Minh bà bà hừ mạnh:

- Hừ! Cho ngươi biết, không được thiếu một đồng, nếu không ngươi đừng mơ cưới Tinh Tinh về. Đừng cho rầng ta cố ý làm khó dễ ngươi, tiêu chuẩn thu phí của Minh bà bà ta vốn là giá này, các trưởng lão có mặt có thể làm chứng.

Vu Nhai lập tức đưa tờ giây ra cho mọi người xem, đặc biệt là trưởng lão thần giai.

Nhiều người hút ngụm khí lạnh:

- Ui!

Những người có mặt không ai thiếu tiền, nhưng khi thấy con số thì không chịu nổi. Đám mê thục nữ co vòi, thục nữ tuyệt đến mấy nếu không có tiền thì đừng hòng đụng vào.

Các trưởng lão thần giai khóe môi co giật, nhẹ gật đầu với Vu Nhai.

Vu Nhai nhận được tín hiệu ngây người, hắn vốn định dùng dư luận trách móc bà già lòng tham không đáy ai ngờ đúng là tiêu chuẩn thu phí của nàng. Nếu Vu Nhai biết Đan Đạo Hùng từng nói với Thủy Tinh 'phụ thân không có nhiều tiền' thì hiểu ngay hắn không bị trấn lột.

- Ký tên của ngươi đi, nếu không ta sẽ rút lại hết những thứ đã dạy cho Thủy Tinh, trừ phi Đan Đạo Hùng trả tiền. Nói đi, là ngươi đưa tiền hay để cha vợ tương lai trả tiền?

Minh bà bà tung đòn sát thủ. Làm sao Vu Nhai có thể để cha vợ tương lai trả tiền? Tuy con số rất lớn nhưng không đến mức Vu Nhai không trả nổi, Minh bà bà bắt chính xác mức độ.

Minh bà bà nhỏ giọng chỉ mình Vu Nhai nghe thấy:

- Thật ra Đan Đạo Hùng ám thị ta đòi nợ ngươi, Tinh Tinh đáng thương còn tưởng đâu nàng thuyết phục được ta không thu tiền nàng. Buồn cười, Minh bà bà ta không có tiền là miễn bàn, sao dễ dàng bị thuyết phục? Ngọc đẹp mấy nếu không có tiền thì ta sẽ không khắc.

Khóe môi Vu Nhai co giật, trong đầu hiện ra khuôn mặt 'kẻ cuồng theo dõi' Đan Đạo Hùng, người gã toát ra thứ gọi là 'bụng đen'. Cái này không phải hố cha mà là hố con rể.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Vu Nhai viết vài nét ký tên mình, cảm giác chúa chổm dâng trào. Kiếp trước có câu điên cuồng kiếm tiền, mua xe mua phòng vì lấy vợ là cảm giác này sao?

Không được, phải nhanh chóng nâng cao thực lực, càng mạnh thì kiếm tiền càng nhanh. Vu Nhai lại thêm một mục tiêu, nuôi Thí Thần quân đã phí tiền bây giờ còn thiếu món nợ lớn, hắn phải làm sao đây?

Từ khi Vu Nhai xuyên qua đến nay đã bao giờ hắn lo về tiền bạc thế này?

Minh bà bà phát ra tiếng cười đắc ý như quý phu nhân Âu Châu:

- Ha ha ha ha ha ha!

Minh bà bà cầm giấy nợ rời đi, bỗng ngoái đầu nói:

- Phải mau chóng trả tiền, tuy ta không viết ngày trả nhưng chắc ngươi không muốn mấy chục năm không cưới được thê tử?

Trời ơi đất hỡi, Minh bà bà khó đối phó hơn Băng bà bà rất nhiều, so sánh thì Băng bà bà rất ngốc.

Vu Nhai mộc mặt nói:

- Yên tâm, cùng lắm lão tử đi cưới sạch Cổ Duệ chi dân.

Minh bà bà hớn hở nói:

- Nếu ngươi có thể cướp sạch Cổ Duệ chi dân không chừng ta sẽ giảm giá cho ngươi.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Giảm giá, nói như thể người làm nghề kia. Ta không hứng thú với nữ nhân quá già . . .

Thật bực mình, tính cách của Vu Nhai sẽ không nói ra lời rủa kỳ cục như vậy.

Minh bà bà nét mặt sa sầm nói:

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

- Không . . . Không có gì . . .

Mặt Minh bà bà vẫn lạnh lùng nói:

- Hừ! Tốt nhất là không nên nói lung tung, nếu không ta sẽ tăng giá.

Giây sau Minh bà bà đá lông nheo với Vu Nhai, nói:

- Thật ra nếu ngươi ra giá cao thì cũng có thể . . .

Nhiều người rùng mình.

Các trưởng lão thần giai muốn đập đầu vô tương. Bà lão này làm sao trở thành thần giai được?

Đám người thích thục nữ thì người nóng hừng hực, hy vọng lại dấy lên, mắt sáng lấp lánh, quyết tâm để dành tiền.

Minh bà bà nhún vai nói:

- Nói đùa, quân tử yêu tiền vẫn giữ lý lẽ riêng, sao ta có thể làm chuyện như thế?

Minh bà bà thướt tha rời đi, tờ giấy nợ phất phơ trong tay nàng như cố ý cho Vu Nhai xem.

Vu Nhai thở phào, sư phụ của mấy cô nương này thật không sống chung.

Vu Nhai mới nghĩ vậy lại một thanh âm như tiếng trời vang lên:

- Vu Nhai đúng không?

Vu Nhai dựng đứng lông tơ, xung quanh lại tập trung vào hắn, bao gồm chiến hữu Vong Linh pháp sư đều đồng tình nhìn hắn.

- Ma pháp sư tiền bối, có thể tha cho ta không?

Người đến là đạo sư cung đình của công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Đạo sư cung đình cười nói:

- A, đáng tiếc công chúa điện hạ không thể thấy biểu hiện vừa rồi của ngươi, nếu không công chúa sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Nụ cười tự nhiên và đẹp hơn Minh bà bà rất nhiều.

Đạo sư cung đình nói tiếp:

- Yên tâm, ta chỉ muốn nói là nếu ngươi đồng ý trở thành phò mã của công chúa điện hạ thì không cần lo nghĩ những chuyện vừa nãy, giấy nợ này nọ không cần thực hiện.

Vu Nhai sửng sốt, ánh mắt kiên quyết hỏi lại:

- Người cảm thấy có khả năng không?

- Đúng là thái độ lúc trước của ngươi đã biểu lộ hết thảy, nhưng ta vẫn muốn nói ta là đạo sư của điện hạ, không như mấy người có tầm nhìn hạn hẹp. Nếu điện hạ thật sự sa đà vào không thoát ra được thì ta sẽ cướp hôn giúp nàng.

Đạo sư cung đình nói xong hóa thành gió biến mất trước mặt Vu Nhai. Cùng lúc đó, Băng bà bà biểu tình cực kỳ khó xem, mắt trợn trừng hừ mạnh. Cái gì gọi là tầm nhìn hạn hẹp? Nàng đang nói Vu Nhai có tiềm lực sao? Buồn cười!

- Phù, chắc đã xong?

Vu Nhai lắc đầu, hụt hơi. Các cặp mắt nhìn hắn một lúc rồi dời đi, ở trong lòng mọi người dù tiềm lực của Vu Nhai như thế nào, hắn có thể làm được một bước này đã là không uổng chuyến đi.

Rất nhiều người ghen tỵ, người bụng dạ hẹp hòi cảm thấy Vu Nhai ra vẻ vất vả mệt mỏi là cố ý khoe khoang.

Đám người Độc Cô Cửu Tà chuẩn bị vào mảnh đất mạo hiểm, an ủi trêu cợt Vu Nhai sau đó trở về phương trận của mình. Vu Nhai ngồi xếp bằng, quen thuộc băng đạo thành thánh mới thu hoạch được.

Không lâu sau đám người Độc Cô Cửu Tà vào mảnh đất mạo hiểm.

Người còn lại dần bình tĩnh, không thảo luận gì thêm, chuẩn bị nghênh đón thử thách quan trọng nhất trong đời.

Tiếp theo cách nửa canh giờ là có một đội đi vào, sau nửa canh giờ, đội cuối cùng của Vu Nhai cũng qua bia lữ hành vào vào mảnh đất mạo hiểm. Chiến đấu chính thức bắt đầu.

Trong quảng trường chỉ còn lại cao tầng, tất cả người dẫn đường công hội lữ giả. Lúc này bia lữ hành tỏa sáng rực rỡ phản chiếu một hình ảnh lớn.

Hội trưởng Lữ Giả cười khẽ:

- A, qua lâu như vậy không biết tình huống bên trong thế nào? Có bao nhiêu người được quy tắc chi nguyên?

Bia lữ hành có thể cho thấy tình huống trong vào mảnh đất mạo hiểm, không phải toàn bộ. Được chú ý nhất là hạch tâm hội viên, những người trong phương trận sáng nhất.

Các trưởng lão thần giai hay người dẫn đường đều tìm kiếm người của mình trong hình ảnh bia lữ hành.