái được nữa.
Mãi đến lúc xế chiều ba người mới trở về Bắc Đấu Thành. Nhìn thấy huynh
đệ Vu Nhai dùng ngựa của đội kỵ vệ Bắc Đấu kéo xe, các binh sĩ thủ thành hóa đá tại chỗ. Bọn họ thẫn thờ nhìn hắn, thiếu chút nữa ngay cả phải
nói cũng quên mất. Một lát sau mới có người kêu lên:
- Tiểu huynh đệ Vu Nhai, binh phòng đại nhân dặn dò, sau khi ngươi trở
lại lập tức đi gặp ngài. Được rồi, phải cưỡi con ngựa trắng đi!
Trời sẩm tối, trong Bắc Đấu Thành phồn hoa vẫn ồn ào náo nhiệt. Dòng
người qua lại tấp nập. Vu Nhai cưỡi con ngựa trắng, trên người đeo
trường kiếm phóng về phía bộ binh phòng, giống như kỵ sĩ ưu nhã nhất.
Vu Thiên Tuyết đã an bài thỏa đáng. Vu gia chủ cho một tòa viện ở trong
khu thường dân tại Bắc Đấu Thành. Ở Bắc Đấu Thành, Vu gia cũng có sản
nghiệp, có mấy cửa hàng. Có Vu gia chủ giao phó, rất nhanh có người qua
dẫn bọn họ tới tòa viện kia, sau đó chuyển vào ở, còn thu xếp cho một
thị nữ.
Ban đầu Vu Thiên Tuyết không muốn nhận. Chỉ có điều người của Vu gia nói đây là do Vu gia chủ an bài, bọn họ cũng không làm chủ được. Vu Nhai
thấy mẫu thân ở một mình, cũng không muốn mẫu thân chuyện gì cũng phải
tự mình làm. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn cũng giữ thị nữ kia ở lại.
- Trời ạ. Người khác xuyên qua đều có tới mấy thị nữ chăm sóc. Tại sao
mình không thể có thị nữ chứ? Tuy rằng chỉ có một người, nhưng dù gì
cũng tính là có, không phải sao?
Vu Nhai lặng lẽ nói, mắt sáng quắc. Người thị nữ kia sợ tới mức thiếu chút nữa thì khóc ngay tại chỗ.
Tòa viện này trước đây là nơi Vu lão nhị dùng để nuôi nữ nhân bên ngoài. Hiện tại nữ nhân kia đã bị đuổi đi.