- Nhưng, thời điểm một chỉ lệnh của đế quốc Huyền Binh xuất hiện ở trước mặt hắn, cuộc đời hưởng thụ của hắn theo đó mà kết thúc. Mệnh lệnh này chính là: Hắn phải trở thành gián điệp của đế quốc Huyền Binh tiến vào đế quốc Ma Pháp đang hỗn loạn.

Không có cách nào, hắn ngoại trừ nghe lệnh và oán giận ra chỉ có thể tiếp nhận.

Hắn chắc chắn không thể quay về nhà ở đế quốc Ma Pháp. Trở lại sao? Hắc, chỉ biết phụ thân hắn rõ ràng bị giết chết. Thậm chí ngay cả độc dược gì đó cũng không cần. Đế quốc Huyền Binh muốn hắn quay trở lại đế quốc Ma Pháp, sau đó tham gia hành động Ma Uyên lần này.

Kết cục cuối cùng chính là tình trạng trước mắt. Hắn chỉ có thể bi thương mà ngâm thơ.

- Hi vọng? Hi vọng chính là thiếu niên ma pháp vĩ đại lập tức trở thành ma đạo sư cấp Thần Tướng, dẫn dắt các Huyền Binh Giả xông ra, sau đó trở thành người chưa từng thấy. Sau đó không còn là kẻ phản bội vĩ đại nữa. Hắc hắc, kẻ phản bội cấp Thần Tướng, trình độ vĩ đại thế nào có thể tưởng tượng được, đúng không thiếu niên ma pháp!

Một Huyền Binh Giả nào đó châm chọc nói. Đối với gia hỏa nhát gan này, bọn họ thật không biết nên làm thế nào để biểu đạt sự bất mãn trong lòng.

- Nếu như ngươi sợ cứ ở lại trong này. Lát nữa ngươi sẽ là người chết cuối cùng. Ngươi còn có thể nhìn chúng ta chiến đấu, ngâm một bài thơ cuối cùng. Tốt nhất là ghi chép lại. Như vậy nói không chừng hậu nhân còn có thể ca tụng ngươi, phản đồ vĩ đại kèm thêm thi nhân. Thơ của ngươi sẽ thay ngươi sống sót. Về phần chúng ta, giết!

Vị Huyền Binh Giả thứ hai cũng châm chọc. Hắn vừa nói vừa dứt, lập tức là người đầu tiên xông ra ngoài. Hắn biết xông lên chính là chết. Nhưng hắn không có đường lui. Hiện tại bọn họ chỉ có vinh quang của đế quốc Huyền Binh.

- Giãy dụa khi hấp hối, đây là chuyện đám người đế quốc Huyền Binh lỗ mãng rất thích làm. Giết không còn một tên. . . Sao?

Tên thủ lĩnh của mười mấy người đối diện cười lạnh nói. Chỉ có điều hắn còn chưa nói hết, lại đột nhiên cảm nhận được cách đó không xa có khí tức của quyển trục cấp Thần Tướng vô cùng khủng khiếp. Ba quyển trục đã bạo phát. Trong lòng hắn kinh sợ. Một bên chiến đấu, không ngờ thảm khốc đến mức này. Cũng không biết tình hình thế nào. Ánh mắt hắn lại nhìn những gián điệp của đế quốc Huyền Binh. . .

Giết Huyền Binh Giả trước mắt, nhanh chóng đi qua xem một chút mới được.

- Tất cả những người thuần phục ma vương xung quanh tập trung lại cho ta. Không quan tâm bây giờ các ngươi có chuyện gì, tất cả tập hợp đến chỗ của ta, ngay lập tức, ngay lập tức.

Nhưng bọn họ còn chưa đọc ma pháp, giọng nói của Phỉ Ni lại đột nhiên truyền tới, cắt ngang ma pháp của bọn họ. Sắc mặt bọn họ điên cuồng biến đổi. Phỉ Ni lại còn phát ra giọng nói như vậy sao? Không ngờ hắn lại rơi xuống thế hạ phong. Nếu như nhớ không nhầm, đội ngũ Phỉ Ni còn nhiều hơn đội ngũ bọn họ mười mấy người. Rốt cuộc là tình huống thế nào, lại khiến hắn phải cầu viện?

- Đi. Chúng ta đi trước trợ giúp Phỉ Ni. . .

Thủ lĩnh kia nói.

- Nhưng trước mắt. . .

- Bọn họ trốn không xa. Mặc dù có thể chạy ra khỏi ma pháp trận, chúng ta cũng có thể bắt bọn họ trở về.

Tên thủ lĩnh kia chỉ cười lạnh dưới. Rất nhanh, hắn đưa ra quyết định, trực tiếp xoay người chạy về phía giọng nói Phỉ Ni phát ra. Những người khác cũng thản nhiên, liếc mắt nhìn đội ngũ Huyền Binh giống như nhìn người chết vậy. Trong chớp mắt, bọn họ cũng biến mất.

- Chúng ta còn sống sao?

Tạp Đức ngơ ngác nhìn những người đó rời đi nói. Hắn có loại cảm giác khó có thể tin được. Sau đó hắn lại muốn làm thơ:

- A, người thiếu niên, nữ thần may mắn bao giờ cũng. . .

- Nữ thần em gái ngươi ấy. Đi, chúng ta cũng chạy tới đó!

Ngay cả Hoàng Thăng Long lãnh khốc cũng không nhịn được mắng lớn, sau đó rất nhanh cũng đưa ra quyết định quát lớn.

- Hướng kia sâu hơn so với phía bên chúng ta. Chúng ta có thể ung dung qua đó.

- Qua đó làm gì?

Tạp Đức nói. Không chỉ hắn, các Huyền Binh Giả khác cũng có chút nghi ngờ.

- Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Dù sao chúng ta đã bị lộ. Vậy còn không bằng đi trợ giúp đám người có thể khiến đám chủ mua phải bận rộn kia thế nào. Không chừng có thể tìm được một đường sống. Đây cũng là cơ hội duy nhất để chúng ta giữ được mạng sống.

Hoàng Thăng Long tỉnh táo nói. Hắn không để ý xem mọi người có đáp ứng hay không, lập tức đuổi theo mười mấy ma pháp sư phía trước. Những người khác nhìn nhau một cái, cũng không do dự nữa, đuổi theo.

Chỉ có thiếu gia Tạp Đức vẫn còn ngơ ngác. Chẳng qua khi thấy xung quanh lại xuất hiện các ma pháp sư phát điên, hắn chỉ có thể chạy theo hét to một tiếng:

- Chờ ta một chút. Ta là người của đế quốc Ma Pháp. Không có ta, các ngươi sẽ tệ hơn. . .

Trở lại trên chiến trường của Phỉ Ni cùng đội ngũ Thanh Môn.

Sau khi Phỉ Ni quát lớn, từng bóng người rất nhanh đã lao tới tập trung lại. Trong đó không ít người đang ẩn nấp ở các nơi huy động đám ma pháp sư bị phát điên. Trong đó bao gồm cả tên tiểu thống lĩnh kia. Mười mấy người bao vây tấn công đội ngũ Huyền Binh đội chớp mắt đã đến nơi. Bọn họ căn bản không sợ ma pháp trận tự nhiên. Thực lực của bọn họ, mỗi người đều đạt được thánh ma đạo sư. Chút khoảng cách ấy đối với bọn họ mà nói căn bản không thành vấn đề.

Trong nháy mắt, đội ngũ Phỉ Ni lại biến thành bốn mươi mấy người. Ưu thế lại xuất hiện.

A

Đúng vào lúc này, tường băng đột nhiên xuất hiện thêm một cái cửa. Phỉ Ni chậm rãi từ trong cánh cửa này đi ra. Trải qua sự sợ hãi vừa rồi, hắn đã bình tĩnh lại. Mũi tên kia quả thực rất khủng khiếp, nhưng cũng không rời khỏi phạm trù thánh. Hắn là thánh ma đạo sư cửu đoạn, căn bản không cần phải sợ. Vừa rồi, chẳng qua người kia ra tay quá bất ngờ, mới gây ra nhiều tổn thất cho mình như vậy.

Hiện tại, Phỉ Ni thậm chí có chút tức giận. Hắn tức giận vì sao vừa rồi lại bị khí thế của người kia chấn trụ. Thật là đáng chết.

Đương nhiên, hắn cũng không bỏ đi bức tường băng kia. Tường băng giống như tường thành vậy. Tuy rằng hắn tự tin không cần e ngại gia hỏa cầm cung tiễn kia nữa, nhưng những kẻ tương đối yếu kém khác lại e ngại. Bọn họ cần tường băng để ngăn cản mũi tên đoạt mạng kia.

- Lan Quân Hi, ban đầu ta có thể để cho đám thủ hạ của nàng được chết vui vẻ một chút. Nhưng hiện tại ta rất tiếc phải tuyên bố, ta sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.

Phỉ Ni lạnh lùng nói, sau đó vung tay lên. Tường băng ma pháp ở phía sau bắt đầu cao lên. Lấy tinh thần lực của bọn họ, có thể từ phía sau bức tường ma pháp vòng một vòng đánh tới đội ngũ Thanh Môn.

- Phỉ Ni, ta cũng rất tiếc phải nói cho ngươi biết, ta căn bản không phải là thủ lĩnh. Những người này cũng không phải thủ hạ của Lan Quân Hi, mà là. . . Thủ hạ của hắn. Ta không cách nào đấu lại ngươi, nhưng hắn lại có thể.

Cuối cùng Lan Quân Hi không quên Tiên sinh Ngụy Linh cường đại nữa. Nàng trực tiếp nhìn về phía Vu Nhai nói.