Đúng vậy, đã qua một ngày
rưỡi, dân Cổ Duệ cũng không nóng lòng động thủ. Phải biết rằng, liên
minh bách tộc mặc dù không có cấp bậc thần vương, nhưng cấp bậc Thần
Tướng đã có khoảng 20 người. Thật sự không phải là trái hồng mềm. Ở
Bách tộc loạn địa, phía bên dân Cổ Duệ đã tổn thất sáu Thần cấp. Đúng
vậy. Đã hơn mười ngày, Mộc Văn vẫn chưa trở về. Tất nhiên mọi người cho
rằng hắn đã chết.
Dân Cổ Duệ cũng sẽ không ngu ngốc đến mức lập tức lại phái thêm mấy thần cấp lập tức đột kích. Bọn họ phải đợi Thần Vương đến, sau đó mới lại
tấn công.
Nhưng cũng không khác là mấy. Bọn họ không có khả năng cho Bách tộc thêm quá nhiều thời gian.
Ở trong thời gian này, đế quốc Huyền Binh và đế quốc Ma Pháp cuối cùng
đã chạy tới. Bọn họ lại đi cầu kiến Cổ Ma đại đế. Lúc này tâm tình hắn
thật ra không mấy rất thoải mái. Ban đầu, còn tưởng rằng đế quốc đối
diện giở trò quỷ. Bây giờ mới biết bọn họ đều bị Vu Nhai điên cuồng đùa
giỡn.
Sau khi bị đùa giỡn, tức giận còn không thể giết người, thậm chí còn cần phán xử. Đối phương vẫn chỉ là một tiểu quỷ hai mươi mấy tuổi mà thôi.
- Không gặp.
Vu Nhai trực tiếp trả lời.
- Ách!
Người tới bên ngoài thông báo chính là Ứng Phượng Thiên của Thú Đằng
tộc. Hắn thấy sứ giả của hai đại đế quốc tới chơi, lập tức chạy đến cung điện Cổ Ma tới thông báo cho Vu Nhai. Hắn cho rằng Vu Nhai sẽ gặp mặt.
Nhưng không nghĩ Vu Nhai lại dứt khoát như vậy.
Làm vậy sẽ đắc tội hai đại đế quốc!
Cũng không biết tiểu tử âm hiểm này lại đang suy nghĩ điều gì.
Vu Nhai không suy nghĩ gì. Hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian, lĩnh ngộ
càng nhiều phù văn Huyền Binh Điển càng tốt. Trong thời gian chỉ một
ngày rưỡi, hắn lĩnh ngộ phù văn đã đạt đến 46 góc. Đúng vậy, trực tiếp
tăng 9 góc.
Nhưng còn chưa đủ. Bất kể thế nào, càng nhiều phù văn Huyền Binh Điển càng tốt, càng nhiều càng có thêm sự bảo đảm.
- Đại đế, thật sự không gặp sao?
Ứng Phượng Thiên do dự một chút, vẫn hỏi lại.
- Không gặp.
Vu Nhai vẫn chỉ hai tiếng không gặp. Nếu hắn đã quyết định làm vua Bách
tộc chính là không để bất kỳ một thế lực nào trói buộc. Cũng giống như
trước đây, ở đại lục Thần Huyền hiện tại, bất kỳ ai cũng không biết có
thể sống được bao lâu? Bất kỳ ai cũng không biết bánh răng vận mệnh sẽ
di chuyển như thế nào. Nhưng có vài điều có thể khẳng định, số phận nằm ở trong tay mình vẫn tốt hơn so với nằm ở trong tay người khác.
Hắc hắc, ban đầu chính là không muốn chịu sự ràng buộc của đế quốc Huyền Binh, không muốn làm lính hầu của đế quốc Huyền Binh.
Hiện tại thấy điều đó hoàn toàn chẳng có tác dụng gì. Còn không bằng thêm chút thời gian lĩnh ngộ phù văn.
- Ta bảo báo lại với bọn họ thế nào?
Ứng Phượng Thiên lại hỏi.
- Đã nói chờ sau khi chúng ta giành được thắng lợi trong cuộc chiến
tranh này, ta sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt. Đến lúc đó bọn họ muốn nói
gì cũng có thể nói ra.
Vu Nhai lộ rõ khí phách của mình. Hiện tại phải cổ vũ sĩ khí của Bách tộc, cổ vũ bất kỳ thời khắc nào.
- Vâng!
Ứng Phượng Thiên không nói gì thêm nữa, quay lại trả lời sứ giả của hai đại đế quốc.
Chỉ có điều, không bao lâu sau, một âm thanh đột nhiên xuất hiện, gần
như bao trùm xung quanh khu vực Thú Đằng Vương Thành, mang theo chút tức giận:
- Vu Nhai, ngươi đừng quên thân phận của ngươi. Ngươi muốn phản bội đế
quốc Huyền Binh sao? Hiện tại, Trương Tả ta lấy danh nghĩa là đại nguyên soái đông nam của đế quốc Huyền Binh ra lệnh cho ngươi, lập tức xuất
hiện ở trước mặt ta. Nếu không ngươi sẽ biết thế nào là sự phẫn nộ của
đế quốc Huyền Binh.
Giọng nói kia vang vọng, nhưng không có bất kỳ lời đáp lại nào. Đợi một chút. Trương Tả lại cả giận nói:
- Vu Nhai, lập tức xuất hiện.
Vẫn không có tiếng đáp lại, chỉ có từng tiếng vang vọng lại.
Trương Tả thật sự nổi giận. Tiểu tử này thật sự cuồng vọng đến cực điểm. Hắn lấy danh nghĩa là đại nguyên soái đông nam tới gặp, lại không xem
thường, không để ý tới. Vu Nhai, chẳng qua là một vãn bối có vận may
giẫm phải cứt chó mà thôi.
- Vu Nhai, tiểu tử miệng còn hôi sữa. . .
- Các thần cấp nghe lệnh, nếu như có người làm huyên náo ở trung tâm
liên minh bách tộc chúng ta, lấy luật lệ của dân Cổ Duệ để xét xử, giết
không tha!
Đúng vào lúc này, cuối cùng giọng nói Vu Nhai truyền ra. Hơn nữa còn là
cắt ngang lời chửi rủa của Trương Tả. Khí phách và sát khí cùng bạo
phát.
Vừa dứt lời, Thú Đằng Vương Thành lại trở nên yên tĩnh. Sau đó khoảng 20 âm thanh đồng thời nói:
- Vâng!
- Vu. . .
Trương Tả tức thiếu chút nữa thì nổ tung. Nhưng khi hắn cảm nhận được
khí tức của khoảng 20 thần cấp này, cũng không dám tiếp tục nói lung
tung nữa. Hắn mới phát hiện, tiểu tử miệng còn hôi sữa trong mắt hắn,
bây giờ là tồn tại nắm giữ lực lượng lớn như vậy.
- Hừ, Vu Nhai, ngươi sẽ chờ nhận đế quốc Huyền Binh xét xử.
Trương Tả cuối cùng thốt ra một câu đe dọa rồi rời đi. Ở lại cho mất mặt sao? Chỉ có điều, trong lúc vô tình hắn lại thừa nhận Vu Nhai có thể
ngăn cản công kích của dân Cổ Duệ. Hình như hắn cũng chịu ảnh hưởng
trước khí phách của Vu Nhai.
Hắc hắc, muốn bị đế quốc Huyền Binh xét xử nhất định phải lấy trước trận chiến tranh này. Nhưng thời điểm Vu Nhai thật sự bắt đầu cuộc chiến
tranh này, đế quốc Huyền Binh còn có thể ràng buộc được hắn sao?
- Nguyên soái. . . Vu Nhai, tại hạ là Cách Lạp Ô của đế quốc Ma Pháp. Ta cũng không tính là gây ầm ĩ chứ? Mong ngàn vạn đừng giết ta. Ta chỉ
muốn nói với nguyên soái một tin tức. Đế quốc Ma Pháp đã nắm được tin
tức tình báo chính xác. Rất nhanh Hắc Nguyệt Thần Vương và Thanh Mộc
Thần Vương sẽ xông tới đây. Đây chính là Thần Vương cường đại hơn so với cấp bậc Thần Tướng vô số lần. Ưm, hi vọng đến lúc đó nguyên soái sẽ suy nghĩ tới đế quốc Ma Pháp ta.
- Thần Vương? Thần Tướng?
Có vài cao thủ thần cấp của Bách tộc sững sờ, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
- Ta chặt đứt hai tay vương tử Thanh Mộc lại bắt hắn. Thanh Mộc Thần
Vương sẽ không tính toán với ta sao? Ta giết đại quản sự Hắc Nguyệt chỉ
còn lại có nửa cái mạng. Hắc Nguyệt Thần Vương sẽ không tính toán với ta sao? Vậy xin mời!
Vu Nhai chỉ từ tốn nói.
- Ách. . . Vậy chúc nguyên soái Vu Nhai vừa xuất quân đã chiến thắng
giòn giã. Công chúa Nguyệt Lâm Sa rất nhanh cũng sẽ tới đây. Đến lúc đó
ngàn vạn đừng để công chúa phải đi một chuyến uổng công. Nghe nói các
ngài là bằng hữu. Cáo từ.
Cách Lạp Ô không thể ngờ được Vu Nhai sẽ có phản ứng như vậy, càng không thể ngờ được Thần Vương cũng sợ hắn, còn bị hắn lợi dụng một cách tài
tình, khiến Thần cấp của Bách tộc lại tràn đầy sĩ khí.
Cách Lạp Ô chỉ có thể nói một câu chẳng đâu ra đâu, sau đó rời đi.
Yên tĩnh, nhưng lại yên tĩnh một cách quỷ dị. Trong Thú Đằng Vương
Thành, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Ma thú xung quanh, động vật thậm chí ngay cả loài bò sát nhỏ dường như đều bởi vì
áp lực Kinh Thiên Nhất Kiếm mà chạy sạch.