Vu Nhai hết cách, hắn cho
rằng lúc trước Độc Cô Diệt Ninh hiền hòa gì giải buồn xong bắt đầu nổi
điên. Đặc biệt Vu Nhai không họ Độc Cô khiến Độc Cô Diệt Ninh thấy khó
chịu, có lẽ lão muốn chiêm nghiệm thái độ của Độc Cô gia chủ thế nào.
Vu Nhai không dám chống cự, vội kể tỉ mỉ đoạn đối thoại với Độc Cô gia chủ.
- À, Độc Cô gia chủ thế hệ này thật không biết làm gia chủ thế nào lại
tốt với kẻ không tôn trọng Độc Cô gia nhà ngươi đến thế, hắn xem hai chữ Độc Cô là gì?
- Nếu ở thời ta còn là gia chủ thì ngươi đã bị ta nghiền mấy ngàn lần,
nếu ta có thể ra ngoài chắc chắn sẽ phế bỏ địa vị gia chủ của hắn! Phụ
thân của ngươi làm đúng, để hắn làm gia chủ là lựa chọn không tệ.
Độc Cô Diệt Ninh cười bá đạo chất chứa sát ý, tức giận khủng khiếp. Độc
Cô Diệt Ninh bất mãn Vu Nhai, lão cực kỳ bất mãn Độc Cô gia chủ. Vu Nhai thì hoảng hốt, Độc Cô Diệt Ninh là gia chủ thế hệ trước?
Mặc kệ Độc Cô Diệt Ninh là gì, bây giờ Vu Nhai vô cùng hối hận, hắn thật ngu khi thừa nhận mình không họ Độc Cô. Lão yêu quái này quá khủng bố,
sau khi bị áp chế thực lực mà vẫn đến cảnh giới mới vào thần binh sư.
Vu Nhai lấy cái gì chống lại Độc Cô Diệt Ninh? Làm sao? Làm sao đây? Các binh linh núp hết, các thanh kiếm trong cơ thể Vu Nhai run rẩy trước áp lực từ Độc Cô Diệt Ninh.
Vu Nhai không tìm thấy binh linh nào để bàn bạc, chẳng lẽ hắn sẽ chết tại đây sao?
Không lẽ Vu Nhai phải nói với Độc Cô Diệt Ninh la:
- Ta đã sai, sau khi trở về ta sẽ họ Độc Cô ngay! Ta sẽ hầu hạ phụ thân của ta, bưng trà rót nước . . .
Vu Nhai bướng lên cứng cổ nói:
- Tổ cha nó, lão yêu quái kia, lão tử không họ Độc Cô rồi sao? Ngươi muốn gì?
Nếu là chuyện khác thì Vu Nhai còn thỏa hiệp được, chuyện Độc Cô Chiến
Phong dù có chết hắn cũng không cúi đầu. Vu Nhai có thể vô sỉ nhưng
không thể không có giới hạn.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Muốn ta theo họ Độc Cô cũng được, ngươi tiêu diệt Độc Cô Chiến Phong giúp ta, khiến hắn quỳ trước mặt mẫu thân ta . . .
- Ngươi là cái thứ gì? Độc Cô Chiến Phong là thần binh sư, một thần binh sư trẻ tuổi. Ngươi có tư cách gì đánh đồng cùng hắn?
Vu Nhai rống to:
- Chỉ bằng ta nắm giữ ba loại kiếm đạo nghịch thiên, hai mươi loại quy
tắc lực lượng thành thánh, ta có thể đến đây còn hắn thì không, hai trăm huyền kiếm bản mệnh . . .
Vu Nhai nghênh đón áp lực, ba loại kiếm đạo nghịch thiên bùng nổ, hai
mươi loại thánh đạo hiện ra. Gần hai trăm huyền kiếm bản mệnh bao gồm Cổ Đế Long Linh bay ra khỏi cơ thể Vu Nhai, chúng nó xoay quanh người hắn.
Vu Nhai nhìn Độc Cô Diệt Ninh chằm chằm, nói:
- Bằng vào ta có tiềm lực vượt qua Độc Cô Chiến Phong!
Nếu những lời này không đủ thì Vu Nhai vẫn còn lá bài tẩy, đó là phù văn Huyền Binh Điển dụ ra phù văn thế giới lữ giả.
Khi Độc Cô Diệt Ninh thấy Vu Nhai có nhiều vũ khí bí mật thì cũng ngây
người. Độc Cô Diệt Ninh có tưởng tượng tiềm lực của Vu Nhai rất khủng bố nhưng không ngờ đến mức này, hai mươi loại quy tắc lực lượng thành
thánh, có gần hai trăm huyền kiếm bản mệnh . . .
May mà Độc Cô Diệt Ninh lớn tuổi, trải đời rất nhiều, lão hơi giật mình sau đó cười lạnh.
- Nếu ngươi có tiềm lực như vậy, cộng với được Độc Cô gia chủ chú trọng, nếu ta không cho chút tình cả đã tiêu diệt ngươi thì hơi quá đáng.
Ngươi tự nhận mình có tiềm lực lớn, vậy hãy đỡ một kiếm của ta đi.
Vu Nhai kinh ngạc hỏi:
- Đỡ một kiếm của ngươi?
Tổ cha nó, làm sao đỡ một kiếm của thần binh sư?
Độc Cô Diệt Ninh lạnh lùng nói:
- Đúng vậy! Chỉ cần ngươi đỡ được nhát kiếm này của ta mà không chết thì ta không truy cứu ngữa, nếu không hãy chôn cùng ta!
Độc Cô Diệt Ninh mặc kệ Vu Nhai nghĩ gì, kiếm quang màu trắng từ đâu lóe lên chém mạnh vào Vu Nhai. Ánh sáng trắng lướt qua người Vu Nhai, hắn
đứng chết trân, tư thế như cũ.
Vu Nhai không ngờ Độc Cô Diệt Ninh nói ra tay liền làm, lại còn đánh lén.
- Lão yêu quái, ngươi thua . . .!
Vu Nhai rống to nửa câu định triệu hoán Thôn Thiên kiếm ngăn cản nhưng
chậm một bước, bị ánh sáng trắng cuốn lấy, không nói trọn câu.
Điên cuồng tan mất trong mắt Độc Cô Diệt Ninh, chỉ còn lại một chút mong chờ:
- Hy vọng ngươi có thiên phú mạnh mẽ như đã nói, nếu không khi ngươi
tỉnh lại sẽ già như ta hoặc mãi mãi không thức tỉnh. Ta chờ xem ánh mắt
của Độc Cô gia chủ thế hệ này như thế nào.
Độc Cô Diệt Ninh bước tới trước bia mộ, cô đơn đứng lặng.
Vu Nhai ngơ ngẩn không biết đã dến thế giới gì, trước mắt tối đen không chút ánh sáng.
Vu Nhai ngơ ngác hỏi:
- Chẳng lẽ ta chết rồi sao? Sau khi chết sẽ là như thế nào?
Vu Nhai không tin hắn dễ chết như vậy, cúi xuống nhìn tay chân mình
không thấy có gì lạ, y phục vẫn như cũ. Vu Nhai rót ý thức vào cơ thể,
thở phào nhẹ nhõm, Huyền Binh Điển này nọ còn đó. Nhưng giây Vu Nhai
cứng người, vì hắn có triệu hoán cỡ nào các binh linh cũng không đáp
lại.
Chuyện gì đây? Theo lý thuyết sau khi chết thì không còn huyền binh bản
mệnh mới đúng. Nếu không chết thì tại sao không triệ hoán binh linh ra
được?
Vu Nhai thắc mắc. Thời gian bất giác trôi, chớp mắt đã qua nửa ngày. Vu
Nhai không nghiên cứu ra lý do gì, bốn phía tối đen như trời đêm không
ánh sao, cảm giác bức bối.
Vu Nhai rống to:
- Lão yêu quái, đi ra, thả ta ra ngoài! Ngươi làm gì ta?
Vu Nhai la bể giọng cũng như đá chìm đáy biển, không chút hồi âm. Nếu Vu Nhai không kinh nghiệm ở trong Mê Vụ sơn mạch thì đã hoảng hốt, nổi
điên. Đặc biệt một ngày lại qua đi mà Vu Nhai không tìm được cách ra
ngoài, đi đường nào thì bốn phía vẫn tối tăm.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Tu luyện, tu luyện sẽ cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn, có lẽ khi mở
mắt ra đã phục hồi? Nói sao thì lão yêu quái chỉ sống được hai tháng,
miễn là ta không chết sau hai tháng sẽ phục hồi như cũ.
Vu Nhai bắt đầu tu luyện, một ngày, hai ngày, ba ngày . . . Nửa tháng, hai tháng, ba tháng . . .
Vu Nhai điên cuồng tu luyện vượt qua ba tháng, thực lực đến đỉnh thiên
binh sư. Mỗi ngày mở mắt ra là thế giới tăm tối, Vu Nhai cứ tưởng sau
hai tháng lão yêu quái chết là hắn có thể quay về như cũ, nhưng đã trôi
qua ba tháng.
- Có . . . Có lẽ lão yêu quái chưa chết, dù sao thời gian chết không chính xác được.
Mỗi ngày Vu Nhai lặp lại lời này tự an ủi mình rồi chìm vào tu luyện, nhưng lúc này đây hắn thật sự nổi điên.
Rất cô đơn, loại cảm giác này quá đáng sợ. Ba tháng không có ánh sáng,
không thanh âm, hầu như không có gì hết. Cảm giác này rất khủng bố.
Vu Nhai không kiềm được lại gầm rống, chửi mắng lão yêu quái này nọ. Ba
tháng cộng với ba tháng là nửa năm, suốt nửa năm hắn không đi ra ngoài,
đám người Thủy Tinh ra sao rồi? Chắc sẽ không xúc động chạy vào khu vực
vòng ngoài đi?
Không ai trả lời Vu Nhai. Hắn mệt, khát nhưng không muốn ăn gì.