Có lẽ bởi vì Vu Nhai đã vài
lần điên cuồng hôn lên thân hiến của Thôn Thiên Kiếm Linh nàng, có lẽ
bởi vì nàng thật sự phải nhắc nhở hắn, cuối cùng nàng lại mở miệng nói
chuyện...
- Két...
Vừa nghe nói như thế Vu Nhai mới ý thức tới vấn đề nghiêm trọng này.
Thần Tướng lên đến Thần Vương cần lượng huyền khí lớn tới mức nào? Vu
Nhai đã có nhận thức. Vậy lượng huyền khí để nâng Thần Vương đến Thần
Hoàng, Vu Nhai thật sự không dám tưởng tượng!
- Lại nói, cho dù ngươi có đầy đủ đan dược, khi ngươi muốn nâng cao còn
không cần thời gian sao? Chỉ cần ngươi chưa thật sự đạt được Thần Hoàng
cảnh, đột phá tới nửa Thần Hoàng... Hừ, Thần Hoàng vẫn giết ngươi giống
như giết một con gà.
Giọng nói Thôn Thiên Kiếm Linh vẫn khiến người ta rét run. Nàng chính là muốn hung hăng đả kích hắn. Nàng vẫn không quen nhìn gia hỏa Vu Nhai
đắc ý lộ vẻ đê tiện lưu manh như vậy.
Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái. Hiện thực vẫn tàn khốc như vậy.
Nhưng hắn lại đột nhiên không thèm để ý tới, mà nhìn chằm chằm vào Thôn
Thiên Kiếm vẫn đang dẫn theo hắn bay lên. Hắn cười hắc hắc:
- Ta nói này lão bà Thôn Thiên Kiếm, nàng cuối cùng đã đồng ý nói chuyện...
Trong nháy mắt, Thôn Thiên Kiếm Linh lại im lặng. Đợi mười mấy giây sau nàng mới nói:
- Ta là Kiếm Linh của ngươi. Ngươi chết đối với ta cũng không có lợi.
- Ha ha...
Không biết vì sao, Vu Nhai nghe được lời Thôn Thiên Kiếm Linh nói lại
muốn cười lớn. Sau đó hắn lại thoải mái cười ha hả. Hắn càng cười, kiếm
thế của Thôn Thiên Kiếm lại càng run rẩy. Dường như nàng thẹn quá hóa
giận. Vu Nhai đã nhìn ra được, Thôn Thiên Kiếm Linh chính là đang giận
nẫy. Thật ra nàng đã không tức giận lắm. Cho nên hắn càng muốn cười to.
Dường như hắn cảm thấy tiên nữ cao cao tại thượng càng trở nên khả ái
hơn.
- Gia hỏa này điên rồi...
Dường như đó là chuyện vô cùng bình thường, nhưng Vu Nhai lại có cảm
giác rất cổ quái. Dường như hắn hóa thân làm thần, đi quan sát diễn biến sinh mạng. Nhưng khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, hắn liền lắc đầu. Từ
trước đến nay hắn cũng không xem mình là thần. Hắn chỉ là một phần tử
trong những sinh mạng này. Hắn không chi phối vận mệnh của người khác.
Cùng lắm, hắn chỉ chi phối số phận của người bên cạnh mình.
- Không đúng. Bây giờ ta là đại đế Bách tộc. Ta có thể chi phối số phận
của rất nhiều người thậm chí là rất nhiều tính mạng. Tuy rằng ta khẳng
định không phải là thần, nhưng có thể ở trong mắt những người chịu sự
ảnh hưởng của ta, ta chính là thần?
Vu Nhai đột nhiên lại cảm thấy không đúng. Hắn không nhịn được thì thào
tự nói. Hắn đột nhiên có chút mờ mịt, bắt đầu tiến vào trạng thái suy
ngẫm.
Chậm rãi, hai mắt Vu Nhai sáng lên. Hắn lại phá lên cười: Ta không phải
là thần. Nhưng nếu như ta có lực lượng, có thể thay đổi số mạng của rất
nhiều người, sinh mạng của rất nhiều người theo ta mà sinh ra, theo ta
mà chết đi. Nhưng bọn họ vẫn có cuộc sống của bọn họ. Ta không có khả
năng toàn năng biết hết. Ta cũng không có khả năng chú ý đến từng tính
mạng... Tính mạng chính là tự nhiên. Ta cũng là một phần của tự nhiên.
Bọn họ có cuộc sống riêng của bọn họ. Ta cũng có cuộc sống riêng của ta. Vui sướng cùng thống khổ của mỗi tính mạng đều không có điểm cuối. Ta
không cần đi thay đổi. Ta chỉ cần thay đổi thứ ta có khả năng thay đổi.
Lực lượng có thể thay đổi được bao nhiêu, ta nhất định sẽ cố gắng thay
đổi bấy nhiêu...
- Gia hỏa này điên thật rồi...
Thấy Vu Nhai lại cười to, trong đầu mọi người lại xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hình như đã thành thói quen.
- Nếu đây chính là sinh mạng, vậy mộc thần đạo cũng thành Thần Hoàng.
Vu Nhai bình tĩnh nói ra những lời này. Sau đó một ý cảnh Thần Hoàng
lặng lẽ không một tiếng động hình thành ở trong ý thức hắn. Mộc Thần
Hoàng chi đạo đối với thổ đạo của hắn hiện tại rất hữu dụng. Bởi vì mộc
là sức sống, thương thế của hắn sẽ khôi phục nhanh hơn.
- A, thật cao. Không ngờ gần như nhìn không thấy phía dưới. Ngay cả Quan tự quyết cũng không có cách nào quan sát được...
Lại không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng ngay cả Quan tự
quyết của Vu Nhai cũng mất đi tác dụng. Mặt đất phía dưới trở nên mơ hồ. Sợ rằng vẫn bởi vì thực lực hắn không đủ. Nếu như hắn là Thần Hoàng
chân chính, sợ rằng còn có thể nhìn thấy rõ ràng, còn có thể tiếp tục
cảm ngộ và tiến bước.
- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, còn bao lâu nữa thì có thể vọt tới ngoài không gian?
Đại lục Thần Huyền thật sự quá lớn. Ngay cả tầng khí quyển cũng cao hơn
rất nhiều. Bọn họ bay lâu như vậy còn chưa bay tới ngoài không gian.
Phía dưới Hoa Nộ Hải đã cách bọn họ chưa đầy năm trăm thước. Nếu như
không thể xông lên, chỉ sợ sẽ sớm bị đuổi kịp.
- Còn sớm. Hiện tại ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều. Cố gắng ứng phó với các loại áp lực có khả năng xuất hiện đã...
Thôn Thiên Kiếm Linh lạnh lùng nói.
Vu Nhai gật đầu. Nếu ngay cả toàn bộ đại lục Thần Huyền còn không nhìn
thấy hết, vậy quả thực còn sớm. Bây giờ vẫn nên cố gắng khôi phục vết
thương trên người. Ứng phó với các loại hiện tượng thiên văn có khả năng xuất hiện. Vu Nhai tin tưởng, lát nữa chắc chắn sẽ không dễ chịu đựng
dược.
Ầm ầm ầm...
Quả nhiên, suy nghĩ này xuất hiện, có khí lưu cuồng bạo đột nhiên đập
vào mặt. Vu Nhai chỉ có thể cố gắng đứng vững. Nhưng Thôn Thiên Kiếm
cũng mặc kệ chúng. Hắn tiếp tục xông lên trên. Tốc độ trước sau vẫn
không có gì biến hóa. Mà Hoa Nộ Hải ở phía dưới lại có biến hóa nho nhỏ.
Thôn Thiên Kiếm đối với Vu Nhai mà nói có thể xem như là ngoại lực. Binh thể căn bản sẽ không chịu sự ảnh hưởng của hiện tượng thiên văn. Nhưng
Hoa Nộ Hải lại là người.
- Đáng chết.
Hoa Nộ Hải thầm mắng một tiếng, cố gắng thích ứng, ổn định lại, cũng tăng nhanh tốc độ đuổi theo.
Các cao thủ đế quốc Huyền Binh phía dưới đã bắt đầu có phần không kiên
trì nổi, tốc độ chậm lại. Nhưng bọn họ vẫn cắn răng đuổi theo
Vèo vèo vèo...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Các loại hiện tượng thiên văn
xung quanh khiến Vu Nhai không cách nào mở hai mắt ra được. Hiện tại
đừng nói là cảm ngộ địa thế đại lục Thần Huyền, cho dù muốn nhìn thấy
Thôn Thiên Kiếm ở trước người cũng khó khăn. Nếu không phải bởi vì cảm
ngộ Mộc Thần Hoàng chi đạo, khiến vết thương trên người hắn đã khôi phục không ít, sợ rằng thương thế trên người hắn lại càng nặng hơn. Nếu cái
gì cũng không làm được, vậy hắn liền nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp...
- Vu Nhai, sắp tới rồi. Ta sẽ lại bay lên thêm một đoạn nữa. Đến lúc đó
ta nhắc nhở ngươi, ngươi lập tức ngừng thở. Sau đó ta sẽ dừng lại trong
chớp mắt, tiến vào trong Huyền Binh Điển.
Lại không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên nhắc nhở.
Nói thật ra, hiện tại Vu Nhai hít thở gần như chỉ dựa vào không khí bên trong Huyền Binh Điển...
Xung quanh gần như đã không có không khí để hắn sử dụng nữa. đương
nhiên, cao thủ cấp Thần Vương giống như hắn, không cần hít thở một thời
gian vẫn được. Nói chung, Vu Nhai đã chuẩn bị tâm lý xong, cũng nhớ kỹ
lời Thôn Thiên Kiếm căn dặn...