Nam nhân trung niên cuồng cười:

- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi nói gì? Chuẩn bị tinh thần bị giết? Bằng vào đám nhóc con các ngươi sao? Buồn cười quá, nhưng kế hoạch bị các ngươi làm loạn đến nước này thì ta sẽ khiến tất cả chết rất thảm. Đặc biệt là ngươi, dám giết một hạch tâm hội viên . . . A?

Trong mắt nam nhân trung niên thì mấy thiên tài mạnh thật nhưng bọn họ chưa trưởng thành, gã cũng từng nằm trong số thiên tài kia, gã không phải thánh binh sư cao đoạn bình thường. Nam nhân trung niên tự tin có thể giết hết đám nhóc này, đặc biệt mấy năm nay gã ở trong công hội lữ giả không chỉ tự tin còn trở nên tự phụ.

Nhưng nam nhân trung niên nói giữa chừng chợt ngừng lại, vì khí thế của Vu Nhai làm gã thấy sợ, rất đáng sợ.

Vu Nhai uấn nhưỡng xong, hắn trả lời:

- Chúng ta là Bắc Đẩu đoàn, giết!

Lúc này Vu Nhai bị kiếm đạo điên cuồng chiếm cứ, hắn chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt tất cả kẻ địch trước mắt, không thể để bọn họ có cơ hội ra ngoài. Trông phù văn trận mạnh nhưng nếu bọn họ tập trung công kích thì không ngăn được bao lâu sẽ tan vỡ. Nếu hạch tâm đoàn đội đi ra ngoài, cộng với thánh binh sư cao đoạn thì Bắc Đẩu đoàn không thoát khỏi bị diệt sạch. Hơn nữa nam nhân trung niên rất có thể sẽ tấ công phù văn trận.

Độc Cô Cửu Tà quát to:

- Đúng, chúng ta là Bắc Đẩu đoàn, muốn giết chúng ta không dễ như vậy!

Độc Cô Cửu Tà như dung nhập kiếm đạo điên cuồng, gã mặc kệ trước mắt là ai, dứt khoát đâm kiếm ra.

- Chúng ta là Bắc Đẩu đoàn!

Lý Thân Bá hét lên:

- Vu Nhai chiến đấu bên trong, đối diện với nhiều người. Chúng ta chỉ đứng bên ngoài nhìn, nhưng xem rất đáng giá. Chúng ta giữ thực lực, bây giờ là giây phút bùng nổ tất cả thực lực. Đánh hắn!

Đám người Lữ Nham quát lớn:

- Đánh hắn!

Cả đám phối hợp Độc Cô Cửu Tà xông lên.

Các thành viên Bắc Đẩu đoàn hét to:

- Tổ cha nó, đánh hắn!

Bọn họ chỉ là tổ đọi tạm thời, nói thật là không có nhiều tình cảm với Bắc Đẩu đoàn. Chuyện trước mắt làm bọn họ hoang mang, có người thầm oán. Nếu các ngươi sớm biết có kẻ tính kế, đối thủ khủng khiếp như thế thì kéo chúng ta xuống nước làm chi?

Nhưng nhìn Vu Nhai độc chiến quần hùng, xoay chuyển Càn Khôn, bọn họ sôi sục máu nóng. Nghe mấy chữ 'chúng ta là Bắc Đẩu đoàn' thì không kiềm được dục vọng muốn chiến đấu nữa. Nghe Lý Thân Bá nói hai chữ 'đánh hắn' với thánh binh sư cao đoạn cao không thể với tới, bọn họ xúc động hùa theo.

Giờ phút này, bọn họ là thành viên Bắc Đẩu đoàn thật sự, giờ đây họ sóng vai chiến đấu, đánh với thánh binh sư cao đoạn.

- Khục khục khục, đánh hắn!

Vong Linh huynh cảm giác máu lạnh nhiều năm vào lúc này sôi sùng sục, gã rống ra câu nói nếu là trước kia sẽ không lớn tiếng như vậy. Vong Linh huynh giơ cao Vong Linh pháp trượng, rầm rì ngâm xướng quanh quẩn bên tai. Lực lượng hắc ám xen lẫn máu nóng chiến đấu.

- A Đặc Thác, nhéo ta một cái đi, xem coi có phải ta đang nằm mơ không?

A Đặc Thác cười mắng Liệt Ai Nhân:

- Nhéo cái đầu ngươi, bây giờ ngươi còn thịt cho ta nhéo không?

A Đặc Thác từ âm trầm vặn vẹo trở về sáng sủa như khi còn sống, bọn họ không ngờ sự việc phát triển đến tình trạng này.

Khi Vu Nhai, Vong Linh huynh cứu sống Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác thì hai linh hồn không ôm chút hy vọng nào. Hai người cho rằng Vu Nhai rất yếu, nhưng tình huống trước mắt chứng minh Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác có mắt không tròng. Mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất Vu Nhai thực hiện lời hứa. Vu Nhai đã nói mặc kệ chuyện gì xảy ra hắn bảo đảm sẽ có trận đại chiến lâm li sung sướng.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác toàn là giật mình hoảng hốt, hai người cảm giác như đang nằm mơ. Nhiều người hạch tâm hội viên chết đi, biểu tình lúc biết bị tính kế người, Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác thấy sướng rơn.

A Đặc Thác bỗng hỏi:

- Liệt Ai Nhân, ngươi nói xem có phải chúng ta có mắt không tròng?

Liệt Ai Nhân cười nói:

- Giờ chúng ta không có mắt thật để nhìn, không tòng thật.

Liệt Ai Nhân nhìn hướng Vu Nhai ở trong phù văn trận, khẽ thở dài:

- Mặc kệ kết quả như thế nào, ta phát hiện làm vong linh cũng không tệ. Ít ra bây giờ rất tốt, được thấy trận chiến này dù tương lai ý thức hỗn loạn lưu lạc thành ác linh, hồn phi phách tán cũng đáng.

- Đúng đúng, ta nhớ Vu Nhai nói hắn có thể giúp chúng ta siêu thoát. Hai ta có nên tin không?

Liệt Ai Nhân cười to:

- Ha ha ha ha ha ha!

Sau đó trầm giọng nói:

- Tin!

Không ai biết tâm tình hai vong linh thay đổi. Bây giờ có hai chiến trường trong và ngoài, tức là bốn phe với bốn cảm xúc. Bắc Đẩu đoàn thì chiến ý ngút trời, cổ vũ cuồng chiến thánh binh sư cao đoạn, dũng mãnh vô cùng. Ba thiên tài Độc Cô gia, Vu Tiểu Dạ, Lữ Nham, Lý Thân Bá dẫn đầu vây công nam nhân trung niên cự ly gần. Tầm xa thì có Thủy Tinh, Vong Linh huynh dẫn đầu, một minh một ám phối hợp với người đánh cận chiến.

Thủy Tinh xứng chức đoàn trưởng, ra lệnh cho tất cả:

- Mặc kệ ra sao quan trọng nhất là sống sót!

đáng tiếc đối phương quá cường đại, nếu dùng lực lượng Lưu Tinh Đồng đóng đinh nam nhân trung niên tại chỗ dù chỉ một khoảnh khắc cũng tốt.

Đây chỉ là ý nghĩ thoáng qua, bây giờ điều cần làm không phải thứ đó mà là hết sức câu giờ, kéo dài đến khi nào Vu Nhai giết hết hạch tâm hội viên. Nhưng có thể không? Tóm lại phải tin vào Vu Nhai.

Thủy Tinh là người hiểu rõ kế hoạch của Vu Nhai nhất, chỉ chờ hắn giết hết hạch tâm hội viên thì thế cục sẽ biến đổi lớn, hắn có thể ra ngoài và . . .

Thủy Tinh liếc hướng quái thú khủng long vẫn còn nằm trong phù văn trận.

Thủy Tinh liếc quái thú khủng long một cái, nàng quan sát tình huống trong phù văn trận sau đó giật mình. Chớp mắt Vu Nhai giết gần mười người, trong đó có mấy hạch tâm hội viên. Biểu tình các hạch tâm hội viên tràn ngập sợ hãi.

Cảm xúc của phe hạch tâm hội viên là hoảng sợ. Tại sao? Sao trên đời có đỉnh thiên binh sư khủng bố như vậy? Lúc trước Vu Nhai đã rất khủng khiếp, sao bây giờ hắn biến thành thần ma một kiếm giết một người, rõ rành rành là đồ sát. Phe hạch tâm hội viên có hai mươi mấy người toàn là đỉnh cao trên Thần Huyền đại lục, bọn họ không hề khinh địch.

Nhiếp Võ Tĩnh cảm giác người gã đang run bần bật, sĩ khí giảm thấp nhất.

Sĩ khí vô cùng quan trọng, Bắc Đẩu đoàn nhờ có sĩ khí thịnh vượng nên chặn lại thánh binh sư cao đoạn công kích, đương nhiên đó chỉ là tạm thời.Hạch tâm hội viên thì bị tính kế ngược, bị nhốt, gần một nửa thành viên đã chết, Vu Nhai thiên tài không thể vượt qua, hắn cuồng giết. Sĩ khí phe hạch tâm hội viên tụt dốc không phanh, bọn họ thành cá nằm trên thớt.

Dù hạch tâm hội viên không khinh địch nhưng sâu trong lòng bọn họ đã bị ám ảnh tâm lý.